58. SỰ VIỆC KẾT THÚC
Sy chèo chậm lại cho chiếc thuyền rắn cập vào bến tàu Hatcher giúp Sloan leo lên. Vết thương ở sườn hắn vẫn chảy máu, mặc dù Hatcher đã xé vạt áo Sloan để băng tạm lại.
- Có lúc sẽ gặp lại cậu, Sy, - Hatcher nói khi anh vào Sloan xoay xở leo lên bến tàu. Cách bến tàu ba khu nhà là nơi hỗn loạn tột độ. Chiếc thuyền đang cháy tỏa ánh vàng trên dòng sông, những xe chữa cháy, xe cảnh sát và những người đến xem đứng đặc trên cầu tàu.
- Việc chạy chớ, ông? - Sy hỏi.
- Tốt, cậu hãy chèo thuyền ngược dòng một đoạn rồi đánh đắm thuyền đi. Và hãy tránh đừng đến quán Longhorn đôi ba ngày.
- Ông là tay cừ đấy, Hatch, - Cậu người Thái nói.
- Và cậu cũng là một tay thiện chiến, - Hatcher trả lời.
Anh nâng Sloan lên, giúp hắn rời khỏi bến tàu băng qua đường lớn vào ngõ hẻm. Nơi đấy vắng vẻ và yên lặng, tiếng la thét từ đám cháy đã chìm đi ở phía sau. Cuối cùng Sloan ngã dựa vào tường, chuồi xuống đất, ôm chặt lấy bên sườn bị đạn. Hatcher quì xuống bên cạnh kéo tay hắn ra, xem vết thương rồi nói:
- Bị ong đốt thôi. Anh sẽ khỏi mà.
Sloan rên rỉ, ép sát áo khoác của hắn lên trên vết thương.
- Viên đạn này đang giết chết tôi.
- Lẽ ra tôi phải giết anh. Anh là mối đe dọa. Anh đã nói dối tôi, chơi xỏ tôi, đưa tôi ra làm bia đỡ đạn. Kẻ đáng chết chính là anh chứ không phải Cody.
Nụ cười quen thuộc lại vờ vẫn nở trên môi Sloan:
- Không thông cảm ư, anh bạn.
- Tôi thà thông cảm với quỉ còn hơn.
- Quỉ thần ơi, cậu không thể giết tôi, - Sloan nói một cách mệt nhọc. - Tôi là người nhà mà.
- Ồ, tôi có thể giết chết anh, Sloan. Nhưng tôi sẽ không làm thế và điều đó chả phải là vì anh là người nhà đâu.
- Tôi làm điều gì tôi phải làm, cậu làm điều gì cậu phải làm. - Sloan nói. - Tôi không phải giải thích diều đó cho cậu.
- Chỉ có một cách duy nhất để nói đến vấn đề này thôi. - Hatcher nói.
- Ở mọi nơi trên thế giới, tôi đều gặp cùng một khó khăn này.
- Không, Sloan. Tôi là một kẻ sống sót. Công việc của anh là thủ đoạn chính trị.
- Dù anh gọi nó là gì đi nữa, anh hãy làm nó và quên nó đi.
- Không, anh làm nó và quên nó đi. Còn tôi thì bị suy nghĩ về nó.
- A, cứt bò! Anh là một người lính. Anh đã làm cái gì mà những người lính làm.
- Anh đã thường nói với tôi điều đó nhiều năm rồi. Tôi đã không làm cái mà những người lính làm, tôi đã làm cái mà anh bảo tôi làm.
- Nhưng quái quỉ thế nào mà anh lại đến đây? - Sloan hỏi.
- Tôi nghĩ là tôi đang làm một điều gì đó đúng đắn để làm thay đổi một chút, một ý thức trách nhiệm đối với một người bạn cũ. Tôi đang nói về Cody chứ không phải về anh.
Sloan nói “A!” Và khoát tay để tỏ ý không chấp nhận lời nhận định ấy. Có một vài phút im lặng ngượng ngập, rồi Sloan nói:
- Anh là người tốt nhất, tốt nhất trong những người tôi có. Một chiến sĩ trong bóng tối thật tuyệt vời.
- Điều trở ngại là anh đã hết cả quân, có phải thế không Sloan. Lừa đảo người cùng phe quá nhiều, nói dối quá nhiều, và một buổi sáng nọ thức giấc, không còn một tên nào ở lại với anh nữa. Họ hoặc đã chết, đã tàn phế hoặc đã bỏ đi. Vì thế anh mới quan hệ với Fong.
Sloan nghiêng người qua, ôm chặt lấy sườn rên rỉ và cơn đau đang thấm sâu vào cơ thể. Hắn nói:
- Hãy nói cho tôi biết một điều thôi, Cody còn sống không?
- Không, anh ta chết rồi. - Hatcher thì thầm. - Anh ta đã chết lâu rồi.
Sloan nói:
- Tôi thật là đồ chết tiệt. Toàn bộ việc làm ầm ĩ này chẳng để làm gì cả.
- Không phải là chẳng để làm gì. Đó là một sự trả nợ.
- Trả nợ hả? Cho ai?
- Ông đã trả cho Tollie Fong.
- Anh điên rồi, tôi nợ nần gì Tollie Fong. Có phải vì tôi đã hút một ít tẩu thuốc phiện của nó không?
- Không. Mà bởi vì nó đã thay thế chúng tôi khi anh hết quân, anh đã có một đội quân mới để thực hiện các mệnh lệnh, đó là Fong và những tên sát nhân Chiu Chao của nó. Nó đã khử Campon giúp anh ở Atlanta, vì Campon không chịu lệ thuộc và quá thối nát. Mặt khác, Cosomil được bình yên vô sự.
- Và hắn không có nửa tài sản của Madrango để trong ngân hàng Thụy Sĩ, - Sloan nói them.
- Và Cosomil sẽ là một nhân vật ngoan ngoãn nhận những mệnh lệnh của Nhà Trắng, - Hatcher nói.
Phía sau họ, cách xa chừng hai chục mét, Tollie Fong bơi ra khỏi bóng tối và bíu lấy cái thang ở trên cầu tàu. Cánh tay của gã bị phỏng và mặt bị cào nát. Gã bắt đầu leo lên thang và nghe thấy có tiếng nói. Gã cẩn thận liếc nhìn bờ cầu tàu. Hatcher và Sloan đang ở cách đó hai chục mét.
Hatcher đang nói:
- Tôi biết anh quá rõ. Tôi đã làm những việc như thế cho anh quá nhiều lần rồi. Ở Paris anh sung sức nhất. Anh đã cho để ba vị đại sứ đã gây cho chúng ta nhiều rắc rối về những căn cứ của chúng ta ở Châu Âu, anh đã giao việc ấy cho Hyena làm rồi lại khử luôn hắn. Anh luôn luôn có nhiều thủ đoạn. Luôn luôn trông nom bảo vệ hai ba căn cứ một lúc.
- Ồ, đó là nhiệm vụ, phải không?
- Đó là một cách giải thích.
- Anh muốn gọi nó là gì thì gọi. Nhưng kẻ thù không bao giờ ngủ anh bạn ạ, đừng quên điều đó. Anh muốn trở thành người đa sầu đa cảm. Hừ, cứ việc, nhưng để tôi nói cho anh nghe, nếu tôi có thể khử một cục cứt như thằng Hadif và có phải bẻ quẹo nguyên tắc đi một tí thì anh hãy tin là tôi sẽ làm điều đó. Đó là công việc của tôi. Đúng vậy, tôi đã liên kết với Fong. Nó cũng ở phe của chúng ta.
- Nó có lẽ đã ở phe anh, Sloan. Nhưng chắc chắn nó không ở phe tôi, mẹ kiếp!
- Tôi đã kiểm soát được nó.
Fong ghì cứng vào chiếc thang và cười chế nhạo khi nghe thấy lời giải thích tin tưởng của Sloan.
- Nó đã hãm hiếp và giết chết Daphne một cách lạnh lùng chỉ để trả thù tôi, Hatcher nói giọng khàn khàn. - Nó muốn nắm lấy đầu anh. Nó đang huấn luyện những tay chống khủng bố ở vùng thượng nguồn sông.
- Nó huấn luyện chúng cho tôi, - Sloan nói toạc móng heo.
Hatcher lắc đầu:
- Còn cái giá phải trả sẽ là gì, Sloan? Anh sẽ lo cho nó có thể buôn lậu một ngàn kí bạch phiến loại 999 qua mặt hải quan chứ gì?
- Quỉ thần ơi, nếu không phải là nó thì sẽ là một kẻ khác thôi. Điều đó có lợi cho nền kinh tế mà.
- Mười lăm năm trước anh đã cử tôi lên mạn thượng nguồn để khử những tay Chiu Chao buôn lậu ma túy. Giờ đây anh lại nằm cùng giường với chúng.
- Nước chảy dưới cầu, bạn ạ. - Sloan nó. - Cậu đã có Paris, New York, Chicago, thằng bạn của cậu ở công ty bảo hiểm. Tôi đã có Thái Lan. Có khác cái chết tiệt gì đâu?
Hatcher đứng dậy:
- Đã nhiều năm tôi tưởng rằng anh đã biến tôi thành một quan tòa, một bồi thẩm và một kẻ hành pháp. Cuối cùng thì tôi đã bị đẩy vào Los Boxes, lúc đó tôi không còn có gì khác để nghĩ nữa. Giờ đây, tôi biết tôi không bao giờ là quan tòa và bồi thẩm viên cả, đó là công tác của anh. Tuy nhiên, người ta sẽ phán xét anh. Tôi đã đoạt tuyệt với tất cả các điều đó rồi.
- Giờ đây cậu đi đâu?
- Về nước.
- Còn tôi thì sao?
- Hãy nói với Buffalo Bill rằng con ông ta đã chết một cách danh dự trên chiến trường. Ông ta có thế yên tâm mà nhắm mắt. Tạm biệt Sloan.
Hatcher quay đi và rời bước.
Sloan vội gọi theo:
- Đợi tí, đồ khốn kiếp!
Nhưng Hatcher đã biến vào đám khói đen đang cuồn cuộn.
Sloan dựa vào tường, vết đau ở sườn nung nấu sâu thêm, nhưng hắn không để tâm đến vì hắn đang mải dựng một câu chuyện để kể cho thiếu tá người Thái có biệt danh Mongoose nghe khi ông ta đến đây.
Hắn không nghe thấy Tollie Fong đã lết một cách đau đớn lên khỏi dòng sông phía sau hắn và bò ngang qua cầu tàu. Fong hầu như ở ngay trên đầu hắn. Khi hắn vừa nhận thấy và quay lại... thì đúng lúc hắn nhìn thấy mũi con dao găm giết người lặng lẽ hạ xuống và cảm thấy cái mũi nhọn ghê rợn đâm thủng cổ họng mình.