Chương 31
Lão quản gia xuất hiện cùng với nón của tôi. Tôi đội nón và nói: “Ông nghĩ sao về ông ấy?”
“Ông ấy không yếu như vẻ ngoài, thưa anh.”
“Nếu mà thế thật thì đem chôn được rồi. Cái tay Regan này có gì mà ấn tượng với ông ấy đến thế?”
Lão quản gia nhìn tôi bình thản nhưng vẫn có vẻ gì đó vô cảm lạ lùng. “Tuổi trẻ, thưa anh,” lão nói. “Và cặp mắt của một người lính.”
“Như mắt ông,” tôi nói.
“Nếu tôi được phép, thưa anh, cũng không khác với mắt của anh đâu.”
“Cảm ơn. Các cô gái sáng nay thế nào?”
Lão nhún vai lịch sự.
“Đúng như tôi nghĩ,” tôi nói và lão mở cửa cho tôi.
Tôi đứng trên bậc thềm bên ngoài nhìn xuống những thảm cỏ rộng cùng những cái cây cắt tỉa và các luống hoa đến hàng rào kim loại cao ở cuối vườn. Chừng nửa đường đi xuống tôi thấy Carmen, ngồi trên một băng ghế đá, hai tay ôm lấy đầu, nhìn đau khổ và cô độc.
Tôi đi xuống những bậc thang gạch đỏ dẫn từ thảm cỏ này sang thảm cỏ bên dưới. Tôi đến được khá gần thì cô ta nghe tiếng tôi. Cô ta nhảy dựng lên và xoay người như một con mèo. Cô ta mặc cái quần xanh nhạt đã mặc lần đầu tôi gặp. Mái tóc vàng vẫn hung hung lượn sóng nhẹ. Khuôn mặt trắng bệch. Những đốm đỏ ửng lên trên má khi cô ta nhìn tôi. Mắt cô ta màu đá phiến.
“Chán à?” tôi hỏi.
Cô ta chầm chậm mỉm cười, có phần ngượng nghịu, rồi gật đầu nhanh. Sau đó cô ta thì thào: “Anh không giận tôi sao?”
“Tôi tưởng cô giận tôi.”
Cô ta đưa ngón cái lên và khúc khích. “Không có.” Khi cô ta khúc khích tôi không còn thích cô ta nữa. Tôi nhìn quanh. Trên một cái cây cách chừng chín mét có treo tấm bia ngắm, với vài mũi phi tiêu cắm trên đó. Có ba hay bốn cái khác trên ghế đá chỗ cô ta ngồi.
“Với những người có tiền thì cô và chị cô có vẻ không được vui lắm,” tôi nói.
Cô ta nhìn tôi dưới hàng mi dài. Đây là vẻ mặt phải khiến tôi nằm lăn ra. Tôi nói: “Cô thích ném phi tiêu à?”
“Ừm.”
“Làm tôi nhớ ra.” Tôi nhìn lại ngôi nhà. Dịch sang chừng một mét, tôi được một cái cây che khuất tầm nhìn từ ngôi nhà. Tôi lấy khẩu súng báng nạm ngọc của cô ta ra khỏi túi. “Tôi trả cô khẩu súng. Tôi đã lau chùi và nạp đạn cho nó. Nghe lời tôi, đừng nhắm bắn người ta, trừ phi cô bắn khá hơn. Nhớ chứ?”
Khuôn mặt cô ta trắng bệch và ngón cái hạ xuống. Cô ta nhìn tôi, rồi nhìn khẩu súng tôi đang cầm. Có một vẻ mê mải trong mắt cô ta. “Vâng,” cô ta nói và gật đầu. Rồi đột nhiên: “Dạy tôi bắn đi.”
“Hả?”
“Dạy tôi bắn đi. Tôi thích thế.”
“Ở đây? Thế là trái luật.”
Cô ta tiến tới gần và lấy khẩu súng khỏi tay tôi, khum bàn tay dưới báng súng. Rồi cô ta nhanh chóng nhét nó vào cạp quần, gần như với một động tác lén lút, và nhìn quanh.
“Tôi biết chỗ,” cô ta nói giọng bí mật. “Phía dưới khu giếng cũ.” Cô ta chỉ về phía vùng đồi. “Dạy tôi nhé?”
Tôi nhìn đôi mắt đá phiến xanh biếc kia. Không khác gì nhìn hai cái nắp chai. “Được rồi. Đưa tôi khẩu súng cho tới khi tôi thấy chỗ đó phù hợp.”
Cô ta mỉm cười bĩu môi, rồi đưa súng lại cho tôi với điệu bộ hư hỏng bí mật, như thể đang đưa cho tôi chìa khóa phòng riêng. Chúng tôi đi trên các bậc thang lên đến chỗ xe tôi. Khu vườn xem chừng không có ai. Ánh nắng trống rỗng không khác gì nụ cười của một tiếp viên. Chúng tôi vào xe và tôi lái xuôi lối đi giữa hai bờ tường ra khỏi cổng.
“Vivian đâu?” tôi hỏi.
“Vẫn chưa dậy.” Cô ta khúc khích.
Tôi lái xuống đồi qua những con đường sum sê lặng lẽ, sạch trơn sau cơn mưa, đi hướng đông về phía La Brea, rồi hướng nam. Chừng mười phút là chúng tôi đến được nơi cô ta chỉ.
“Trong đó.” Cô ta nghiêng người ra ngoài cửa sổ và chỉ.
Đó là một con đường đất hẹp, không lớn hơn một lối mòn bao nhiêu, như cổng vào một trang trại nào đó ở chân đồi. Có cánh cổng rộng ghép bằng năm thanh gỗ được kéo sát vào một gốc cây và trông như thể đã chẳng hề đóng lại nhiều năm rồi. Con đường hằn sâu các vết bánh xe và có những cây bạch đàn cao ở hai bên. Xe tải đã qua lại nơi này. Lúc này nó vắng vẻ và chan hòa ánh nắng, nhưng vẫn chưa bám bụi. Cơn mưa vừa rồi quá lớn và chỉ mới tạnh. Tôi đi theo vết bánh xe, và tiếng ồn của giao thông thành phố lặng đi nhanh chóng đến đáng ngạc nhiên, như thể đây không còn là thành phố mà đã tiến xa vào bên trong một xứ mơ nào đó. Rồi cái đòn lắc bám dầu, bất động của một giàn khoan gỗ to bè nhô lên khỏi một cành cây. Tôi có thể thấy sợi cáp thép cũ gỉ sét nối đòn lắc với chừng năm sáu thanh khác. Mấy thanh lắc không chuyển động, có lẽ đã bất động cả năm rồi. Những cái giềng không còn bơm. Có một chồng các ống gỉ sét, một bệ chất dỡ bị nghiêng đi ở một đầu, chừng nửa tá thùng dầu rỗng nằm ngổn ngang thành đống. Có một hố nước tù cũ, váng dầu óng ánh ngũ sắc dưới nắng.
“Không phải người ta sẽ làm công viên ở đây à?” tôi hỏi.
Cô ta hạ cằm xuống liếc nhìn tôi.
“Cũng đến lúc rồi. Cái mùi của hố nước kia sẽ làm cả bầy dê nhiễm độc hết. Đây là cái nơi cô nói đến đấy à?”
“Ừm. Thích chứ?”
“Xinh xắn lắm.” Tôi dừng xe bên cạnh bệ chất dỡ. Chúng tôi bước ra. Tôi lắng nghe. Tiếng o o của xe cộ vừa xa xăm vừa lẫn lộn, như tiếng ong vo ve. Nơi này vắng vẻ như một sân nhà thờ. Ngay cả sau mưa những cây bạch đàn cao vẫn có vẻ bụi bặm. Chúng luôn mang cái vẻ bụi bặm ấy. Một nhánh cây bị gió lay gãy rơi xuống trên mép hố và những cái lá phẳng dày đong đưa trong nước.
Tôi đi vòng qua hố nước và nhìn xuống buồng bơm. Có chút rác trong đó, không có dấu vết đã có ai sử dụng gần đây. Bên ngoài, một cái bánh xe bò bằng gỗ lớn tựa nghiêng vào thành tường. Trông cũng giống một nơi thích hợp.
Tôi trở ra xe. Cô gái đứng bên cạnh xe đang sang sửa mái tóc dưới nắng. “Đưa tôi,” cô ta nói, chìa tay ra.
Tôi lấy súng ra đặt vào tay cô ta. Tôi cúi xuống cầm lấy một cái lon gỉ.
“Từ từ nhé,” tôi nói. “Trong đó có cả năm viên. Tôi sẽ đi ra kia đặt cái lon này vào ô vuông trống ở giữa cái bánh xe gỗ lớn kia. Thấy chứ?” Tôi chỉ. Cô ta cúi đầu, vui sướng. “Cách chừng chín mét. Đừng bắn cho tới khi tôi trở lại bên cạnh cô nhé. OK?”
“OK,” cô ta khúc khích.
Tôi quay trở lại hố nước và đặt cái lon ở giữa bánh xe bò. Đây là một mục tiêu ngon lành. Nếu cô ta hụt cái lon, mà chắc chắn sẽ như thế, cô ta có thể bắn trúng bánh xe. Mà thứ này có thể cản lại hoàn toàn một viên đạn con. Tuy nhiên, cô ta có khi cũng không bắn trúng nó.
Tôi đi trở lại chỗ cô ta, vòng qua hố nước. Khi tôi còn cách chừng ba mét, ở rìa hố nước, cô ta nhe ra hàm răng nhỏ nhọn hoắt và giương súng, rít lên.
Tôi đứng sững lại, hố nước tù hôi hám sau lưng.
“Đứng đó đồ khốn,” cô ta nói.
Khẩu súng chĩa vào ngực tôi. Tay cô ta có vẻ khá vững. Tiếng rít càng lúc càng lớn và mặt cô ta mang một vẻ gầy guộc khắc khổ. Già đi, biến chất, hóa dã thú.
Tôi cười vào mặt cô ta. Tôi bắt đầu bước về phía đó. Tôi thấy ngón tay nhỏ của cô ta siết lại quanh cò súng và trắng lên ở đầu ngón. Tôi còn cách chừng hai mét thì cô ta bắt đầu bắn.
Khẩu súng làm một âm thanh khô khốc, phi thực, như tiếng nứt gãy giữa trời quang. Tôi không thấy khói. Tôi lại ngừng bước và cười với cô ta.
Cô ta bắn hai lần nữa, rất nhanh. Tôi nghĩ không phải phát nào cũng hụt. Có năm phát trong khẩu súng nhỏ đó. Cô ta đã bắn bốn. Tôi nhào tới cô ta.
Tôi không muốn viên cuối cùng vào mặt mình, nên tôi lượn sang bên. Cô ta nhắm vào tôi khá thận trọng, không chút lo lắng. Tôi nghĩ mình cảm thấy hơi nóng của thuốc súng một chút.
Tôi thẳng người. “Chà, cô dễ thương thế mà,” tôi nói.
Bàn tay cầm khẩu súng rỗng của cô ta run bần bật.
Khẩu súng rơi khỏi tay. Miệng cô ta bắt đầu rần rật. Cả khuôn mặt rã ra thành từng mảnh. Rồi đầu cô ta ngật sang trái và miệng bắt đầu sùi bọt. Hơi thở khò khè. Cô ta lảo đảo.
Khi cô ta ngã xuống, tôi đỡ lấy. Cô ta đã bất tỉnh. Tôi dùng cả hai tay cạy răng cô ta và nhét vào một cái khăn tay gấp dày. Phải vận hết sức mới làm nổi. Tôi nhấc cô ta lên bỏ vào trong xe, rồi trở lại lấy khẩu súng đút túi. Tôi chuồi vào sau vô lăng, lùi xe và lái trở lại lối chúng tôi đã đi, qua con đường đầy vết xe, ra cổng, trở lên đồi và về nhà.
Carmen nằm co ro trong góc xe, không nhúc nhích. Tôi lái được nửa đường lên lối vào nhà thì cô ta cựa quậy. Mắt cô ta đột nhiên bừng mở hoảng loạn. Cô ta ngồi dậy.
“Có chuyện gì?” Cô ta hổn hển.
“Không có gì. Tại sao?”
“Ồ, có gì chứ,” cô ta khúc khích. “Tôi đái dầm.”
“Lúc nào chẳng thế,” tôi nói.
Cô ta nhìn tôi với một vẻ săm soi bệnh hoạn và bắt đầu rên xiết.