← Quay lại trang sách

- 19 -

Sòng bạc “Caesar” nằm trên bờ Đại Tây Dương, tường quét vôi vàng rực rõ. Cảnh tượng phồn vinh dập dìu ở đây dường như cách biệt hẳn với quang cảnh tiêu điều của nền kinh tế Mỹ.

Dân New York thích cờ bạc.

Thực ra dân Trung Quốc là người mê cờ bạc nổi tiếng thế giới.

Đứng trong sòng bạc, ta cứ nhìn bốn xung quanh mà xem, một nửa là người có nét mặt Phương Đông. Chẳng cần hỏi han cũng biết trong số 10 người phải có tám chín người không là người Hoa cũng là dân Đại Hàn.

Người Hoa trong sòng bạc có dáng dấp thung dung và thoải mái hơn cả khi ngồi lì tại nhà mình.

Chủ sòng bạc lúc nào cũng đặc biệt ưu đãi đối với con bạc người Hoa, ngay cả những cô gái mặc quần áo kiểu tam điển cũng ân cần săn đón con bạc Phương Đông.

Bởi lẽ những người ở đây đều biết, những con bạc người Hoa mới là những con bạc biết chơi và chơi đẹp, tiền puốc boa và tiền đặt lên bàn bao giờ cũng hào phóng và hậu hĩnh.

Đám người Hoa này đến từ các tiệm ăn, các xưởng may y phục. Từ chủ đến thợ, từ những đầu bếp đến những nữ công nhân làm thuê, họ đều mang số tiền kiếm được một cách vất vả đến sòng bạc để trả lại cho nước Mỹ. Có những người Hoa già cả, khổ sở suốt đời, cũng mang toàn bộ thu nhập của mình đặt lên bàn bạc. Nếu hỏi ông ta tại sao lại làm vậy, thì ông ta sẽ mỉm cười đáp: “Đưa đồng lẻ ra lấy cả cục về, sớm muộn tôi cũng sẽ gỡ được.”

Vương Khởi Minh và A Xuân đưa thẻ tín dụng của mình để lấy ra hai ngàn năm trăm đô, rồi ngồi vào bàn bạc.

Mấy bàn ở đây đều chơi 21 điểm.

Cách chơi này tương tự như cách chơi 10 điểm rưỡi mà Vương Khởi Minh chơi ở Bắc Kinh, chỉ có điều số điểm được nhân với hai.

Người cầm bài là chủ sòng, đấy là quy tắc, không chạy đâu được. Mỗi bàn mươi người chơi.

Sau khi ngồi vào ghế, A Xuân đặt cọc bằng mã số.

Mỗi cọc là 10 đô. Một lần đặt cọc có thể đặt ba, bốn suất, có nghĩa là có thể thua hoặc được ba, bốn chục đô.

Lần đầu tiên Vương Khởi Minh đánh bạc theo cách đánh 21 điểm, anh đứng sau A Xuân xem lúc nào nàng gọi bài, lúc nào nàng thôi không gọi nữa.

Lối chơi này không có lệ canh ty với người khác, đứng xem khoảng 10 phút là biết cách, huống hồ Vương Khởi Minh là người thông minh sắc sảo.

Đứng xem chưa được 10 phút, anh đã thấy ngứa chân ngứa tay nên ngồi luôn vào bàn, đặt luôn bốn cọc.

40 đô không lớn. Song đối với người vừa tập chơi, số tiền ấy cũng không thể coi là nhỏ.

A Xuân nhìn anh cười, nói thầm vào tai anh:

- Bình tĩnh, hãy từ từ thôi.

Anh nháy mắt với A Xuân.

Chỉ trong vòng anh châm xong điếu thuốc, thì 4 cọc của anh thành 10 cọc. Lần chơi đầu tiên anh đã thắng đậm 21 điểm.

Anh chưa kịp nói gì thì người cầm cái đã biếu không anh hai lần rưỡi số tiền anh đặt cọc.

Thuận tay thật.

Thuận đến mức như có phép màu vậy.

Anh sướng quá nhỉ, chỉ trong mấy phút, số vốn 40 đô đã biến thành 250 đô.

Ai mà ngờ cho được?

Buôn bán kiếm thế nào được từng ấy? Mà lại nhanh nữa chứ?

Số vốn 40 đô lại được bỏ ra.

Chỉ lát sau, số cọc của anh biến thành một đống to, không đếm xuể nữa.

Anh chú ý thấy số cọc của A Xuân cũng mỗi lúc một lớn.

Anh theo nàng đánh to hơn.

A Xuân rít một hơi thuốc, đặt xuống bàn một lúc hai mươi cọc.

Vương Khởi Minh không do dự, cũng đặt ra bàn hai mươi cọc.

Không may, người cầm cái xướng điểm và thu về lòng ông ta tất cả.

Vương Khởi Minh liếc A Xuân, nàng vẫn trầm tĩnh. Nàng rít một hơi thuốc, anh thấy nàng chồng ra bốn mươi cọc. Anh cũng đánh ra bốn mươi cọc.

Lần này anh hồi hộp, tim đập thình thình.

Con bài thứ nhất được lật ra.

A Xuân được con K.

Vương Khởi Minh được quân Q, bám sát nút A Xuân.

Người cầm cái chỉ được con 8.

Con bài thứ hai có tính mấu chốt được lật lên.

Tuyệt rồi, A Xuân và Vương Khởi Minh, mỗi người đươc một quân A.

- Great! (Cực kỳ!)

Không nén nổi lòng. A Xuân thốt lên.

Kể cũng lạ, cờ bạc mà gặp vận đỏ, thì chẳng có gì chặn lại được. Chưa đến 3 giờ chiều, mà mỗi người được chục ngàn đô.

Vương Khởi Minh sướng quá, sướng đến mức quên hết mọi chuyện. Anh chẳng nghĩ gì đến cửa hiệu cao tầng trống rỗng, anh cũng quên nốt chuyện ở xưởng đang làm thêm giờ để kịp giao hàng đúng kỳ hạn.

Tiền, cờ bạc có ma lực ghê gớm biết bao.

Các nàng làm ở sòng bạc bê rượu và thuốc lá đến cho họ. Giám đốc sòng bạc cũng đến chúc mừng thắng lợi họ giành được. Ông ta còn bắt tay họ: “You are lucky couple” (Ông bà là cặp vợ chồng may mắn).

Ông ta còn đưa cho họ hai tấm các, một tấm ăn không mất tiền, một tấm ngủ phòng sang nhất miễn phí.

Họ mang các mã số đổi thành tiền mặt và bỏ từng tập tiền vào túi của mình.

Họ bước vào phòng ăn, bí tết, tôm hùm được bê ra, họ ăn uống no nê và uống hết nửa chai sâm banh.

A Xuân dùng khăn ăn lau miệng, bảo:

- Hôm nay ta đỏ thật, song có điều anh phải nhớ không được đến đây thường xuyên đấy nhé. Thỉnh thoảng chơi bời còn được, chứ đến thường xuyên là hết đời, là khuynh gia bại sản, nhiều người phải bán hết nhà cửa cơ nghiệp đi đấy.

- Em yên tâm, anh sẽ không đến thường xuyên đâu. - Vương Khởi Minh gật đầu.

- Cờ bạc là nhờ vào vận may. - A Xuân nói tiếp. - Hôm nay chúng ta đánh hơi nhỏ, chứ đánh to thì đã vớ được một hai trăm ngàn rồi. Thậm chí có người còn cả gan đánh một lúc 5 trăm ngàn đến một triệu đô nữa kia.

Vương Khởi Minh nghe xong, mắt sáng lên.

- Song có điều, đánh bạc phải vừa không được tham, vừa không được ngồi lâu. Phải biết kiềm chế, hễ mất lý trí là tan cửa nát nhà và cũng là người được sòng bạc hoan nghênh nhất. Anh có biết họ cho ta ăn miễn phí, ngủ miễn phí là để làm gì không? Họ giữ chân anh để chơi tiếp đấy.

- Vậy thắng rồi chúng ta bỏ đi, không được họ hoan nghênh sao?

- Đương nhiên.

- Thế thì chúng ta chơi thêm lúc nữa vậy. -Vương Khởi Minh cảm thấy chưa đã thèm.

- No - A Xuân khăng khăng từ chối.

- Căn cứ vào vận may hôm nay, ta đánh thêm mấy ván nữa, chưa chừng thắng lớn cũng nên. Vận may không dễ gặp dâu. - Vương Khởi Minh thuyết phục A Xuân.

A Xuân cũng là dân mê cờ bạc, nhìn đồng hồ chưa đến 3 giờ, nàng liền bảo:

- Nhưng em cũng phải ra điều kiện chỉ chơi số tiền thu về chứ không được đụng đến vốn.

Vương Khởi Minh hào hứng gật đầu, rồi hai người trở ra bàn bạc.

Lần này, A Xuân đánh rất to, mỗi lần đều 1 ngàn đô. Vương Khởi Minh không chút chần chừ, 1 ngàn thì 1 ngàn dù sao cũng là tiền được bạc.

Nhưng vận may đã hết, bài càng chia càng xấu, không những kém điểm người cầm cái mà còn háu ăn, sớm hơn cả lão ta.

Số cọc đặt lên bàn ngày càng ít, mỗi lần một ngàn đô, 10 ngàn đô chỉ đặt được 10 ván. Chơi được một lúc, 10 ngàn đô chỉ còn ba ngàn đô.

A Xuân giữ nổi bình tĩnh làm sao được nữa. Vương Khởi Minh cũng đỏ mắt lên rồi.

Đánh bạc, càng thua càng hăng, càng thua càng nóng tiết, ba ngàn đô còn lại đặt toàn bộ xuống đặt. Cả hai người cộng lại là 6 ngàn đô.

Người cầm bài thay thẻ chia bài. Con bài thứ nhất là số 9, không đến nỗi xấu lắm. Người cầm bài được số 6, ít điểm hơn Vương Khởi Minh và A Xuân. Cây bài thứ hai là 8, cộng hai con được 17 điếm. Cái điểm không cao không thấp thế này thật khó xử, nếu bốc thêm một con lớn hơn con 4 thì toàn bộ 6 ngàn đô coi như mất trắng. A Xuân thấy bài của người cầm cái cũng xấu - con 6 bèn khua tay biểu thị không bốc nữa.

Con bài thứ hai của người cầm cái là 10, cộng hai con lại được 16 điểm, nhưng lão tỏ vẻ bất mãn trước việc 17 điểm mà A Xuân không rút thêm bài.

Giờ phút quyết định đã đến, họ hồi hộp chờ con bài thứ ba. Lão cầm cái như nắm được lòng ruột của khách chơi, cố chùng chình lật con bài thứ ba ra. Thời gian như đông cứng lại. Khi lão cầm cái thong thả lật con bài thứ ba, con bài mang số 5, 16 cộng với 5 là tròn 21 điểm, 6 ngàn đô bị lão chủ vơ hết vào lòng.

- Shit! - A Xuân chửi thề.

Vương Khởi Minh cũng chửi thầm: “Mẹ kiếp”.

Trên đường về, cả hai uể oải, không hào hứng chuyện trò.

Tinh lực của họ đổ vào sòng bạc lớn quá, nên giờ cả hai đều mệt mỏi.

Vương Khởi Minh cho xe chạy với tốc độ chậm.

A Xuân ngả đầu bên vai anh, chằm chằm nhìn con đường thẳng tắp trước mặt không buồn chớp mắt.

Để lấy lại tinh thần, Vương Khởi Minh mở miệng bảo A Xuân:

- Chả sao, không thua mất đồng nào mà còn được một bữa nhậu, một chầu giải trí, cũng vui. Nếu em không ra điều kiện thì thua là cái chắc.

- Trong cờ bạc còn có thể kìm giữ được.

- Thế trong cái gì thì không kìm giữ được?

- Trong tình cảm.

Vương Khởi Minh ngớ người ra.

- Em rất yêu anh. - A Xuân nói.

Vương Khởi Minh cúi hôn lên mái tóc nàng.

Nàng ngả đầu dựa lên vai anh.

- Kỳ thực, anh không biết em nhớ anh da diết hơn anh nghĩ thế nào đâu.

- Chưa chắc.

- Chắc chứ. Anh còn có vợ, có gia đình. Còn em, không có gì hết, mãi mãi cô đơn, mãi mãi một mình. Em biết, sự gắn bó giữa chúng ta, phần yêu không vượt quá mức nhu cầu. Trên thực tế...

- Em không nên nói thế, - Vương Khởi Minh cắt lời nàng.

- Trên thực tế, - nàng không buồn để ý đến câu nói của anh. - Giữa hai ta chẳng qua chỉ có sự gắn bó giữa hai con tim không chịu đựng nổi nỗi quạnh hiu, chỉ có mối tương giao của hai tâm hồn cô độc nơi đất khách quê người, chứ không hoàn toàn là tình yêu đích thực, cái phần lớn nhất chỉ là nhu cầu.

- Không, không đâu, A Xuân, anh thực sự yêu em.

- Thực sự? Anh có thể ly dị Quách Nhạn để lấy em ư? Anh có thể từ bỏ tất cả: sự nghiệp, sản nghiệp của anh, để cùng em làm lại từ đầu ư? Anh có thể nhẫn tâm bỏ mặc Quách Nhạn, đẩy chị ấy vào chỗ không còn cách nào sống nổi ư? Không, tất nhiên là không. Chúng ta đều là người chín chắn, không nên nói những lời dối lừa nhau làm gì.

- Dối lừa?

- Anh không thể, và em cũng không thể. Em không thể là một kẻ tội phạm; nếu em chia lìa anh và Quách Nhạn, thì có khác gì em giết chết chị ấy. Vả lại, cứ cho là chúng ta đã chung sống với nhau đi nhưng rồi số phận của em có khác gì số phận của Quách Nhạn?

- Nghĩa là thế nào?

- Chả lẽ em phải nói ra ư? Em là người đã được đời dạy cho bài học. Em hiểu rõ một chân lý, em hiểu rất rõ tâm địa đàn ông, hiểu rõ lòng dạ những người đàn ông có tiền, hiểu rõ lòng dạ những người đàn ông Mỹ giàu sang, đặc biệt là trong cái xã hội Mỹ này.

- Nhưng anh...

- Nhưng anh không giống họ, phải không? - Nàng không để anh nói tiếp. - Anh đến từ Hoa lục, hấp thụ một nền giáo dục khác hẳn, hoàn cảnh sống và trưởng thành của anh đơn giản, nếp nghĩ của anh thuần phác, không giống với bọn đàn ông xứ này, phải không? Anh nhầm rồi, trên thực tế, anh đã bị đồng hoá, lẽ nào anh không nhận ra mình đã thay đổi rất nhiều hay sao?

- Anh thay đổi nhiều...

- Nhưng, em đã không làm chủ được tình cảm của em, không một sức mạnh nào ngăn được em nghĩ đến anh. Em cần có anh.

- Anh cũng cần có em như thế. Anh không lý giải nổi giữa cần và yêu có một khoảng cách nào đó.

-... Một cuộc tình không dẫn đến kết cục, có thể nói nó ngọt ngào hơn cả một cuộc tình có kết cục.

Vương Khởi Minh đưa A Xuân về tiệm ăn của nàng rồi dấn thêm ga, đánh xe về nhà. Vào đến nhà rồi mới nhớ ra là Quách Nhạn đang ở xưởng, anh lập tức gọi dây nói cho nàng. Phía đầu dây đằng kia, Quách Nhạn nói to:

- Tối nay phải làm thêm, anh kiếm thứ gì ăn tạm, xem chừng ngày nào cũng phải làm thêm ca cho đến khi giao xong đợt hàng đầu tiên đấy.

- Nhưng em phải nghỉ ngơi chốc lát chứ, hãy nhờ Tú Mai trông nom giúp em một lúc.

- Không được đâu, không thể vắng mặt được phút nào.

Nằm xuống đi văng, Vương Khởi Minh nghĩ ngợi rất nhiều.

Cái cửa hàng cao tầng vẫn đứng lạnh lùng tại đấy, không ai đến thuê, không ai đến hỏi, thậm chí không có lấy một cú điện thoại nào gọi đến để nhắc về nó.

Nó như một đứa con bị bỏ rơi.

Nơi thường xuyên gọi điện đến là xưởng len. Mỗi ngày gọi đến ba bốn lần không ngoài chuyện đòi tiền.

Song, chuyện đó Vương Khởi Minh còn đối phó được, chứ điều khiến anh cảm thấy gay go nhất lại là chuyện trả lương nửa tháng cho công nhân cơ.

Anh hiểu rất rõ tính chất quan trọng của việc trả lương đúng kỳ hạn. Một khi không lĩnh được lương, không thèm nói năng gì hết, công nhân đều sẽ nhất loạt bỏ việc đang làm, ra về hết, để lại anh một đống ngổn ngang sản phẩm không ra sản phẩm, lúc đó có lấy người thế chân họ cũng không kịp nữa.

Vương Khởi Minh lo cuống, lo cuồng.

Anh không có một đồng vốn lưu động nào, chỉ trông vào đợt hàng xuất ra này mới có tiền trả công cho thợ.

Anh nhìn lên quyển lịch - thực ra không xem lịch anh cũng biết - hôm nay là ngày xuất hàng. Hàng có xuất đi mới lấy được tiền về.

Dù ít hay nhiều chẳng cần biết, miễn là có thể trả tiền công thợ cái đã.

Giấy giục trả nợ nhà băng được nhét vào thùng thư của anh hết tờ này đến tờ khác. Số tiền lãi nặng, lãi mẹ đẻ lãi con, mỗi ngày một chồng chất. Cứ nghĩ đến là anh toát mồ hôi hột.

Lo chứ sao lại không lo?

Anh thừa hiểu cảnh phá sản nó thế nào rồi? Chỉ cần anh phá sản là Cục thuế đến niêm phong nhà xưởng của anh ngay. Còn đám thợ cũng đâu có khờ, họ sẽ tháo dỡ mang đi từ cái to đến cái nhỏ trong xưởng của anh để bán lấy tiền công.

Đến lúc ấy chỉ còn biết trơ mắt nhìn cái xưởng trống hoắc và những mẩu len đứt vứt đầy trên mặt đất mà khóc.

Chẳng ma nào ngó ngàng đến ta nữa.

Cứ nghĩ đến thảm cảnh ấy là Vương Khởi Minh không sao ngồi yên được ở nhà, lòng bừng bừng như lửa đốt, anh hộc tốc chạy ngay đến xưởng.

- Nhanh tay tên! Nhanh tay lên! Hôm nay là cuối tuần rồi.

Anh chạy lồng lộn khắp xưởng thúc người này, giục người kia. Mọi người cũng thấy rõ ông chủ đang lo lắng thực sự nên đều cố hết sức, chỉ thiếu nước chân tay chưa rời ra thôi.

Để kịp giao hàng trước ba giờ chiều, Quách Nhạn mệt đến mức đi không vững nữa, trông nàng như sắp đổ đến nơi.

Đợt hàng này quả thực làm cho nàng rối hết ruột gan, nàng gầy rộc đi mất nửa người.

Suốt mười ngày nay, nàng chưa về nhà lần nào.

Đêm nào không trụ nổi, nàng đành ngả người trên ghế trong văn phòng của Vương Khởi Minh chợp mắt một chút.

Nàng cũng không có thời gian để nghĩ đến chuyện ăn uống. Nàng nhét gói bánh bích quy vào túi áo, lúc nào thấy đói thì lấy ra mấy cái bỏ vào mồm.

Đã quá hai giò chiều. Vương Khởi Minh xem đồng hồ, hỏi Quách Nhạn.

- Kịp chứ?

- Kịp.

Quách Nhạn vừa đếm hàng vừa trả lời. Giọng nàng rất yếu, tuy thều thào nhưng chắc chắn như đinh đóng cột.

Thấy mặt vợ tiều tuỵ hốc hác, Vương Khởi Minh bùi ngùi, thương cảm. Anh thấy nàng là thần hộ mệnh của mình. Anh chỉ muốn ôm lấy nàng để thổ lộ mọi sự ân hận, mọi nỗi đau đớn và tình yêu của mình đối với nàng.

Ba giờ đúng.

Quách Nhạn cho xếp các thùng hàng lên ô tô.

Vương Khởi Minh cho xe nổ máy, phóng như bay đến Manhattan.

Mãi lúc này, Quách Nhạn mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng dùng mu bàn tay quệt mồ hôi và gọi Tú Mai.

- Chị Nhạn, có chuyện gì vậy? - Trông Tú Mai cũng mệt mỏi, đi không vững bước.

Quách Nhạn đưa ra một xấp tiền:

- Đến tiệm ăn Trung Quốc, căn cứ vào số người gọi một số món ăn. Mọi người phải ăn một bữa thật ngon để nghỉ ngơi lấy sức.

Tú Mai đáp:

- Dạ.

- Nhớ đừng quên đồ uống nhé!

- Quên thế nào được.

Tối hôm ấy đám thợ ăn uống rất vui, nói cười rộn rã. Ai cũng bảo được làm với Quách Nhạn thoải mái lắm, có mệt cũng không ngại gì hết.

Quách Nhạn không nghe được lời khen của thợ. Nàng gục đầu bên cạnh cốc rượu và ngủ lịm ngay bên bàn ăn, đấy là việc nàng chưa từng làm bao giò.