← Quay lại trang sách

59. CÂU CÁ

Hatcher nằm ngửa nhìn lên mui thuyền. Chiếc thuyền tròng trành êm ái trong ngọn gió chiều nhẹ, thỉnh thoảng lại đụng vào cầu tàu. Anh cảm thấy an toàn nơi đây. Thật là thú vị được trở về nhà. Sau mười hai giờ ngủ, những bộ phận trong người anh bắt đầu hoạt động lại. Anh nhìn một mảnh ánh sáng mặt trời di động chậm chạp qua mui thuyền và biến mất khi mặt trời lặn. Màn đêm mang về những con chim đêm, chúng bắt đầu gọi nhau. Anh nghe tiếng xe hơi chạy chậm vào bãi đậu, bánh xe cán bể những vỏ sò và kế đó là tiếng những bước chân quen thuộc. Anh cảm thấy chiếc thuyền tròng trành êm ái. Mắt anh nhắm lại, và giây lát sau anh cảm thấy nàng đang ngồi bên giường.

- Em đến trễ, - anh nói mà không mở mắt ra.

- Em đi ngang quán Crab Trap, mua vài món tôm và sò hầm cho chúng ta, - nàng nói. - Em nghĩ rằng không có ai trong chúng ta lại muốn nấu nướng tối nay.

Anh ngồi dậy, nhẹ nhàng kéo nàng xuống bên mình, nàng vùi mặt vào cổ anh. Anh nói:

- Anh đang nghĩ sao chúng ta lại không mở máy cho thuyền chạy ra bãi đá ngầm và ăn ngoài đó, thậm chí có thể bơi dưới ánh trăng nữa.

- Biển sắp lạnh đấy, - Nàng nói.

- Đúng thế, anh cá là ngoài đó sẽ lạnh tới 24°C. - Có một sự khác nhau trong sự chuyển hóa của họ. Nàng luôn luôn lạnh còn anh luôn luôn ấm. Cái đối với anh là ấm lại làm cánh tay nàng nổi da gà. Trong cái nóng mùa hè, máy lạnh làm nàng điên lên, thì lại làm anh dễ chịu. Nhưng anh đã biết cách dung hòa, một điều khác với bản tính của anh khi anh chưa gặp nàng. Quạt trần là sự lướt sóng nhanh trong tiếng gầm của biển khơi là điều làm cho cả hai dễ chịu.

Nàng nằm bên anh, vuốt ve đôi cánh tay và chiếc bụng rắn chắc của anh, quàng một chân lên chân anh ép sát người vào anh, ghì tấm thật lực lưỡng của anh sát vào nàng. Nàng hỏi:

- Anh có sao không? - Đó là điều đầu tiên nàng hỏi anh kể từ lúc anh trở về đêm trước.

- Mệt. - Anh trả lời. - Hai tuần lễ gay go nặng nề.

- Chuyến đi có thành công không?

- Có.

Nàng không hỏi vì sao anh đã đi hay cái gì xảy ra trong chuyến đi, nàng sung sướng rằng anh đã trở về cũng nhanh như khi anh ra đi.

Lúc anh nằm đó, nàng để ý thấy lông tay anh cháy sém, móng tay nứt nẻ và vỡ nát. Nhưng nàng dẹp lòng tò mò sang một bên. Nàng biết rằng cuối cùng anh sẽ kể cho nàng nghe điều bí mật mà anh muôn cho nàng biết. Phần còn lại là những điều bí mật mà nàng phải chấp nhận.

- Anh gặp đôi ba lần rủi trong chuyến đi này. - Đột nhiên anh nói làm nàng ngạc nhiên.

- Rủi trong trường hợp nào đó?

- Người Trung Quốc có câu tục ngữ: “Giết chết quá khứ để lại vết sẹo trong tâm hồn”. Chuyến đi này để lại nhiều vết sẹo trong tâm hồn anh.

- Anh có định nói về chuyện đó không?

- Không, anh nghĩ tốt hơn là nên quên nó đi, nhưng anh muốn em biết là có những chương trong cuộc đời anh cần phải xếp lại và giờ đây chúng đã được xếp lại. Chẳng có lợi ích gi khi nhìn lại hoặc nói về chúng.

- Ồ, em không biết. Chúng ta học được nhiều điều từ quá khứ.

- Không có gì anh muốn học từ quá khứ của anh cả.

Nàng lơ đãng vuốt ve đám lông bị cháy loang lổ trên tay anh trong lúc anh nói. Anh thở dài nói thêm:

- Anh đã đưa nhiều quỉ dữ xuống mồ.

- Đó có phải là lí do để anh đi không?

Anh do dự một lát rồi đáp:

- Đó là một phần thôi. Anh cảm thấy có nghĩa vụ đối với một người bạn cũ.

- Tất cả những điều này có dính dáng gì với người đàn ông đã đến đây không?

- Hắn là một phần của việc này. Hắn là vật xúc tác. Rất khó giải thích. Nhưng anh sung sướng vì anh đã đi, anh phải giải quyết nhiều điều mà lâu nay anh đã làm như không biết.

- Điều gì thế?

- Cái mặt đen tối trong bản chất của anh.

- Đúng. Chắc chắn là có.

- Em không bao giờ nhìn thấy cái khía cạnh đó của anh.

- Em chỉ thấy cái gì mà người ta để cho em thấy thôi, Ginia.

- Có phải đấy là lời xưng tội không?

- Không. Giờ đây anh mong muốn quên nó đi.

- Vậy em sẽ quên nó. - Nàng nói. - Em chỉ biết rằng em đã nhớ anh. Em nhớ anh hàng ngày. Em thường đi thuyền ra đây ngồi và tự hỏi anh đang ở đâu, lúc ấy anh làm gì và không biết anh có khỏe không. Em có cái cảm giác ghê sợ là anh sẽ không trở lại nữa.

Giỏi thật, anh nghĩ, bản năng của nàng khá thật. Anh nói:

- Anh cũng nghĩ rất nhiều về em.

- Trong hai tuần lễ đó em thấy em đã biết về anh sao mà ít thế. Em không biết chút gì về anh trước khi anh đến đảo này. Anh có thể có vợ rồi, em chỉ biết có vậy.

Anh cười to:

- Không, không có vợ. Không có con. Không có những sự ngạc nhiên đáng sợ như thế đâu.

- Em đã không biết rằng anh học ở trường Annapolis ra mặc dù em phỏng đoán như vậy vì thấy anh quá giỏi về tàu thuyền.

- Em biết điều ấy từ đâu ra thế?

- Từ Jim Cirillo. Một hôm em đang rửa thuyền thì ông ta đi ngang qua. Ông ta thực sự yêu thương anh, anh biết đây, em nghĩ rằng chưa bao giờ em hình dung ra chuyện đó trước đây. Anh giống như là con của ông ta. Ông ta lo lắng cho anh.

- Và cho em?

Nàng mỉm cười, nép chặt vào anh hơn:

- Không đâu, khi anh đang ở đây.

- Anh nghĩ rằng, giờ đây anh sẽ không đi đâu nữa trong một thời gian dài.

- Thật là một tin mừng.

- Thật ư?

- Em đã quá quen ở bên anh rồi, Hatcher. Nó đã khép kín lối sống của em.

- Khép kín hả?

- Vâng, nhưng không phải theo nghĩa xấu đâu. Em nghĩ đặt vấn đề như thế là sai lầm. Em đã trở thành... lệ thuộc vào anh một số việc, trước khi gặp anh em hoàn toàn độc lập. Điều này, có thể, ờ, không thoải mái.

Anh chống khuỷu tay ngồi dậy, nhìn vào nàng.

Anh sáng ở cầu tàu phản chiếu qua mặt nước đến nhảy múa trên trần cabin. Nàng đưa mắt nhìn đi chỗ khác và lăn tròn, đu đưa cặp chân đụng vào sàn tàu. Nàng nói:

- Sao em lại không sửa soạn cơm chiều cho xong đi nhỉ! Anh phải đói lắm rồi chứ.

Anh vươn tay ra ôm lưng nàng kéo vào lòng, nói:

- Không ăn đâu.

- Xem này, đây là cái gì em muốn nói...

- Hãy nghe anh đây. Anh đang bị em quyến rũ như chưa bao giờ anh bị người đàn bà nào khác quyến rũ. Không phải chỉ là tình dục, mà là tất cả. Đó là cái hòn đảo này mà em là một phần của nó. Đó là cái điều mà em suy nghĩ, tính độc lập của em, tính hài hước của em. Điều bí ẩn của em.

- Bí ẩn gì?

- Cả hai chúng ta đều có những thời kì đen tối trong quá khứ, mỗi người đều có.

- Và anh nghĩ điều đó là tốt ư?

- Anh nghĩ điều đó lý thú. Có đôi điều không cần phải chia xẻ.

- Phải, em nghĩ những điều của anh có lẽ lí thú hơn là của em rất nhiều.

- Điều anh đã làm trong chuyến đi này, giống như việc rửa sạch sân thượng, quăng đi những vật thực sự chẳng còn dùng gi được nữa. Những bạn hữu mà anh đã chia tay nhất định vẫn luôn luôn là bạn. Đúng là chỉ có khoảng cách giữa bọn anh đã thay đổi. Anh sống ở đây chứ không ở đó.

Anh cúi xuống hôn nhẹ lên miệng nàng. Đôi môi nàng mềm mại mới đầu là khuất phục rồi sau là đòi hỏi. Tay nàng ôm chặt lấy cổ anh, ghì mặt anh sát vào mặt nàng. Rồi thình lình nàng buông anh ra và ngồi dậy. Nàng nói:

- Ra bãi đá ngầm là ý kiến tuyệt diệu. Vả lại ở đây mấy anh bạn câu cá của anh có thể tạt vào.

- Anh sẽ treo ở ngoài bảng “Xin đừng quấy rầy”

Nàng đứng dậy vuốt áo quần cho phẳng phiu và nói:

- Không. Mặc quần áo đi và mở máy tàu nào.

- Xong ngay, em yêu. Anh thì thầm và xỏ chân vào chiếc quần dài xám, mặc chiếc áo thun, đi đôi giày bata rồi lên trên boong. Ngọn gió Đông Nam từ biển thổi vào, mang theo nó khả năng mưa. Bầu trời tối sầm, không trăng và đầy mây. Anh nói:

- Có vẻ mưa mất.

- Tốt. Em thích ân ái trong mưa.

- Có thể ngoài đó biển động đấy.

- Anh định lùi hả? - Nàng hỏi.

- Ồ, không đâu, chỉ là quan sát thôi.

Trong bóng đêm cách bãi đậu xe chừng ba chục mét, một bóng đen lẩn lút theo dõi chiếc tàu đã nhìn thấy Hatcher và cô gái này lên boong, nghe thấy tiếng cười của họ và trông thấy họ hôn nhau. Trong bóng đêm, Tollie Fong liếc mắt nhìn đểu giả. Tuyệt vời, hắn nghĩ, hai tên ngoại quốc này bằng giá cha ta.

Hatcher đút chìa khóa vào ổ máy, mở xăng và quay máy. Hai máy to ở đuôi thuyền hoạt động, gầm lên gắt gỏng trong một hai phút rồi nổ đều đều. Ginia bước lên cầu tàu tháo dây cột, quấn dây vào giữa khuỷu tay và bàn tay rồi quăng lên boong. Sau đó nàng lại đi xuống cuối thuyền cũng làm như thế, rồi quăng cuộn dây vào gần đuôi thuyền.

Hatcher là một địch thủ ghê gớm nhưng lần này Fong chủ động chơi một cú bất ngờ. Hắn lẩn trong bóng tối tiến thẳng đến gần Hatcher. Hắn có thể đoán là Hatcher không có vũ khí. Và hình như cũng không có vũ khí giấu trong buồng lái.

Ở đây an toàn và yên ổn, họ đã nghĩ như vậy. Họ chỉ còn tập trung vào nhau.

Điều đó sẽ làm cho mọi việc nhẹ nhàng và dễ dàng hơn, Fong nghĩ.

Hatcher đang bận điều chỉnh radar và máy đo sâu hồi âm, radio và những nút điều khiển khác. Anh thực hiện việc kiểm tra các máy móc, tốc độ quay mỗi phút và nhiên liệu như thường lệ. Anh nói:

- Còn một chai bia cho thuyền trưởng thì sao?

- À, à. - Nàng nói và biến vào ca bin trong một phút.

Khi nàng hiện ra ở cửa hầm tàu mỗi tay cầm một chai bia anh cảm thấy tàu hơi nghiêng về phía trái. Nhưng anh chưa kịp quay lại thì thấy đôi mắt nàng mở to, miệng há hốc ra, và nghe thấy tiếng nói rít lên.

- Hatcher!

Anh quay nhanh lại. Fong đang đứng ở mũi thuyền cách đó ba mét, khẩu súng lục chĩa thẳng vào đầu Hatcher. Sự lo ngại chạy lướt qua người anh trong giây lát, nhưng một tia chớp lập tức xua nó đi khi anh nghĩ đến Ginia. Anh đứng dịch sang trái che cho nàng.

- Gì thế... - Nàng bắt đầu nói và Hatcher vội thì thầm “suỵt”.

- Vẫn luôn luôn tỏ ra anh hùng hả? - Fong gầm lên, cặp mắt vàng của hắn hau háu chờ đợi. - Mày tưởng rằng đứng trước nó sẽ che chở được cho nó ư? Một hành động phù phiếm xiết bao. Tao sẽ giết nó trước, Hatcher, rồi lột da mày sống.

- Chúa ơi! - Ginia thì thầm sau lưng Hatcher.

Mảng da dúm dó, nhăn nheo trông ghê sợ ở một bên mặt Fong, kết quả của một vết bỏng còn để lại vết sẹo suốt đời. Fong nhắm một bên mắt. Tóc ở một bên đầu hắn đã bị cháy sém sâu vào da đến hai phân. Một bàn tay còn băng bó. Fong đã tránh không dùng thuốc giảm đau để luôn luôn tỉnh táo trong khi theo dõi Hatcher qua nửa vòng trái đất. Giờ đây lòng căm thù lẫn với sự đau đớn trào ra làm mắt hắn đỏ ngầu, làm méo mó những gì còn lại trên bộ mặt bị hủy hoại của hắn.

- Thích đáng xiết bao, - Fong nói nhẹ nhàng nhưng run lên vì tức giận. - Đầu tiên là thuyền của tao, rồi đến thuyền của mày.

Hatcher vẫn không đáp. Anh đang kiên cường đứng chắn phía trước Ginia. Anh biết nàng đang đứng ở chỗ nào, biết rằng anh có thể ngã về phía sau để đẩy bật nàng vào ca bin. Nhưng sau đó thì sao? Anh không có vũ khí. Vũ khí gần nhất là con dao để trong bếp. Vũ khí của anh thì đã cất kĩ trong hầm tàu.

Ý nghĩ lóe lên trong đầu Hatcher là anh sắp chết và anh chấp nhận điều ấy như là một thực tế. Nhưng anh cũng biết Fong sẽ giết Ginia. Và có lẽ giết trước.

Fong đứng mũi tàu, khẩu súng tự động của hắn nhằm vào đầu Hatcher.

- Bị bất ngờ hả? - Fong nói.

Hatcher vẫn không đáp. Trong tầm nhìn bao quát anh có thể thấy Fong đang bước lại gần cuộn dây trên boong. Nhưng cần ga thì ở ngoài tầm tay, không thể nhảy xổ vào giật để hất cho Fong mất thăng bằng đẩy Ginia ra ngoài.

Lưỡi dao găm sáng lấp lánh hiện ra ở ông tay áo Fong. Những ngón tay hắn xiết chặt đuôi dao. Hắn đang cầm con dao đưa lên, hơi xoay đi cho lưỡi dao oan nghiệt lấp lánh dưới ánh sáng từ cầu tàu hắt lên.

- Để cho mày đấy, - Fong nói. - Tao cũng đã dùng nó để giết Sloan. Ngay sau khi mày để nó ở lại một mình.

Hatcher vẫn không trả lời.

- Sao thế, Hatcher, mày không thể nói gì được nữa hả?

- Mày cũng sẽ chết, mày biết đấy, - cuối cùng anh nói.

- Đừng hòng như vậy. Tao sẽ trở lại Hong Kong trước cả lúc họ tìm ra mày. - Fong tiến lại một bước nữa. Bắp thịt Hatcher căng lên. Anh đứng doãng hai chân ra một tí thủ thế.

- Tại sao ít nhất mày lại không van xin cho người yêu được sống? - Fong cười chế nhạo. - Tại sao mày không quì xuống cầu xin đi.

Hắn tiến lên một bước nữa. Chân hắn đang ở trong vòng dây chão trên boong.

- Mày thực sự thích như vậy phải không? - Hatcher khẽ nói.

Fong mỉm cười, liếc cặp mắt đáng sợ đang bừng bừng lên vì khoái trá. Hắn rít lên:

- Ừ, tao thích như vậy lắm!

- Hãy bỏ việc đó đi, - Hatcher quát lên. Anh xô người về phía sau, đẩy Ginia té xuống thang vào cabin, né sang trái rồi nhanh như cắt nhảy về bên phải. Mắt Fong trố lên. Hắn nổ súng tức thì. Viên đạn bay vèo sướt qua tai Hatcher xuyên vào góc tấm kính chắn gió đúng lúc tay Hatcher tìm thấy ga. Một phát đạn thứ hai bắn ra. Nhưng không phải từ súng của Fong, nó được bắn từ một chỗ tối trên cầu tàu, trúng ngay ngực Fong. Chiếc áo sơ mi của hắn rách bung và máu trong tim phun ra. Hắn thét lên vì đau đớn.

Hatcher lao lên, chộp lấy cuộn dây chão, giật mạnh cho nó cuộn chặt lấy mắt cá chân Fong. Tên Tàu bật ngửa ra sau bay ra khỏi thuyền rơi tùm xuống nước. Hatcher cột đầu dây kia vào một móc ở lan can thuyền. Anh quay lại và bò xuống ca bin.

Ginia đang ngồi xệp trên sàn mắt mở to vì choáng váng. Hatcher nắm lấy tay kéo nàng lên và ôm lấy nàng nói:

- Tốt, xong cả rồi!

- Tôi có giúp anh chị tránh được chuyện rắc rối vĩnh viễn không? - Cirillo vừa nói vừa bước ra khỏi bóng tối. Ông còn kẹp súng dưới cánh tay. Ginia dựa hẳn vào cánh tay Hatcher. Anh thở dài hỏi:

- Chú từ đâu đến đây vậy?

- Gặp già Bob Hill. Ông già thấy cái anh chàng Á Đông này theo dõi cậu tối qua, vì thế tôi quyết định chặn tay hắn lại. Anh chàng này khá bảnh. Hắn đến Jacksonville trên chuyến bay trước cậu, mướn một chiếc xe hơi đợi sẵn và khi cậu đến là theo cậu đến đây ngay. Cậu thiếu thận trọng ghê gớm trong lúc đã nhiều tuổi đấy - Cirillo nói.

- Cháu tưởng nó đã chết, - Hatcher nói ngắn gọn.

- Bây giờ nó mới thực chết, - Cirillo trả lời, nhìn xuống xác Fong đang nổi úp xấp dưới nước. - Có phải đây là một trong những tên độc ác không?

- Tên độc ác nhất đây!

- Vậy chúng ta phải giải thích thế nào về vụ này cho mọi người đây? - Cirillo hỏi.

Hatcher kéo dây vào cho đến khi cái xác không hồn của Fong cách đuôi thuyền khoảng ba tấc và cột nó vào cái móc ở lan can thuyền, rồi đáp.

- Chúng ta không cần làm điều đó.

- Tôi không hiểu.

- Hãy tin cháu sẽ làm tốt việc này, chú Jim. Cái thằng này thậm chí không đáng được hưởng hai thước đất nữa. Cháu sẽ chạy ra bãi đá ngầm và cho cá ăn nó.

Cirillo nhìn người bạn trẻ của ông lâu, có lẽ đến cả phút. Ong thọc tay vào túi móc ra một chùm chìa khóa xe và giơ lên, nói:

- Nó trù tính chuồn nhanh, để chùm chìa khóa này ở trong xe. Giấy tờ mướn xe thì để trong ngăn để găng tay. Tiền thuê đã được trả trước bằng phiếu tín dụng. Tôi nghĩ có lẽ tôi lái chiếc xe này bỏ ở sân bay Jax và để chùm chìa khóa này ngay trên bàn.

- Cám ơn chú Jimmy. Tin cháu đi, chú đã làm ơn rất nhiều cho mọi người khi ghim một viên đạn vào người nó.

Cirillo nhìn xuống cái xác đẫm nước nổi úp xấp dưới nước đàng sau chiếc tàu lớn. Ông bật que diêm đốt điếu thuốc lá rồi quăng que diêm xuống nước.

- Hãy gọi điện cho tôi khi cậu trở về nhé.

- Cháu sẽ gọi điện. - Hatcher nói. Anh bước vào buồng lái, từ từ đẩy cần ga về phía trước.

Hatcher quàng tay ôm quanh người Ginia, kéo nàng sát vào mình: “Em không sao chớ?”

- Em... nghĩ... là vậy.

- Tốt.

- Em nghĩ có lẽ chúng ta cần nói về chuyện này.

Anh mỉm cười nói: “Anh nghĩ là em nói đúng”, và ghì chặt nàng hơn. Anh đẩy cần ga về phía trước và chiếc thuyền lớn lao nhanh trong tiếng nổ ròn rã lướt trên mặt nước kéo theo món hàng ghê sợ đằng sau, lướt qua bến tàu giờ đây đã vắng ngắt, lướt qua đốm đèn thân thiết của ngọn hải đăng, tiến ra biển khơi về phía bãi đá ngầm.

HẾT