← Quay lại trang sách

- VI -

Chuột và chồn

Có một cuộc chiến giũa chuột và chồn trong đó chuột luôn giành phần yếu hơn. Rất nhiều chuột đã bị lũ chồn giết và ăn thịt. Vì thế, chúng triệu tập một hội đồng chiến tranh trong đó một con chuột già đứng lên và nói:

- Không có gì ngạc nhiên là vì sao chúng ta luôn thua trận cả. Đó là do chúng ta không có vị tướng nào để lập kế hoạch cho cuộc chiến và điều khiển hoạt động của chúng ta trong chiến trường.

Theo lời khuyên này, loài chuột đã chọn con chuột to nhất làm thủ lĩnh của chúng và để phân biệt tướng với quân thì mỗi chiến sĩ này được phát một chiếc mũ với rất nhiều rơm trên đó. Rồi chúng xung trận và rất tự tin vào chiến thắng của mình nhưng vẫn như mọi lần chúng bị đánh bại và nhanh chóng chạy biến vào hang để lẩn trốn. Tất cả đều rất an toàn trừ những vị tướng của chúng. Bị vướng víu bởi những cái huy hiệu nên những vị tướng này không thể chui vào trong hang và dễ dàng rơi vào tay quân địch.

Sự vĩ đại cũng có những bất lợi của nó.

Chim công và nữ thần Giu-nô

Công rất không bằng lòng vì nó không có được một giọng hót hay như chim sơn ca và nó liền đến phàn nàn với nữ thần Giu-nô về việc đó:

- Giọng hót của chim sơn ca, - Nó nói - là khiến các loài chim khác phải ghen tị nhưng bất kỳ khi nào tôi cất giọng hát thì tôi lại trở thành trò cười.

Nữ thần cố an ủi nó rằng:

- Ngươi không có một giọng ca tuyệt vời, điều đó đúng, nhưng về vẻ đẹp ngươi lại hơn hẳn những con chim khác, cổ của nhà ngươi phát sáng như một viên ngọc bích còn cái đuôi là một kỳ quan với những màu sắc rực rỡ tuyệt đẹp.

Nhưng những lời đó của thần Giu-nô cũng không thể an ủi được con công.

- Để làm gì cơ chứ? - Nó nói - Một bề ngoài rực rỡ mà lại đi kèm với một giọng ca như của tôi?

Nữ thần bèn trả lời lại với vẻ rất lạnh lùng:

- Số phận đã phân cho mỗi người một món quà rồi, vẻ đẹp của nhà ngươi, sức mạnh cho đại bàng, giọng hót cho sơn ca và rất nhiều thứ khác cho các loài còn lại, nhưng chỉ có mỗi mình ngươi là không bằng lòng với phần của mình. Hãy đừng phàn nàn gì cả vì nếu ta đáp ứng mong muốn hiện nay của nhà ngươi thì nhà ngươi cùng sẽ nhanh chóng tìm ra lý do để chán nó thôi.

Lừa và người tá điền già

Một người tá điền già ngồi trong cánh đồng ngắm nhìn con lừa của mình gặm cỏ gần đó và bất ngờ trông thấy một người đàn ông có vũ trang đang lén lút tiến lại gần. Trong phút chốc ông ta nhảy lên và van vỉ con lừa hãy bỏ chạy cùng ông ta càng nhanh càng tốt, “Nếu không”, ông ta nói, “cả hai chúng ta sẽ đều bị kẻ thù bắt gọn”. Nhưng con lừa chỉ nhìn quanh một cách lười biếng và nói: “Nếu vậy thì ông có nghĩ là họ sẽ bắt tôi chở những đồ đạc nặng hơn những thứ tôi phải mang lúc này không?”. “Không”, ông chủ của nó nói. “Nếu vậy thì tôi cũng không ngại để họ mang tôi đi đâu”, lừa nói, “vì chắc chắn cũng không thể tồi hơn thế này nữa”.

Bò đực và ếch

Hai con ếch con đang chơi ở gần bờ ao khi một con bò đực xuống ao uống nước. Chẳng may nó giẫm chân lên một con ếch và giết chết nó. Khi con ếch già nhớ con mình, bà ta liền hỏi em trai nó là nó đâu. “Anh ấy chết rồi mẹ ạ”, con ếch con nói, “một con vật lớn bốn chân tới ao của chúng ta vào sáng nay và giẫm anh con xuống bùn”. “To lớn ư, có to bằng thế này không?” cóc mẹ vừa nói vừa phồng người lên to hết mức có thể. “Vâng, to hơn thế nhiều” là câu trả lời của ếch con. Ếch mẹ lại phồng lên to hơn. “Nó có to đến thế này không?”, ếch mẹ hỏi. “Có, có mẹ ơi, to hơn thế nhiều”, ếch con trả lời, và rồi ếch mẹ cứ phồng người lên cho tới khi bà ta trông tròn như một quả bóng. “Có to như...?” bà ta bắt đầu nhưng ngay lập tức bị nổ tung.

Người đàn ông và bức tượng

Một người đàn ông có một bức tượng thần bằng gỗ và hàng ngày anh ta thường cầu mong thần cho anh ta được giàu có. Anh ta làm như vậy rất lâu nhưng vẫn nghèo cho tới một hôm, anh ta cầm lấy bức tượng trong sự tức giận và ném mạnh nó vào tường với tất cả sức lực của mình. Sức mạnh của cú ném khiến bức tượng vỡ đôi ra và rất nhiều đồng tiền vàng rơi xuống sàn nhà. Người đàn ông thu gom hết đống vàng một cách tham lam và nói:

- Ngươi thật là một kẻ lừa gạt! Khi ta tôn thờ ngươi thì ngươi coi ta chẳng ra gì nhưng ngay khi ta đối xử với ngươi toàn bạo lực và những lời xúc phạm thì ngươi lại biến ta thành một người giàu có!

Thần Héc-quyn và người đánh xe ngựa

Một người đánh xe ngựa đang điều khiển xe qua một con đường lầy lội với rất nhiều hàng hóa trên xe. Bánh xe ngựa ngày càng lún sâu vào trong bùn đến nỗi không có nỗ lực của lũ ngựa có thể làm cái xe nhúc nhích. Anh ta đứng đó, nhìn quanh một cách vô vọng và gọi to thần Héc-quyn để cầu cứu. Thần đã hiện lên bảo với anh ta rằng:

- Hãy đặt vai của ngươi vào bánh xe và thúc lũ ngựa bắt chúng đi, sau đó mới nên cầu cứu sự giúp đỡ của ta. Nếu ngươi còn không động một ngón tay để cứu giúp mình thì ngươi cũng không thể mong đợi thần Héc-quyn hay bất kỳ ai khác giúp đỡ ngươi.

Chúa chỉ giúp ai tự giúp chính mình.

Sư tử, gấu và cáo

Sư tử và gấu đang đánh nhau về quyền sở hữu một con dê non mà cả hai cùng tóm được một lúc. Cuộc chiến kéo dài và khá căng thẳng. Dần dần cả hai đều mệt lử và nằm lăn ra đất thở hổn hển. Chúng còn bị thương rất nặng nữa. Một con cáo đã lảng vảng ở đó từ lâu và chứng kiến cuộc chiến này. Khi thấy hai đối thủ nằm đó chẳng thể cử động nổi vì quá yếu, nó liền lẻn vào, tha lấy con dê và chạy mất. Sư tử và gấu nhìn thấy vậy mà chẳng thể làm được gì, một con bèn nói với con kia rằng:

- Đấy, chúng ta đánh nhau sứt đầu mẻ trán từ nãy để rồi chẳng ai được lợi gì ngoài con cáo đó!

Người da đen

Một người đàn ông mua một nô lệ người Ê-ti-ô- pi-a và người này có làn da đen như tất cả những người Ê-ti-ô-pi-a khác. Nhưng ông chủ mới lại cho rằng màu da này là do người chủ cũ đã bỏ mặc anh ta và rằng anh ta cần phải được tắm rửa kỹ càng. Chính vì thế, anh ta bắt đầu công việc với rất nhiều xà phòng và nước nóng. Anh ta cố gắng hết sức để chùi rửa cho người nô lệ nhưng đều vô ích, da anh ta vẫn đen như mọi khi còn người nô lệ tội nghiệp thì đã bị chết do cảm lạnh.

Hai người lính và tên cướp

Hai người lính đang đi cùng nhau trên đường thì bị một tên cướp chận lại. Một người lính bỏ chạy còn người kia thì vẫn đứng yên và hùng dũng giơ kiếm lên khiến tên cướp sợ quá phải bỏ chạy. Vì thế anh ta được hoàn toàn bình yên. Khi mọi việc đã qua đi, người lính nhút nhát mới quay lại, tay cầm kiếm khua loạn xạ và hét lên với giọng đầy đe dọa:

- Hắn ta đâu? Hãy để tôi tiếp cận hắn và tôi sẽ nhanh chóng cho hắn thấy là hắn ta đang phải đối đầu với ai.

Nhưng người kia trả lời rằng:

- Anh chậm chân mất rồi, bạn của tôi ạ: Tôi chỉ mong lúc trước anh quay lại với tôi như lúc này, thậm chí anh chẳng làm được như anh nói vì tôi đã phải rất dũng cảm để tin rằng những lời anh nói là đúng. Nếu đúng như vậy thì hãy thư giãn và bỏ kiếm của anh xuống đi, không cần dùng tới nó làm gì nữa đâu. Anh có thể đánh lừa người khác nghĩ rằng anh dũng cảm như một con sư tử nhưng tôi biết chắc rằng ngay những phút đầu tiên gặp nguy hiểm, anh đã bỏ chạy như một con thỏ.