← Quay lại trang sách

- 3 -

Vương Khởi Minh đến nhà hàng từ sáng sớm, Quách Nhạn phải sống vò võ một mình trong gian hầm buồn tẻ. Nàng muốn đi ra phố, nhưng lại sợ lạc đường không tìm về được. Nàng chỉ còn biết quanh quẩn giữa gian hầm như con chó bị nhốt trong chuồng, lúc thì kiễng chân bám vào khoang cửa sổ nhỏ hẹp, nhìn ra ngoài, lúc thì đi đi lại lại trong phòng.

Bữa trưa, nàng ăn qua quýt miếng bánh mỳ thừa nhặt được ở ngoài phố. Đến chiều, không sao chịu nổi nữa, nàng len lén một mình đi ra đường.

Đàn bà quả thực không bạo dạn bằng đàn ông.

Thấy một cửa hiệu tạp hoá của người Hoa, nàng đẩy cửa bước vào, không ngờ người đón tiếp nàng lại là một ông tướng Quốc dân đảng về hưu, họ Lưu. Qua mấy lời trò chuyện, ông chủ hiệu họ Lưu không còn giữ được kiểu cách tướng tá trước kia, điều còn lại là sự nhanh nhẹn của người buôn bán nhỏ. Nghe Quách Nhạn tự giới thiệu, ông ta khuyên nàng:

- Thưa bà Vương - ông họ Lưu gọi Quách Nhạn với cách xưng hô khách sáo, làm nàng không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ.

- Thưa bà Vương - ông họ Lưu lặp lại, - Vì mới đến đây nên bà chưa biết quy tắc của cái xứ này. Ở chốn này trước hết phải kiếm ra tiền. Không có tiền, khó mà dịch chân được dù một bước, chỉ còn mỗi cách là chờ chết. Cái đất Mỹ này nó không nuôi bà đâu.

Nghe nói vậy Quách Nhạn liền rụt cổ lại.

- Song bà cũng đừng quá lo ngại, hay dở thì cũng phải kiếm được một việc làm cái đã. Chớ có chê bai kén chọn gì, cốt sao có được một công việc, chuyện ăn ở chả nghĩa lý gì.

- Ông có thể giúp tôi không, tôi là kẻ lạ nước lạ cái...

- Bà đợi cho một lát, tôi phải đi gọi điện cái đã. - Vừa nói, ông chủ hiệu đã đi vào nhà trong.

Quách Nhạn đứng ngây ra nghĩ ngợi những lời ông chủ hiệu vừa nói.

Lát sau, ông ta từ phía trong bước ra, đưa cho nàng một mảnh giấy, dặn:

- Địa chỉ đây, bà đến ngay đi. Cứ bảo là Diêu tiên sinh khuyên bà đến.

Quách Nhạn hối hả cảm ơn, từ trong cửa hiệu bước ra, ông chủ hiệu họ Lưu vừa tiễn nàng, vừa căn dặn:

- Có việc gì làm việc ấy, đừng chê bai. Ở cái đất Mỹ này, không kiếm tiền thì kể như tự sát.

Quách Nhạn lại cảm ơn rối rít, bước ra khỏi cửa hiệu.

New York, đây quả là New York.

Suốt dọc đường, lòng nàng chỉ tâm niệm mỗi điều ấy.

Nơi ông chủ hiệu Lưu giới thiệu Quách Nhạn đến là một xưởng làm quần áo may sẵn. Ngay chiều hôm ấy, từ xưởng làm quần áo may sẵn, Quách Nhạn mang một ôm áo len bán thành phẩm về nhà, ngồi bệt xuống nền nhà, chăm chú khâu. Nàng ngồi liền một mạch mấy giờ, rất ít khi đứng dậy. Mệt thì có mệt, nhưng nỗi lo sợ ngay ngáy trong lòng đã bị xua đuổi.

Cuộc vật lộn ở cửa hiệu ăn Trung Quốc trong Tương Viện Lâu đến hai giờ chiều mới coi là chấm dứt. Mọi người ngồi vây quanh cái bàn tròn to tướng ăn cơm trưa.

Mệt không thiết ăn uống gì cả, Vương Khởi Minh chỉ ngồi húp nước canh.

- Ăn đi chứ, công việc nặng nhọc như thế, không ăn thì kham sao nổi. - Bà chủ vừa nói, vừa gắp một khúc cá bỏ vào bát Vương Khởi Minh. Do hôm nay kiếm được khá, món cá này là món bà chủ thưởng thêm cho mọi người.

Vương Khởi Minh cảm ơn rồi cắm cúi ăn.

- Ông Vương vừa đến làm, nhất định là bỡ ngỡ, thế mà trụ được là rất tốt. Tôi đang cần người, ông Vương trẻ khoẻ, làm ăn được đấy.

Thấy bà chủ nói vậy, mọi người cúi đầu ăn, không ai nói năng gì.

Song, khi bà chủ đi rồi, mọi người mới bắt đầu mang câu bà chủ vừa nói ra giễu cợt. Đầu tiên là Tiểu Lý, anh ta giả giọng bà chủ, khen ngợi Vương Khởi Minh, làm mọi người được một mẻ cười vỡ bụng.

Vương Khởi Minh đang xấu hổ, Tiểu Lý đã nói với anh:

- Nếu ai cũng làm hùng hục như ông hôm nay, thì đã bị đưa lên chảo rán từ lâu rồi!

Ông bếp trưởng thở khói thuốc, rồi cất giọng như người từng trải nhiều:

- Theo tôi, bà chủ đã để mắt đến Vương Khởi Minh rồi đấy.

- Đích thị, - có người nói trắng trợn hơn. -Chuyện đó thì rõ quá rồi, chỉ liếc mắt là biết ngay.

- Các mụ giàu có là ngứa ngáy lắm. Bà này cũng đa tình ra phết. Ông Vương ơi, ông gặp may rồi đấy, tha hồ mà ăn tiêu, chơi phá. Sướng nhé!

- Tôi có vợ rồi cơ mà, - Vương Khởi Minh giải thích. - Con gái tôi đã mười một tuổi rồi đấy...

- Thì có sao, - chàng đầu bếp nói luôn. - Ông quên chuyện đó đi, mà bà ta cũng tỉnh bơ cho ông xem.

Tiểu Lý đế thêm:

- Sợ là bà chủ chỉ đùa chơi, chứ không thật tình đâu.

Bếp trưởng phản bác:

- Hơi đâu mà nghĩ đến chuyện thật giả, cứ giả rồi sẽ thành thật, ông thấy bà chủ duyên dáng ra phết đấy...

Ông bếp trưởng vội ngừng bặt, hoá ra bà chủ đang đứng sau lưng ông ta.

- Các ông đùa bậy bạ đấy nhé, dám nói xấu sau lưng bà chủ hả? Nếu có buồn chán đến phát điên rồi thì mang tiền đến chỗ khác mà trút giận, chứ đừng ở đây mà nói xấu cho sướng miệng. Tôi thích ông Vương ư? Hay hớm đấy nhỉ! Đã là bà chủ thì tôi không có mắt chắc.

Vương Khởi Minh nín chịu, không nói gì, mà chỉ liếc nhìn về phía người đàn bà chanh chua, đanh đá ấy.

Qua vầng trán và đôi lông mày thông minh của bà ta, anh đoán đây là một phụ nữ tinh anh. Và cứ nhìn bộ ngực gồ cao vối cặp mông đầy khêu gợi của bà, anh cho đây là một phụ nữ ăn chơi phóng túng.

- Các ông hãy nhanh nhanh đi làm việc đi, hàng quán đông khách, cũng chả thiệt thòi cho các ông đâu.

- Thế chúng tôi được lợi cái gì nào?

Ông bếp trưởng phản ứng ngay, làm tất cả đều cười phá lên.

- Không biết dơ. Ball shit (đồ thối thây).

Tuy nói vậy, nhưng bà ta lại tủm tỉm cười. Vương Khởi Minh nghĩ bụng “Một người đàn bà bí hiểm”.

Vương Khởi Minh bận luôn chân luôn tay suốt buổi chiều: Lau bếp, rửa bát đĩa, dọn nhà vệ sinh, quét thảm, thái hành tây, bóc tôm đông lạnh. Đến lúc hết giờ làm cả người anh phờ phạc, không còn hơi sức nữa.

Đến chín giờ tối, mọi người chào bà chủ ra về.

Vương Khởi Minh làm nốt công việc cuối cùng.

Bà chủ cũng làm xong sổ sách, uể oải bước về phía Vương Khởi Minh:

- Ông biết đường về chứ?

- Biết.

- Có cần tôi đánh xe đưa ông về tận nhà không?

- Thiết tưởng tôi có thể mò được đường về.

Anh vừa định cất bước, thì đã bị bà chủ gọi giật lại:

- Ông chờ tôi một lát!

Anh dừng chân.

- Khoá cửa giúp tôi nhé.

- Vâng. - Anh làm theo lệnh bà ta.

Tối hôm ấy Vương Khởi Minh trở về “nhà” với những bước chân nặng nề.

Chân anh nặng như đeo đá, các ngón tay tê cứng, đầu nặng trịch.

Nhất là đầu. Nó u mê như bị nhét đầy hồ dính. Anh cố gắng để có một ý niệm rõ ràng mà không nổi. Đầu óc anh cứ như một khúc gỗ, một khối gang vô tri vô giác.

- Cứ sống như thế này ư? - Anh tự hỏi. - Mình đến nước Mỹ để làm chân rửa bát đĩa hay sao?

Anh vừa đi vừa nhìn kỹ hai bàn tay mình giữa ánh đèn đường.

Những ngón tay biết chơi đàn từ năm lên tám tuổi, luôn luôn được giữ gìn cẩn thận, vậy mà hôm nay bỗng mất hết mọi cảm giác giữa các thứ nước xà phòng, nước tẩy và những đống bát đĩa bẩn thỉu, nhầy nhụa.

- Làm thế nào với cây đàn của mình đây? Làm thế nào để trình diễn được. Ôi, sự nghiệp của ta. Không, không được, nhất định phải tìm cơ hội để trở về với nghề nghiệp chính của ta. Ta không thể lìa bỏ nó được.

Không biết tự lúc nào, anh đã chui xuống đường tàu điện ngầm. Tự nhiên anh sững người lại, dỏng tai nghe ngóng.

Một khúc nhạc violon vang lên réo rắt.

Ô, hoá ra là chương ba trong khúc hợp tấu của Bethoven. Thanh âm trong sáng, êm đềm, kỹ thuật chơi cũng tài tình. Có thể nói là xuất sắc.

Vương Khởi Minh tưởng đấy là tiếng nhạc trên đài phát thanh, nhưng khi nghe kỹ lại thì không phải vì không có dàn nhạc đệm.

Anh bước vội về phía trước và qua một khúc đường vòng.

Hoá ra một chàng tóc vàng đang biểu diễn. Anh ta biểu diễn chăm chú, dồn cả tâm hồn vào khúc nhạc. Mái tóc rối bồng của anh ta xoã xuống trán, nhưng không che mất đôi mắt ngời sáng long lanh được Bethoven thắp lên.

Vương Khởi Minh hoàn toàn bị thu hút trong tiếng nhạc đầy xúc động và kỹ thuật biểu diễn điệu nghệ của anh ta. Anh đứng đối diện với người biểu diễn.

Những người khác đi qua đi lại một cách vội vã không để ý gì đến người đang kéo đàn, song vẻ dửng dưng đó không thể gây chút ảnh hưởng nào đến niềm mê say của người kéo đàn và sự chăm chú thưởng thức của Vương Khởi Minh.

Người kéo đàn chơi đến đoạn nhạc vui trong khúc hợp tấu, và mỉm cười đầy cảm tình với Vương Khởi Minh.

Vương Khởi Minh cũng mỉm cười như có ý đáp lại. Dưới đường tàu điện ngầm hình thành một buổi hoà nhạc chỉ có một diễn viên và một người nghe.

Trong cái hộp đàn toang toác đặt dưới chân người biểu diễn lấp lánh mấy đồng xu giá lạnh.

Thật khó tin, một nhạc công thiên tài thế này mà lại phải biểu diễn rong trên đường phố. Và Vương Khởi Minh thấm thía rằng mình thua kém người kia cả về tài năng thiên bẩm, lúc này không thể không cảm thấy niềm khổ tâm sâu sắc.

Sau khi rút tờ mười đô la trong túi ra, đặt vào hộp đàn của kẻ biểu diễn rong, anh vội vã bỏ đi.

Tiếng nhạc vẫn không ngừng vang lên sau lưng anh.

Không quay đầu lại, Vương Khởi Minh hớt hải chạy ra khỏi đường hầm.

Lòng anh dâng lên tâm trạng gần như tuyệt vọng. Anh nhìn thấy sự nghiệp của mình chấm dứt qua dáng vẻ của anh chàng tóc vàng kia.

Vương Khởi Minh cắm cổ chạy, và chính anh cũng không rõ mình đang lẩn trốn chuyện gì.

Anh chỉ còn biết chạy, chạy thật nhanh và không dừng chân lại.

Lúc Vương Khởi Minh về tới “nhà” Quách Nhạn đang móc áo len. Anh không kể tỉ mỉ công việc của anh cho vợ nghe, mà chỉ run run đốt một điếu thuốc lá.

Quách Nhạn vào phòng tắm vặn nước nóng cho chồng, nàng kể rõ cho anh nghe công việc hôm nay của mình.

- Khởi Minh, em cũng kiếm được việc làm rồi. Em móc áo len, tiền công một cái áo được một đô bảy mươi xu. Một buổi chiều em móc được bốn cái, thế là được sáu đô tám mươi xu. Anh tính xem, có hơn cả nửa tháng tiền lương của đoàn nhạc trả cho không.

Nàng hoan hỉ bước từ phòng tắm ra và trông thấy Vương Khởi Minh đã ngủ say, đang ngáy khò khò.

Nàng nhẹ nhàng cởi giúp quần áo cho anh, rồi kéo tấm chăn len ra đắp lên người chồng. Nàng ngồi xuống cạnh anh, tiếp tục móc áo.

Gió lạnh từ Đại Tây Dương thổi ào ào không dứt trên những cành cây bên ngoài.

Những chiếc xe phóng trên đường phố, làm cho cả căn phòng rung chuyển, dường như chúng sắp lao thẳng vào nhà.

Quách Nhạn vẫn cặm cụi ngồi móc áo. Nàng mượn ánh sáng của ngọn đèn nhỏ, ngồi như thế cho đến nửa đêm.

Vương Khởi Minh đã qua ba ngày thử tay nghề. Chiều ngày thứ ba, anh dùng máy hút bụi để dọn nền nhà. Anh thầm mong ngóng sự xuất hiện của bà chủ, song lại sợ sự hiện diện của bà ta. Bởi vì bà ta mà xuất hiện, thì tương lai của anh sẽ được định đoạt. Anh vừa sợ vừa mong cái giờ phút ấy. Anh mơ hồ thấy cảm giác này chỉ có khi anh thi vào Nhạc Viện. Hồi ấy, anh nóng lòng được chờ đợi giây phút mình được nhận vào học, nhưng lại sợ cái lúc mình được thông báo là không trúng tuyển.

Nghĩ đến tâm trạng vừa lo vừa mong mỏi giống hệt nhau giữa lần chờ vào Nhạc Viện hồi đó với lần chờ được nhận vào quán ăn làm chân rửa bát bây giờ, trên khoé miệng Vương Khởi Minh không khỏi có nụ cười chua chát thoáng hiện.

Máy hút bụi kêu ì ì.

Cứ nghe thứ âm thanh phá rối ý nghĩ của con người ấy là đầu óc Vương Khởi Minh trở nên trống vắng. Nó gây trở ngại cho Vương Khởi Minh lẩn tránh cái hiện thực và sự nôn nóng đang sùng sục trong lòng.

Có người nào đó vỗ vai anh. Một cái vỗ rất dịu dàng đến nỗi Vương Khởi Minh không nhận ra.

Đấy là tiếng ì ì không cho người ta nghĩ ngợi được của máy hút bụi, hay là tiếng ai vỗ vào vai mình. Lần này, tiếng vỗ vai rất mạnh, khiến Vương Khởi Minh giật mình quay đầu lại. Mặt bà chủ kề sát trước mặt anh, hơi thở nóng hổi của bà ta phả vào mặt anh.

- Bà bảo gì cơ ạ? - Vương Khởi Minh hỏi to cốt sao át được tiếng máy hút bụi.

Bà chủ dùng gót chân bấm nút cho chiếc máy ngừng lại, và cất giọng bực bội:

- Ông không biết cách tắt cái máy khỉ gió này hay sao?

- Tôi... tôi... không nghe thấy ạ.

- Ông ngố thật đấy.

- Không! Thưa bà...

- Đừng có gọi tôi là bà.

- Tôi nghĩ rằng...

- Nghĩ? Ông cũng biết nghĩ cơ à? Tôi thấy ông chẳng khác con lừa là mấy, chẳng biết nghĩ ngợi gì hết. Sự việc đã rõ rành rành mà ông có chịu hiểu đâu.

- Không phải, tôi... - Vương Khởi Minh đỏ mặt tía tai. Đứng trước người đàn bà đanh đá này, anh lặng người đi, không sao nói thành lời nữa.

Thấy Vương Khởi Minh đứng ngơ ngác, bà chủ không nhịn được, bật cười thành tiếng:

- Tôi mắng ông giống lừa, thì chính ông là con lừa thật. - Nói đến đây, giọng bà ta thấp hẳn xuống. - Ngày mai tiếp tục đến làm. Để tôi xem ở tiệm Tương Viện Lâu này, ông có thể thông minh lên được không! Tôi tự thừa nhận phần thua thiệt về mình, trả thêm cho ông một trăm đô nữa.

Mắt Vương Khởi Minh sáng rực lên, nhìn người đàn bà đáo để đứng trước mặt mình với vẻ không tin.

- Sao, trợn mắt nhìn cái gì thế? Đừng có doạ tôi! - Bà ta mỉm cười, mắng như mắng trẻ con. - Rất lạ là sao tôi ngu quá thế, sao tôi lại thích ông thế nhỉ.

Nói rồi, bà ta nhặt một mẩu chỉ dính trên tóc Vương Khởi Minh, dùng móng tay gẩy gẩy và lườm anh một cái đầy ý nhị, rồi quay người bỏ đi.

Một tháng, ba mươi ngày, thật không dễ thở, nhất là đối với Vương Khởi Minh. Anh phải lăn lưng ra làm việc, vừa vục tay vào nước rửa bát đĩa, vừa tắm mình trong dòng mồ hôi nhễ nhại nên ngày tháng trôi đi càng chậm.

Song, cũng phải nói rằng kiếm được một việc làm, dù tốt dù xấu, trong lúc biết bao anh em từ Trung Quốc đến không có được, thì ít nhiều anh cũng cảm thấy vừa lòng.

Để giết thì giờ - có lẽ chẳng bởi có vậy - lúc có việc hay không có việc, Vương Khởi Minh rất thích ngắm bà chủ. Người đàn bà xinh đẹp, chanh chua và mẫn cán ấy cai quản cửa hàng, sai phái đám đàn ông, vừa tạo cho họ có việc làm để đứng vững trên đất Mỹ, vừa buộc họ phải từ bỏ cái thói sĩ diện đầy nam tính để thần phục bà ta.

Lần đầu tiên Vương Khởi Minh nghe thấy tên bà ta - A Xuân, - anh cảm thấy cái tên ấy vô cùng gần gũi. A Xuân, chữ Xuân vừa mang đến cho ta niềm ấm áp, vừa chứa đựng một chút gì giá lạnh.

- Đang phát lương đấy! - A Xuân nói với Vương Khởi Minh vừa bước vào phòng. - Chín trăm đô. Giữ cẩn thận, đừng để mất cắp trên đường về nhà đấy.

Vương Khởi Minh cầm chiếc phong bì từ tay A Xuân, trong đựng chín trăm đô. Anh nhìn những đồng hai mươi đô la xếp thành một tập. Anh rất thích những tờ hai mươi đô. Nó gây cho ta ấn tượng vừa đầy, vừa nặng và giàu có, mặc dù ấn tượng đó không xác thực, vẫn chỉ là chín trăm đô, chứ không nhiều hơn một xu nào. Tuy vậy, chúng vẫn khiến anh thấy no đủ, tự tin; khiến anh thấy có sự tự đứng vững, tạm thời quên đi nỗi mệt mỏi rã rời, và thẳng lưng lên.

Chín trăm đô, hơn nữa lại là một tệp dày bự thế này, đâu có dễ.

Vương Khởi Minh bỏ số tiền vào bên túi an toàn nhất và đấy cũng chính là chỗ nằm sát trái tim anh, rồi bước ra đường Manhattan. Vào đường tàu điện ngầm, hai tay anh bắt chéo trước ngực, giữ chặt lấy số tiền.

Vương Khởi Minh biết rõ xếp bạc hiện đang nằm trong túi ngực anh đây quan trọng hơn mọi thứ trên đời.

Anh cảm thấy ngực mình nóng ran, không hiểu nhiệt độ cơ thể anh làm cho xếp tiền nóng lên, hay nó đang đốt nóng lồng ngực anh. Ngực anh râm ran, đầu anh ngây ngất, cổ họng và mắt khô rát.

Trong ngày hôm nay, Vương Khởi Minh hiểu rõ tiền bạc đối với con người quan trọng đến nhường nào, nhất là đối với những người muốn sinh sống trên đất Mỹ.

Anh biết với tập tiền này, gót giày anh mới đặt được lên đất Mỹ.

Với nỗi sợ hãi bâng quơ, Vương Khởi Minh lo có người sắp cướp mất chín trăm đô của mình. Anh đưa tay ôm ngực một cách bản năng, và đưa mắt cảnh giác nhìn khắp xung quanh. Trước mắt người ngoài, chắc lúc này anh giông hệt một con chó được cảnh sát huấn luyện đến nơi đến chốn.

Ra khỏi đoạn đường tàu điện ngầm ấm áp. Vương Khởi Minh bước vào thành phố New York lạnh ẩm giữa tiết trời tháng ba.

Anh vẫn mặc cái áo che tuyết và chiếc quần bò bợt trắng mang từ Bắc Kinh đến; loại quần áo đi đến đâu cũng dính bụi bẩn. À, phải rồi, đôi giày thể thao trắng tinh, giờ cũng đã đen nhẻm.

Anh cắm cổ bước lên cầu New York. Không ai để ý đến anh. Không ai tưởng tượng nổi tâm trạng xúc động của anh lúc này. Cũng không ai biết rõ anh từ đâu tối. Giả thử có người nào đó vô tình liếc anh, thì sẽ nghĩ đây chỉ là một công nhân quét dọn rất điển hình ở New York, chứ không có gì đặc biệt.

Sự thực cũng là thế.

Lúc đi dưới đường ngầm ẩm lạnh, xếp tiền mang đến cho anh nụ cười không dễ gì có được.

Khi Vương Khởi Minh chìa xếp tiền ra trước mặt vợ, thì vợ anh cũng bất ngờ giơ trước mắt anh tờ chi phiếu.

- Cái gì thế? - Vương Khởi Minh đã đoán được, nhưng anh vẫn cứ hỏi, vẻ đầy hoan hỉ.

- Chi phiếu! Bốn trăm tám nhăm đô! Em kiếm được đấy.

Quách Nhạn hãnh diện múa múa tờ chi phiếu, nàng nhảy tót lên chiếc ghế kê trên nền đất, rồi lại lăn xuống mặt giường. Nàng tung tăng như một chú thỏ cho đến khi Vương Khởi Minh ôm chặt nàng.

Họ ôm nhau mà thở hổn hển vào mặt nhau.

- Anh hãy nghe em nói đã, - Quách Nhạn đẩy Vương Khởi Minh đang hôn mình, - Chín trăm đô này, ta trả nợ cho dì. Hai trăm đô, trả tiền nhà, còn một trăm đô, gửi cho Ninh Ninh.

- Được! - Vương Khởi Minh hoàn toàn ưng thuận.

- Xong nhé! - Quách Nhạn đứng dậy, ngồi vào ghế, tiếp tục móc áo. Nàng hào hứng cất tiếng hát bài “Ca ngợi Bắc Kinh” - Em phải làm việc đây.

- Làm việc? Lại tranh thủ làm đêm à.

- Đúng! Làm đêm.

- Hãy để lão chủ của em đi mà làm. Chúng ta là người chứ đâu phải là máy. - Vương Khởi Minh tức tối đập tay vào ghế. - Lão ta họ Mã phải không? Hãy nói với lão họ Mã ấy, em là con người chứ không phải là con ngựa. Phải nói cho lão rõ.

- Anh khùng như thế để làm gì? Không phải ông chủ họ Mã bắt em làm, mà chính em muốn kiếm thêm ít tiền đấy chứ!

Vương Khởi Minh thở dài đến thượt một cái:

- Để sinh tồn, con người cứ phải chịu cực, chịu khổ.

- Đâu có riêng chúng mình, ai vừa mới đến đây đều chả cực khổ? Chịu khổ một năm, kiếm được tiền, mình sẽ học hành, cái khổ sẽ bớt đi.

- Thôi đi! Với thứ tiếng Anh nửa mùa của anh, giỏi ra cũng phải mất ba bốn năm. Ba mươi nhăm tuổi vào đại học, bốn mươi tuổi tốt nghiệp, ai người ta vời đến mình? Vả lại, dù có học được thật thì cũng nên công nên cán gì nào? Tiểu Lý ở cửa hàng ăn, học đến thạc sĩ hải dương vật, học khổ học sở mất năm năm, rồi đi lau khay kia kìa! Ngay cả bà chủ A Xuân, tốt nghiệp trường đại học Colombia, chỉ vì cứng rắn quá, không chịu được tính khí dân Tây, nên mới chuyển sang nghề buôn bán. Còn anh, anh chẳng phải vòng vo học hành gì cả để dứt khoát lao vào chuyện buôn bán kiếm tiền.

Quách Nhạn vừa nghe, vừa móc áo, không nói năng gì nữa.

- Đừng làm lụng cho mụ mẫm người nữa bà ơi, ngày mai là ngày chủ nhật, ta phải đi đó đi đây xem tí chứ.

- Xem gì cơ?

- Xem mặt trời nước Mỹ.

- Xem mặt trời nước Mỹ?

- Sáng sớm anh đã phải chui xuống tàu điện ngầm để đi đến nhà hàng. Đến nơi lao vào rửa bát đĩa. Lúc ra về, trời đã tối. Suốt một tháng trời, chưa biết mặt trời nước Mỹ tròn hay méo! Không nói năng gì nữa, thế nào mai cũng phải đi xem mặt trời nước Mỹ cái đã.