- 4 -
Vào giữa mùa hè, Manhattan như một lò lửa khổng lồ.
Hàng trăm hàng ngàn máy điều hoà nhiệt độ chạy liên tục không ngơi nghỉ phút nào để hút thải thứ không khí vẩn đục, bẩn thỉu trong lục phủ ngũ tạng của những con quái vật cao hàng trăm tầng, làm cho khu vực Manhattan nhỏ hẹp lăn lộn giữa lò lửa và bầu không khí ngầu đục, ẩm ướt đầy tởm lợm.
Căn phòng dưới tầng của Vương Khởi Minh không tài nào ở được nữa. Ngày nào anh cũng chà đá vào người. Máy lạnh đã vặn đến mức tối đa cho căn phòng mát đi chút ít, mà cũng đâm vô dụng. Phải chuyển đi chỗ khác thôi, anh quyết chí thực hiện.
Nhà chỉ có hai người, chuyển thì chuyển, chẳng có vấn đề gì. Vả lại, đồ đạc vốn có nhiều nhặn đâu, có chút hành lý thì đã bị gã da đen cuỗm mất hôm ở sân bay, những thứ còn lại, chuyển dọn rất thuận tiện.
Vợ chồng họ mua một tờ báo, dùng ngón tay chỉ vào từng cột, cuối cùng tìm thấy một ngôi nhà có một phòng ở, một phòng khách cho thuê với giá 480 đô la.
Họ giắt tờ báo vào người và tìm được đến nơi.
Căn nhà kể ra cũng khá tươm tất.
Nhà bếp rộng và sạch sẽ. Phòng ăn không những đủ cho hai người, mà bảy tám người ngồi vẫn có chỗ. Gạch lát phòng tắm trắng bong, trông đã thích mắt. Phòng ngủ, phòng khách đều đàng hoàng. Có muốn tổ chức party (vũ hội) cũng được.
Còn do dự gì nữa? Hãy móc tiền ra thôi!
Thuê được nhà rồi, hai vợ chồng bèn dọn ngay đồ đạc. Sao bảo đồ đạc không có gì? Sao bảo có chút hành lý thì đã bị lão da đen đánh cắp? Đúng vậy. Nhưng nếu họ không có đồ đạc, thì chẳng lẽ không bằng những kẻ lang thang ngoài phố.
Trời nắng như thiêu như đốt, giá có cởi phăng ra tất cả cũng vẫn nóng phát điên lên, chứ chưa nói gì đến chuyện mặc nguyên quần áo. Tuy vậy, họ vẫn cứ phải chuyển nhà.
Mồ hôi ướt đẫm lưng Vương Khởi Minh, còn tóc của Quách Nhạn như được nhúng hồ, dính bết vào trán nàng. Vất vả mãi, hai người mới đưa được chiếc giường đôi nửa mới nửa cũ vào phòng.
Quách Nhạn dựa vào tường thở gấp, Vương Khởi Minh hổn hển bảo: “Em đứng nghỉ tý đã”, rồi lại phóng ra ngoài.
Cứ thế, anh hết ra lại vào nhiều lần, mồ hôi vã ra, người ướt như chuột lột. Một sa lông, một tủ đựng quần áo, một cái bàn viết được anh chuyển vào. Cuối cùng, đến khi anh bê cái ti vi 27 inh lên lầu đang nhấc chân bước, thì nó đè lên bụng anh, chẳng khác “chú lùn” trong kinh kịch.
- Chẳng thèm ngó trước ngó sau xem có ai, cũng không thử xem có tốt không mà anh đã bê vào là thế nào? Quách Nhạn cự nự anh.
- Ái dà, em biết gì mà nói, - Vương Khởi Minh vừa cười vừa đau khổ, vừa lắc đầu. - Nhặt ti vi ngoài phố, anh biết thử ở đâu, có phích cắm không?
Quách Nhạn giúp chồng đặt ti vi vào chỗ cắm phích điện.
Ti vi phát tiếng rất to, chỉ có điều không có hình.
- Anh thấy chưa, mất công toi rồi! - Quách Nhạn đứng bên kêu chồng.
- Bọn người trong ti vi trốn đâu cả nhỉ? - Vương Khởi Minh vỗ vỗ, đấm đấm, lắc hết bên này đến bên kia, cuối cùng, hình ảnh hiện lên. Hoá ra một toán con gái đang nhảy.
- Hầy, thế nào? - Được chứ. - Vương Khởi Minh hãnh diện hỏi - Tốt rồi, không thế, ai dám bảo dân Trung Quốc thông minh.
Nhà bếp của “Tương Viện Lâu”, nóng hầm hập, quả thật không tài nào chịu nổi. Không quạt gió, càng không có máy điều hoà. Chỉ có hai cái quạt nhỏ tí đặt trên bệ cửa sổ quay vật vờ; so với bốn cái bếp lò, thì một chút gió quạt đâu có ăn nhằm gì.
Áo chống mồ hôi của mọi người trương to ra, mồ hôi càng thi nhau chảy đầm đìa. Da dẻ mọi người đều bóng nhoáng, chẳng khác những con lợn quay ở trước mặt.
Mặt người nào người ấy méo xệch, lòng vô cùng bực bội. Mỗi người như một quả mìn đã nối dây cháy chậm, không đụng vào thì chẳng sao, nhưng nếu có ai nói năng chướng tai một chút, là sẽ nổ tung. Ngay cả bà chủ A Xuân nói năng cũng phải hạ giọng, không dám cứng rắn như mọi lần.
Vương Khởi Minh chỉ biết lầm lì cúi đầu rửa bát đĩa trong bồn rửa, mồ hôi rỏ xuống giẻ rửa bát. Đám chạy bàn tới tấp vứt những chiếc bát đĩa bẩn xuống cạnh anh, đôi khi làm bắn cả những váng mỡ lên trán anh.
Phải gào toáng lên. Anh lờ mờ cảm thấy mình “phải gào toáng” lên để trút khỏi người nỗi buồn bực, cho hả lòng hả dạ.
Gào.
Gào thật to.
“Xuyên qua rừng rậm.
Vượt qua tuyết dầy
Chàng trai khí phách...”
Giữa không khí ồn ào ấy, tiếng gào thét của Vương Khởi Minh gây chấn động dữ dội. Thoạt đầu, mọi người đều kinh ngạc, há hốc mồm nhìn anh, sau đó, họ lại tản ra, bê đồ ăn thức uống ra ngoài bởi tiếng khách gọi tới tấp.
Gào mấy câu đầu, Vương Khởi Minh lại gào tiếp một phần của khúc nhạc giao hưởng, phối âm với tiếng muôi khua chảo, tiếng dao băm thớt, tạo thành một tác phẩm âm nhạc khá hay.
Tiểu Lý nói chõ về phía Vương Khởi Minh:
- Khá đấy! Chẳng hổ danh một nghệ thuật gia. Giọng hát của anh nghe trong sáng đấy!
Anh chàng “Chảo rán” cũng nói to:
- Cái đoạn “Bốn chàng rể đến thăm mẹ” này hay thật. Hãy hát đoạn “Quả phụ trẻ thăm mồ” xem.
Tiểu Lý cự lại “Chảo rán”:
- Cậu nghe rồi hay sao? Đấy mà là đoạn “Bốn chàng rể đến thăm mẹ” à?.
- Thế thì là gì?
- Đấy là “Đóng cửa La Thành”.
Nghe mấy người bạn tranh luận, Vương Khởi Minh cay đắng lắc đầu cười. Tự nhiên anh thấy bàn tay ngâm trong bồn rửa bát nhói đau vội giơ lên xem, một miếng thuỷ tinh của chiếc cốc vỡ găm vào kẽ tay như vết dao đâm.
Vương Khởi Minh dùng tay trái cầm chắc miếng thuỷ tinh, mím môi mím lợi nhổ bật ra. Máu túa đỏ lòm nhỏ thành giọt bồn rửa.
Anh ấn chặt vào chỗ đau, mồ hôi vã ra, hai mắt nhìn quanh tìm băng dính. Anh cắn răng, dán băng dính vào vết thương, quấn liền hai vòng, không nói năng gì và lại cho tay vào bồn nước.
Máu lan và loang trên mặt nước, chẳng khác gì tranh vẽ của hoạ sĩ Picasso.
Đến lúc ăn cơm trưa, Vương Khởi Minh trốn vào trong bếp, dùng nước lạnh rửa vết thương. Anh rên rỉ trước cơn đau buốt. Không thể kêu to lên được, nếu kêu to, có giữ nổi việc làm không? Thôi, cố chịu vậy, lát nữa sẽ đỡ buốt thôi. Anh cắn chặt răng, nhăn nhăn nhó nhó cố chịu đựng. Đau quá!
A Xuân không thấy Vương Khởi Minh cùng ngồi ăn với đám bồi bếp, bèn vào bếp và trông thấy anh đang mím môi mím lợi rửa vết thương.
- Không được, không làm thế được, - A Xuân quả quyết ngăn anh lại. - Phải đi nhà thương.
Vương Khởi Minh giải thích:
- Dùng nước rửa là được rồi, chiều còn phải làm việc nữa cơ mà.
- Sợ tốn tiền chứ gì? - Bà ta hỏi trắng trợn, không nể nang khách sáo gì hết. - Không đi nhà thương, nhiễm trùng, viêm tấy lên, thì số tiền cỏn con ông kiếm được, có thể bảo đảm cho ông giữ cho bàn tay ấy chắc? Đi nhà thương đi, nhanh lên!
Vương Khởi Minh ra khỏi tiệm ăn đúng vào buổi chiều nóng nực nhất của Manhattan. Ánh mặt trời bỏng rát rọi qua những khe hở giữa các toà nhà, chiếu xuống mặt anh. Như một thằng tù vừa mãn hạn, chưa quen với ánh nắng chói chang, anh nheo mắt lại.
Ngày nào cũng đi sớm về muộn, khó lòng thấy được ánh mặt trời và thành phố New York dưới ánh nắng chang chang. Anh dừng chân trước cửa đường tàu điện ngầm, không muốn bước xuống dưới. Anh muốn đi bộ trên đường phố qua mấy ga, lợi dụng cơ hội hiếm hoi này, để tận hưởng ánh nắng và ngắm nhìn New York.
Đám người bộ hành hối hả lướt qua trước mặt anh. Đám đàn bà con gái ăn mặc kỳ quái, muốn cho đỡ nóng, họ mặc những loại trang phục ngắn cũn cỡn không thể ngắn hơn được nữa, song chuyện đó không làm anh hào hứng. Tự dưng anh cảm thấy những con người trước mặt không dính dáng gì đến anh. Họ đi lại bận rộn, mỗi người có mục đích riêng, họ ăn mặc sang trọng, mặt mũi béo tốt. Song, không ai trong bọn họ liếc mắt nhìn anh hoặc để ý đến sự tồn tại đơn độc của anh.
Anh có cảm giác mình bị mọi người bỏ quên giữa cái thành phố náo nhiệt nhất thế giới này.
Tại xưởng làm áo len mà Quách Nhạn làm công, ông chủ họ Mã đang hầm hầm đi đi lại lại. Chờ Quách Nhạn đến ông ta trút mọi nỗi tức bực lên đầu nàng.
Nàng vừa bước vào cửa, ông ta liền quát tháo om sòm:
- Cô làm ăn như thế hở, như thế hở? Cả hai thùng áo bị khách hàng trả lại. Toàn bộ hai thùng. Cổ áo nhỏ quá, khách trả lại hết! Tôi bảo cô phải quản lý thành phẩm, sao cô không làm đến nơi đến chốn! Bây giờ người ta không trả tiền, cô bảo tính sao đây?
Do quá căng thẳng, Quách Nhạn không nói được lời nào, nước mắt ứa ra.
- Tôi bắt cô phải bồi thường, - ông chủ họ Mã hét lên. - Lương một tháng của cô cũng không đủ trả cho một thùng áo đâu.
Quách Nhạn bật khóc vì sợ hãi.
Thấy nước mắt nàng chảy ròng ròng, ông chủ họ Mã cảm thấy mềm lòng, cơn thịnh nộ của ông ta đã xẹp xuống ít nhiều.
Quách Nhạn thổn thức:
- Tôi... tôi xin chữa lại tất cả. Không để nhỡ chuyến giao hàng của ông...
Từ phía sau, ông chủ họ Mã ôm chầm lấy Quách Nhạn:
- Được, được, tôi đùa cô đấy mà, tôi không bắt cô bồi thường đâu.
Quách Nhạn cố sức giẫy giụa, đẩy ông ta ra, và lẩn tránh bộ mặt dâm tà ấy.
- Đừng làm thế, không nên làm thế. - Ông ta vừa thở hổn hển vừa dỗ dành. - Tôi không làm hại em đâu. Không làm hại em đâu. Tôi sẽ bảo vệ em, che chở cho em.
Cuối cùng, Quách Nhạn thoát được khỏi đôi cánh tay ông. Nàng gạt tay một cái, lùi lại mấy bước, rồi đứng ngay trước cửa phòng làm việc.
- Tôi sẽ không làm nhỡ đợt giao hàng của ông! - Nói xong, nàng quay người chạy đi.
Nàng chữa xong hai thùng áo ngay tại phòng khách ở nhà. Nàng đã định bỏ việc để tránh mặt gã chủ xưởng họ Mã hiếu sắc ấy. Song, vừa dọn đến nhà mới, các khoản chi phí đã tăng vụt lên trong một đêm. Tìm công việc mới, nói thế, chứ đâu có tìm được ngay. Hơn nữa, cũng không nên để cho Vương Khởi Minh biết chuyện này. Tính anh ấy vốn nóng nẩy, thế nào anh ấy cũng đến tìm gã chủ họ Mã gây lộn, chuyện ấy bung ra thì còn ra làm sao nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng thấy chỉ còn một cách là nhịn nhục.
Nàng lục lấy tấm ảnh của Ninh Ninh. Đây là tấm ảnh con chụp bên cạnh bể cá vàng ở công viện Trung Sơn tại Bắc Kinh. Không nhìn ảnh thì thôi, chứ hễ nhìn là nước mắt nàng lại ứa ra, không sao kìm được. Nàng gục đầu xuống đống áo len nức nở khóc thành tiếng.
Vương Khởi Minh phải nghỉ ốm. Nghỉ ốm ở New York với nghỉ ốm ở Bắc Kinh khác nhau xa, nghỉ ốm tại Bắc Kinh vẫn được hưởng lương, còn nghỉ ốm ở New York đến một xu cũng không có. Quách Nhạn chăm sóc anh chu đáo, những lúc anh than ngắn thở dài, nàng lại làm cho anh hết buồn.
- Anh đừng sốt ruột, - nàng khuyên anh. - số tiền anh không kiếm được, em có thể bù bằng cách lúc giao hàng, em lĩnh thêm hàng về làm là được. Trên cái đất Mỹ này, tiền cũng dễ kiếm thôi.
- Chồng ăn bám vợ thì còn ra thế nào nữa.
- Chúng ta tự nuôi chúng ta. Không phải là em ăn bám anh và cũng không phải anh ăn bám em.
- Nếu là ở Bắc Kinh, cái vết thương vớ vẩn này, anh có gì phải sợ?
- Cũng sợ chứ? Sợ hỏng tay. Hỏng tay thì chơi đàn thế nào được?
- Chơi đàn? - Vương Khởi Minh cười chua chát.
- Ấy chết, suýt nữa em quên!
Quách Nhạn bất chợt lôi ngăn kéo ra.
- Gì thế? - Vương Khởi Minh ngơ ngác hỏi.
- Thư!
- Thư của ai?
- Của Đặng Vỹ. Nhận được tối qua.
- Đâu đâu, mang ra đây. Cái anh chàng ấy!
- Anh đọc đi! Đọc cho em nghe với.
- Em nghe anh đọc nhé! E hèm, chữ cái anh chàng này nhìn cũng không loằng ngoằng đâu.
- Mới rời Bắc Kinh ít ngày, đã loằng ngoằng sao được! - Quách Nhạn nói đùa. - Anh đọc đi!
Vương Khởi Minh bắt đầu đọc:
Khởi Minh và Quách Nhạn thân thân yêu.
Chào các bạn...
- Ái chà! Cái anh chàng này, còn thân yêu nữa chứ. - Vương Khởi Minh mở trang thư ra, cười cười. - Chưa đến Mỹ mà đã Mỹ ra phết rồi.
- Anh đọc đi đã nào! - Quách Nhạn cắm cúi làm việc, nàng giục chồng.
Vương Khởi Minh đọc tiếp:
... Trước hết, cho mình được chúc các bạn thành công trên đất Mỹ.
Các bạn đã thành đạt, giàu có mà vẫn không quên bạn cũ, điều đó làm mình xúc động.
Lúc này - địa vị của chúng ta đã khác trước rồi. Các bạn thì giàu sang, hạnh phúc và tự do. Còn mình và Tiểu Trân, nói thế nào nhỉ, vẫn như xưa.
Trong đoàn giao hưởng hết ăn lại ngủ. Sáng tập, chiều chơi, tối ngủ, ê cả người.
Các bạn đừng cười, tuần trước Tiểu Trân đã phải nạo thai, giờ thì đang nằm khàn ở nhà xem kịch...
Vương Khởi Minh chêm vào một câu như thánh phán:
- Cái thằng cha Đặng Vỹ này, chẳng làm được trò trống gì ngoài cái việc làm cho vợ chửa.
- Thôi đọc đi, đừng có nói người ta như thế.
Vương Khởi Minh lại đọc tiếp:
Cô bé Ninh Ninh thật đáng yêu. Tuần nào chúng mình cũng đến thăm cháu một lần.
Nghe nhắc đến tên Ninh Ninh, Quách Nhạn đặt ngay cái áo len đang móc xuống, mắt nàng rực sáng.
Cháu nó thường nói với bạn bè là bố mẹ tớ đang sống bên Mỹ, ít lâu nữa sẽ đón tớ sang bên ấy. Hiện thời nó đã là một nàng công chúa thực thụ, trẻ con hàng xóm lẫn bạn bè nó ở trường đều hâm mộ nó. Nó là một đứa bé rộng rãi, có thứ gì ngon, thứ gì hay nó cũng mang chia sẻ với bạn bè, điều đó làm mình nhớ đến hai bạn, có nghĩa khí và không chỉ nghĩ đến bản thân.
Đừng quên chúng mình nhé. Trong lúc các bạn phóng xe đi chơi, trong lúc các bạn đang dành dụm làm giàu, đừng quên các anh các chị của các bạn đấy nhé.
Xin chúc.
Tiền của nhiều, không ngừng tăng tiến
Cảm phục hai bạn
Đặng Vỹ
Đọc xong thư, Vương Khởi Minh cười chua chát. Anh lẩm bẩm nửa như nói với Đặng Vỹ, nửa như nói với chính mình: “Cảm phục? Các ông anh bà chị. Thật ngốc nghếch!”
Quách Nhạn lặng thinh. Nàng đang nhớ Ninh Ninh.
Để bù vào các khoản thu nhập thiếu hụt của gia đình, Quách Nhạn xoay xoả như con thoi. Hôm nay đến xưởng làm việc, nàng bước có phần không vững. Ông chủ họ Mã tinh mắt, nhận được ra ngay.
- Cô Quách Nhạn này, - Ông chủ họ Mã làm ra vẻ quan tâm, - sắc mặc cô không được tốt đâu. Nào, hãy vào văn phòng uống tách cà phê cho tỉnh táo đi.
Quách Nhạn chỉ lẳng lặng lắc đầu.
- Cô Quách Nhạn ơi, cô vất vả quá, nhưng hôm nay là ngày xuất hàng, cô phải mở to mắt ra một tí đấy nhé! - Ông ta vừa nói vừa vỗ vai Quách Nhạn.
Quách Nhạn né tránh.
- Ông Mã, tôi sẽ làm đến nơi đến chốn.
Rồi nàng lảo đảo bước vào xưởng.
Vì phải thức làm đêm nhiều, mắt nàng hoa lên, đầu chỉ muôn vỡ tung ra, nhưng nàng cố chịu đựng. Nàng phải chịu đựng, vì nếu không nàng lại đập vỡ nốt bát cơm, và cả hai vợ chồng nàng sẽ không có gì để đổ mồm nữa.
Ba giờ chiều rồi mà hàng đóng gói chưa xong. Nàng nhờ Bạch Tú Mai, bạn cùng làm chạy đi đôn đốc hộ, còn mình thì giương to mắt kiểm tra kỹ lưỡng từng cái áo một. Đột nhiên cái áo đang trong tay nàng cứ nhảy nhót múa may như trò ảo thuật. Nó quay cuồng, nhảy múa loạn cả lên.
Nàng chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại rồi gục ngã xuống đất.
Trước mắt nàng là cả một đống hỗ độn, không sao nhận rõ cái gì với cái gì nữa. Tai nàng vẫn nghe thấy rất rõ giọng nói của các bạn thợ, song bản thân nàng không tài nào cất nổi tiếng gọi.
- Chị ấy làm sao thế?
- Hay là đói?
- Chị ấy mệt, chắc chắn là quá mệt.
- Chưa chừng có thai cũng nên.
- Gọi ngay xe cấp cứu.
- Nhanh, nhanh lên, gọi số 911.
Chính bản thân cũng biết do sức mạnh nào mà Quách Nhạn nói bật thành lời:
- Đừng, đừng. Đừng đi bệnh viện. Tôi chưa đăng ký bảo hiểm!
Thốt lên được từng ấy, nàng không nghe rõ bạn bè nói gì nữa.
Lúc Bạch Mai và mấy người bạn gái cùng làm đưa Quách Nhạn về nhà, Vương Khởi Minh đi vắng. Anh đến các sở giới thiệu việc làm. Anh cảm thấy cứ ăn bám vợ mãi không thể được, mình phải tự nuôi sống mình bằng cách tìm một việc làm khá hơn ở nhà hàng Tương Viện Lâu.
Sở giới thiệu việc làm nằm trong khu phố người Hoa tại New York. Nói là sở, nhưng đấy chỉ là một gian phòng rộng chừng chục mét vuông, người phụ trách việc này là cô gái họ Trần. Cô ta rất bận, trên bàn toàn những tập biểu mẫu chất đống và ba cái máy điện thoại đổ chuông liên tục. Trong phòng nhốn nháo những người, toàn là người Hoa đến từ Hồng Kông, Đài Loan, Singapore, Malaysia, và Trung Hoa lục địa với đủ các giọng nói, ồn ào, ầm ĩ như một cái hố nhốt đầy chẫu chuộc.
Vương Khởi Minh lách lên phía trước, nói to với cô gái họ Trần:
- Tôi muốn có việc làm.
- Hãy để địa chỉ và số dây nói của ông lại đây, có gì tôi sẽ báo. - Cô gái Trần trả lòi đặc giọng công chức.
- Tôi cần ngay hôm nay cơ! - Vương Khởi Minh quả quyết.
- Ông cần gì?
- Cần việc làm!
- Thôi được, để tôi xem cái đã, - Cô ta cúi xuống lục giỏ các đống biểu mẫu. - Ở Long Island đang cần người rửa bát đĩa, ông bằng lòng chứ?
- Không. Còn chỗ nào khác không?
- Có, cũng là rửa bát đĩa tại Albang, ông bằng lòng chứ?
- Không.
Cô gái họ Trần gấp sổ lại, nhìn thẳng vào mặt Vương Khởi Minh, hỏi:
- Ông giỏi việc gì? Tiếng Anh hở? Tiếng Anh của ông thế nào?
Vương Khởi Minh nghĩ bụng nếu giỏi tiếng Anh thì tôi đến tìm cô làm quái gì.
Cô ta lại hỏi:
- Ông có yêu cầu gì đặc biệt không?
- Yêu cầu của tôi... tôi muốn nói là có việc gì không cần đụng đến tay không?
Cô ta thảng thốt nhún vai hệt như người Mỹ. Đám người đến tìm việc nghe Vương Khởi Minh trả lời xong, đều cười ồ cả lên.
Không sao chịu nổi kiểu cười ấy, Vương Khởi Minh khoát tay, bước thẳng ra khỏi sở giới thiệu việc làm.
Anh đi lang thang dọc phố và bất chợt nhận cái công việc mệt bã người ở tiệm ăn Tương Viện Lâu quả thực là rất quý. Anh tìm đến trạm điện thoại trên phố, quay số máy đến nhà hàng Tương Viện Lâu. Người nhận điện là A Xuân.
- Ông Vương Khởi Minh đấy hở? Ông cứ nghỉ thêm đi. Tôi đã tìm được người rửa bát đĩa rồi. Ông không cần phải nóng lòng đến làm nữa.
- Gì cơ? - Vương Khởi Minh hốt hoảng tiếp - Tôi có xin nghỉ hẳn đâu.
- Tôi biết. Nhưng việc làm ăn của tôi không thể ngừng lại được! Ông cũng hiểu, ở đây tôi cũng như kẻ đi trên dây ấy.
- Lẽ ra... bà phải cho tôi biết sớm chứ!
- Bận quá, không còn đầu óc nào nghĩ đến.
- Nhưng tôi còn tiền ở nhà hàng.
- Ông muốn đến lấy lúc nào cũng được. Thôi, chào. - A Xuân bỏ máy nói xuống trước.
Vương Khởi Minh tức tối treo máy nói lên, chửi:
- Đúng là đồ khốn nạn.
Anh chửi thề, người đi đường mặc kệ anh.
Thấy không ai để ý đến câu chửi của mình, anh càng uất ức chửi toáng lên bằng tiếng Bắc Kinh cho hả giận.
Nhưng người đi đường vẫn chẳng ai chú ý đến anh. Mọi người đều bận rộn, không ai để ý đến anh.
Rồi cuối cùng, anh cũng nguôi giận bước về nhà giữa ánh chiều chạng vạng.
Vừa bước vào nhà, anh trông thấy ngay Bạch Tú Mai đang ngồi cạnh giường và Quách Nhạn mặt trắng bệnh với chiếc khăn bông đắp trán đang ngủ li bì. Hoảng quá, anh vội hỏi:
- Quách Nhạn làm sao thế?
Bạch Tú Mai khua tay ra hiệu anh đừng nói to.
- Mệt quá, chị ấy ngất.
Vương Khởi Minh rón rén bước đến cạnh giường và đặt nhẹ tay lên trán Quách Nhạn.
Dường như đến lúc này, anh mới có dịp nhìn kĩ vợ.
Nàng tiều tuỵ, hốc hác, da dẻ nhợt nhạt, quầng mắt sâu hoắm xuống.
Ngắm nhìn vợ một hồi, anh đột ngột quay người, bước ra phòng ngoài.
Bạch Tú Mai ở phía sau hỏi anh định đi đâu, ann không đáp, nhưng trong bụng, anh hiểu rất rõ là dù có bị cưa cả hai cánh tay, mình cũng phải đến tiệm ăn Tương Viện Lâu để giữ chỗ làm.