← Quay lại trang sách

- 20 -

Vương Khởi Minh chở đầy một xe hàng phóng về phía Manhattan.

Tốc độ 75km/giờ.

Xe tuy mới mua năm ngoái còn mới tinh, nhưng vì chất đầy hàng, lại chạy với tốc độ liều mạng như thế, nên luôn phát ra những tiếng ken két.

Trời chưa chặn được hết đường sống của con người, anh thầm nghĩ vậy.

Vậy là hàng vẫn giao đúng hạn. Thu được tiền về, việc đầu tiên phải trả công cho thợ, những chuyện khác tạm gác lại. Hai tuần sau giao toàn bộ hàng, tất cả số tiền thu được về sẽ mang trả nợ nhà băng. Chậm vài ngày không sao, cùng lắm chỉ bị phạt chút ít, chẳng thấm tháp gì.

Cái số của Vương Khởi Minh còn may chán, đang dữ chuyển thành lành.

Nghĩ thế trong đầu, tự nhiên anh cao hứng, vừa lái vừa huýt sáo miệng.

Kiểm xong đâu đấy, hàng được chuyển vào kho. Anh đến văn phòng của Antoni để lĩnh chi phiếu.

Song sự việc diễn ra không thuận lợi như anh nghĩ. Lời lẽ của Antoni làm anh kinh hoàng.

- Ông Vương Khởi Minh thân mến - ông ta dùng cách xưng hô trân trọng như thế thật không giống với mọi lần - Tôi phải giải thích với ông thế này, nền kinh tế Mỹ hiện giờ rất không sáng sủa, những hiệu buôn lớn lấy hàng của tôi đều không trả tiền đúng hạn, tôi trở thành kẻ thua thiệt. Tôi không thu được đủ tiền.

- Không thu được đủ tiền ư? Đủ tiền để làm gì thế?

- Tôi không thu được đủ tiền để trả ông.

- Ông muốn nói...

- Hôm nay tôi chỉ có thể trả ông một phần tư. - Ông Antoni không còn cách nào đành đưa hai tay ra phân trần. Đợi đến lúc tôi thu đủ rồi, tôi sẽ trả bù vào khoản này cho ông.

Vì tức uất lên, Vương Khởi Minh không nghĩ gì đến chỗ làm ăn quen biết bảy tám năm nay, càng không nghĩ gì đến chuyện buôn bán sau này, anh chồm lên chửi rủa:

- Đồ khốn nạn! Nếu hôm nay không trả hết tiền cho tôi, ông đừng hòng moi được của tôi chiếc áo nào nữa.

- Rất tốt - về cái khoản này, ông Antoni tỏ ra lão luyện và tỉnh táo hơn Vương Khởi Minh rất nhiều. - Hôm nay tôi không trả cho ông một đồng nào cả.

- Tôi... tôi sẽ đưa ông ra toà.

Antoni không sợ chuyện đó. Ông ta vẫn tươi cười như không:

- Ông cứ đi mà kiện. Có điều tôi có nghĩa vụ nhắc ông rằng: tôi cũng có thể kiện ông, vì ông là người đầu tiên nói không giao hàng, thế có khác gì ông huỷ hợp đồng. Đừng quên trên hợp đồng có chữ ký của ông đấy.

“ Ghê nhỉ” - Vương Khởi Minh nói thầm trong bụng. “Không trả tiền còn đòi kiện mình, tiên sư nó chứ!”

Biết giở cứng ra không ăn thua, anh đành phải đổi sách lược.

Anh lại tự nhủ thầm: không được hèn, hèn cũng vô ích, hảo hán không bao giờ chịu thua thiệt.

Anh đổi giọng:

- Tôi nghĩ chúng ta còn cần làm ăn tiếp tục với nhau. Có lẽ chúng ta nên nhường nhịn nhau một chút, qua được thời buổi khó khăn này, đấy là điều quan trọng nhất.

Thấy giọng điệu anh đã khác, Antoni cũng làm ra bộ ôn hoà cho hợp điệu.

Qua một hồi co kéo, mặc cả. Antoni chấp nhận trả trước một phần ba, tổng cộng là 40 ngàn đô.

Ngồi vào xe của mình rồi, Vương Khởi Minh chửi nhặng xị một hồi.

40 ngàn đô.

Tuy số tiền ấy không đủ để có thể xoay chuyên tình thế, song cũng phát được lương cho số thợ đang cần tiền. Đối với những công nhân làm dài hạn ở xưởng, anh phải van xin họ thông cảm, chịu khó đợi hai tuần nữa. Lúc này chỉ còn cách van xin họ vậy, chứ biết làm sao.

Còn tiền vay của nhà băng, tiền mua len của xưởng len... thôi, đành phải lui lại.

Vừa cho xe chạy anh vừa chửi thầm Antoni. Từng ấy năm, anh giúp ông ta làm bao nhiêu việc, giúp ông ta kiếm ra bao nhiêu tiền của! Ngày trước ông ta chỉ có mỗi gian trưng bày nghèo nàn, một căn nhà ở chật hẹp. Còn bây giờ, gian trưng bày của ông ta như cái phòng triển lãm, tòa biệt thự của ông ta to đẹp như một hoàng cung.

Trong ấy có phần công sức của Vương Khởi Minh, thế mà tại sao lão ta lại lật mặt đến mức cạn tàu ráo máng như thế?

Đang lái xe, một ý nghĩ bất chợt léo lên trong óc anh.

Đúng, ý định ấy hay đấy.

Ngồi trong xe, anh gọi điện ngay về xưởng.

Trong máy vọng lên giọng nói mệt mỏi của Quách Nhạn.

- Xong rồi chứ? - Quách Nhạn hỏi.

- Mới xong được một nửa.

- Gì cơ? Một nửa là thế nào?

- Mà cũng không được một nửa đâu.

- Vậy lấy tiền đâu để phát lương?

- Anh đang lo chạy đây. Anh sẽ tìm được cách.

- Tuỳ anh.

Nàng treo ông nói lên.

Vương Khởi Minh cho xe chạy sang đường cao tốc. Lúc này trời đã tối, hai cánh rừng bên đường đã đen xẫm lại.

Anh bật đèn pha để nhìn đường.

Ánh đèn pha quệt qua cây mốc chỉ đường, trên cột mốc đề mấy chữ.

Thành phố Đại Tây Dương.

Đúng, anh cần đến đấy để đánh bạc, dùng tiền được bạc để bù vào những khoản nợ nần kia.

Được bạc. Liệu có không?

Anh cũng không rõ.

Thua? Cũng có thể thua lắm chứ!

Anh cũng không rõ.

Nhưng cứ nên thử một chuyến xem sao. Đương nhiên đấy là chuyện mạo hiểm, một chuyện mạo hiểm có thể nói là kinh thiên động địa.

Có điều, cứ phải thử một phen cái đã.

Không còn đường nào khác.

Để trấn an mình, anh đút cái băng nhạc A Xuân tặng anh vào máy ghi âm.

Vẫn bản ca khúc đồng quê ấy:

Nếu bạn yêu anh ta,

Xin hãy đưa anh ta đến New York

Vì nơi ấy là thiên đường.

Nếu bạn ghét anh ta,

Xin hãy đưa anh ta đến New York

Vì nơi ấy là địa ngục...

Anh cũng đã học thuộc bài hát ấy nên cất giọng hát theo. Làn điệu của bài hát làm lòng anh chua chát.

Anh hát đi hát lại mấy lần bài hát.

Không đầy hai giờ sau, anh trông thấy vầng hào quang rất lớn trên bờ biển Đại Tây Dương. Vầng hào quang ấy mỗi lúc một sáng, mỗi lúc một chói loà, làm cho cả một khoảng trời sáng trắng.

Anh đã đến thành phố Đại Tây Dương.

Vận đen hay vận đỏ đang chờ anh?

Anh không biết nữa.

Vì là cuối tuần nên sòng bạc “Ceasar” đông nghịt những người. Cả gian đại sảnh của sòng bạc, lục nhúc những đầu người cùng khói thuốc mù mịt; cảnh tượng ở đây thật ồn ào và huyên náo.

Vương Khởi Minh đi thẳng vào sòng bạc, không làm bộ nghĩ ngợi, anh ngồi ngay xuống bàn.

Anh đổi luôn một lúc 10 ngàn đô mã số.

Làm ra vẻ hào hoa nhất mực.

Anh bảo cô gái phục vụ sòng bạc bê đến cho mình một cốc cô nhắc. Anh ngậm rượu cô nhắc để đối mặt với cuộc quyết chiến sắp sửa bắt đầu mà không dám nghĩ ngợi gì cả; anh đã quyết chí rồi.

Ván bài bắt đầu.

Anh đánh ngay một lúc một ngàn đô.

Mọi người xung quanh đều gờm gờm nhìn anh. Trong ánh mắt của họ vẻ nghi ngại, còn có vẻ ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ anh có nhiều tiền và cảm phục cái vẻ chịu chơi của anh.

Ván bài đầu tiên kết thúc. Anh thắng. Một ngàn thành hai ngàn.

Anh cảm thấy vững dạ hơn.

Hai ngàn ấy anh không thu về mà đánh tiếp luôn.

Ván thứ hai anh thắng đậm, Black Jack, năm ngàn đô thuộc về anh.

Tay anh hơi run run. Anh định ăn non, lúc này dường như anh thấy. A Xuân đang nói với anh: “Đánh nhỏ và từ từ thôi.” Anh xua xua người cầm cái, bảo nghỉ chơi một lát đã.

Nhưng ván này người cầm cái tức khí, đánh rất lớn. Tất cả những con bạc ngồi cùng bàn đều hứng chí reo hò.

“Chịu thua à, Vương Khởi Minh bụng bảo dạ: - Có trắng tay... cũng không nên bỏ lỡ ván này.”

Người cầm cái điên đầu là cơ hội tốt để anh thắng bẫm.

Anh đặt cả 5 ngàn đô xuống bàn. Song ván này anh đen quá, người cầm cái chỉ hơn anh vừa vặn một điểm. Năm ngàn đô, trong nháy mắt đã về tay người nọ.

Mồ hôi Vương Khởi Minh vã ra. Anh nhận thấy mình hơi mạo hiểm. Phải bình tĩnh lại, anh tự nhủ mình.

Nhưng tỉnh táo đánh mười mấy ván, mấy cọc mã số hết chạy đi lại chạy về, không ra thắng chẳng ra thua. Bài chỉ ở thế cân bằng.

Vương Khởi Minh xem đồng hồ, đã 12 giờ rồi, kiểu này thì còn đợi đến bao giò.

Không đánh to, thì không thể thắng lớn. Trung Quốc có câu ngạn ngữ: không dám vào hang thì sao bắt được cọp. Ta cứ liều một ván.

Anh đặt xuống bàn 10 ngàn đô. Anh cảm thấy cái mà anh đánh cược không phải là những cọc mã số mà là mạng sống của chính mình.

Anh hồi hộp nín thở, ngực anh co thắt lại, hai mắt đăm đăm nhìn xuống lá bài:

Bài được lật lên:

- Tiên sư khỉ!

Anh chửi bằng tiếng Trung Quốc, không ai hiểu. Chẳng ma nào rõ miệng anh đang lủng bủng những gì.

Thua rồi.

Anh thấy mắt hoa hết cả lên, không nhìn thấy gì, nhưng lại nhìn rõ những cọc mã số 10 ngàn đô đang bị người cầm cái vơ về.

Khi vơ gọn 10 ngàn đô ấy, người cầm cái còn tủm tỉm cười, nói với anh:

- I am sorry. (xin lỗi).

Thật tức chết đi được.

Mắt Vương Khởi Minh ngầu đỏ.

Anh cảm thấy vậy qua những đường gân trên cổ như đang bị lửa thiêu đốt, đến nỗi óc anh cung bốc hơi ngùn ngụt.

Thua ư?

Không thể được! Lấy tiền đâu trả công thợ? Còn món nợ nhà băng biết xoay xở vào đâu?

Không kiên nhẫn được nữa, anh phải gỡ.

Do dự giây lát, anh đặt xuống bàn cả hai chục ngàn đô.

Nhưng vận may trốn biệt đâu rồi nhỉ?

Bài được lật lên, 20 ngàn đô lại về tay người cầm cái nốt.

- I am sorry.

Lão cầm cái lại phun ra từng ấy tiếng.

Làm sao bây giò? Chuồn ư? vẫn còn giữ được 10 ngàn đô. Nhưng, 30 ngàn đô đã cúng sạch vào đây rồi.

Anh “hừ” lên một tiếng đứng bật dậy.

Như một con bò đã bị trúng thương trên sân đấu, lại như một con chó săn giông Đức bị ghì chặt cổ, anh hồng hộc thở và dốc toàn bộ số tiền còn lại trong túi vào ván bạc.

Không thèm đếm chác gì hết, có bao nhiêu anh đổ hết ra bàn.

Những tia máu vằn đỏ trong mắt, những đường gân trên trán nổi gồ lên, anh đăm đắm nhìn vào con bài trên tay người cầm cái.

Anh được con số 10.

Người cầm cái được con số 7.

“Chuyến này mày có chạy đằng trời” - Anh nghĩ bụng.

Bài được tiếp tục vật xuống, anh được... Anh hét toáng lên: “10”, nhưng khi lật lên lại chỉ là con 5.

Người cầm cái dừng tay giây lát để chờ anh suy tính kỹ.

Anh không muốn bỏ cuộc, biết đâu chuyện may rủi, 15 điểm mà bỏ dở thì cũng chết. Anh rít một hơi thuốc rồi quát to: “thêm con nữa”. Thê thảm quá, lá bài vừa lật lên lại là con 7, cộng cả ba con được 22 điểm, anh phơi lưng ra trước.

Và anh đã bị thua nhẵn túi.

Không một lời chửi rủa, không một tiếng ca cẩm thở dài, anh chỉ nhẹ nhàng rẽ đám đông, ra khỏi sòng bạc.

Như một người câm, anh không nói một lời nào. Như một võ sĩ bị đánh bại, anh cúi gục mặt xuống.

Ngồi vào xe, không sao nén được nữa, anh mới chửi thật to:

- Bố tiên sư mẹ nó chứ!

Chửi. Anh chửi ai vậy?

Hình như anh đang chửi chính mình.

Anh khởi động máy, đang định dận mạnh chân ga, nhưng thấy đồng hồ xăng đã chỉ gần sát số không.

Lúc đi vì vội quá, anh quên không đổ xăng vào xe.

Lúc này trên người không có lấy một xu dính túi.

Anh lật ví ra, trong đựng đủ các loại phiếu tín dụng, nhưng đều đã dùng hết cả rồi.

May sao anh tìm được cái các mua xăng.

Tuyết lại rơi.

Anh không dám cho xe chạy nhanh.

Trong máy cassette vẫn là ca khúc đồng quê ấy. Anh nghe và cảm thấy bài hát rất hay, đúng là nó được sáng tác cho anh.

New York.

Đấy là thiên đường trong địa ngục, đấy cũng là địa ngục giữa thiên đường, còn ta, ta được coi như một con quỷ bé bỏng sắp hết đời.

Anh tự mắng mỏ mình.

Tuyết rơi trắng xoá bầu trời.

Xe chạy tương đối chậm. Với tốc độ này, tính ra phải 4, 5 giờ nữa mới về được nhà. Đến sáng mới tối ư?

Anh nghĩ bụng. Lẽ nào tất cả những gì mình nhìn thấy nghe thấy từ khi đến New York, trong nháy mắt đều tan thành mây khói hết?

Sao số phận lại chơi khăm mình như thế?

Ôi New York, New York!

Người đã biến ta từ không thành có, chả lẽ người lại biến ta trở lại về không hay sao?

Anh thực sự ân hận vì đã đến sòng bạc. Duyên số làm sao mà anh lại dẫn xác vào cái thành phố Đại Tây Dương ấy?

Nếu không đánh bạc, thì bốn mươi ngàn đô vẫn nằm nguyên trong túi anh.

Bốn mươi ngàn đô đích thực, không chút nào giả dối, hoàn toàn có thể trả công cho người làm thuê ăn lương.

Chuyến này, anh không còn gì nữa hết.

Không nên đánh bạc.

Không nên đánh bạc.

Mi là kẻ khốn nạn, đầu óc mi để đâu mà lại dẫn xác vào con đường biết chắc là chỗ chết ấy?

Đã có ai giàu lên vì cờ bạc đâu!

Anh đỗ xe bên đường, đầu gục lên tay lái để nghỉ ngơi giây lát.

Tuyết rơi xuống cửa kính xe, không đầy mấy phút sau, tuyết đã phủ mất nửa tấm kính chắn gió.

Vương Khởi Minh ngẩng mặt lên, vặn cần gạt nước, cần gạt chuyển động, tuyết rơi lả tả sang hai phía.

Anh nhìn vào màn đêm trước mặt và bất giác cười.

Không nên đánh bạc ư?

Chỗ nào chả đánh bạc? Từ ngày đến New York, ta chả đã chơi một canh bạc lớn là gì?

Canh bạc lớn đang nằm trước mắt. Trường đua ngựa khổng lồ cũng không xa là mấy. Trong các hẻm to ngõ lớn, những mã hiệu New York trên màn truyền hình hàng ngày, bao nhiêu phố xá là có từng ấy cuộc cá cược: cá cược bóng đá, bóng rổ, khúc côn cầu, quyền Anh; ngay cả nút chai nước ngọt uống hằng ngày, vỏ bao thuốc lá cũng đều là vật để cá cược.

Chỗ nào chả có cờ bạc?

Anh không đánh mà được à.

Chuyện buôn bán lại cũng không phải nói. Mỗi lần bỏ vốn ra, tâm trạng anh có khác cái lúc anh đặt tiền vào ván bạc không?

Chẳng qua có khác là chỉ ở chỗ không ai đứng ra mời mọc: “Thưa các quý vị, mời các vị chồng tiền ra bàn cho”.

Mỗi khi đối thủ buôn bán của anh dồn anh vào chân tường, khiến anh không còn đường thoát, để lấy hết tài sản của anh, thần thái của anh lúc ấy cũng giống hệt như lão cầm cái thu toàn bộ chồng mã số của anh vào lòng hắn.

Chỉ có cái khác nho nhỏ là, các thương gia không nói với anh:

I am sorry.

Họ không xin lỗi, không bao giờ xin lỗi. Kẻ chiến thắng tất nhiên không đời nào đi xin lỗi kẻ thất bại.

Nếu mình thắng, mình sẽ không mở mồm nói: “I am sorry” đâu.

Nghĩ ngợi một lúc, anh lại khởi động xe.

Chiếc xe nghiến nát lớp tuyết trắng loà, cót két leo lên mặt đường.

Chỗ nào chả có cờ bạc? Trong cái sòng bạc khổng lồ của New York này, anh chẳng qua là một con bạc nhãi nhép mới học chơi thôi.

Bất chợt anh nhớ đến lời A Xuân: “Đánh bạc mà ngồi lâu, sớm muộn cũng cạn túi với chủ sòng”.

Anh nhìn đồng hồ, đã năm giờ sáng. Anh lại nhìn qua kính cửa xe, biết chỗ này không xa tiệm ăn của A Xuân mấy tí.

Anh quay số gọi điện cho nàng.

Trong ống nghe có giọng nói ngái ngủ của A Xuân.

- A lô, - nàng cất giọng.

- A Xuân đấy phải không?

- Vâng.

- Anh là Khởi Minh đây.

- Khởi Minh? Anh đang ở đâu thế?

Anh không nói được mình đang ở đâu.

Anh thuật lại cho nàng nghe không sót chi tiết nào về sự việc vừa xảy ra, nói xong, anh thấy lòng nhẹ hẳn đi.

- Anh điên rồi! - A Xuân thốt lên. - Anh là con bò tót đã mất hết lý trí. Trước hết anh không nên nhận cái đơn đặt hàng với giá rẻ mạt như vậy. Sau nữa, anh không nên để cho khách hàng nợ một món tiền lớn đến thế. Chuyện đánh bạc, chuyện mua cái cửa hiệu cao tầng vào lúc này lại càng không nên.

- Nhưng nên làm gì thì anh không biết.

- Đầu óc anh thật tối tăm quá thể? Anh vừa không có chí, vừa dốt nát! Em không có cách gì cho anh cả đâu.

- A Xuân!

- Anh đi mà tự lo liệu lấy.

Nói xong, A Xuân cắt máy.

Vương Khởi Minh cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng. Anh đặt ống nghe xuống và cho xe từ từ chạy.

Lát sau, chuông lại reo.

Anh nhấc ống nghe và nghe thấy giọng A Xuân.

- Anh đấy hả? Em quả tình không biết nói với anh thế nào. Bây giờ anh hãy về nhà ngủ một giấc. 9 giờ tối mai, em đợi anh ở phòng nhảy Đường Queen! Tạm biệt!