- 22 -
Không biết bao lâu sau, Vương Khởi Minh mới ra khỏi cơn khổ mê man ấy.
Anh nghe thấy có tiếng người nói. Trên lầu, đúng là ở trên lầu.
Thoạt đầu anh nghĩ mình nhầm nên cố gạt nỗi buồn đau vừa rồi để dỏng tai nghe ngóng.
Quả thực có tiếng người nói. Người ấy là Quách Nhạn.
Tiếng nói rất nhẹ, rất ôn tồn như đang trò chuyện tâm tình với ai đó.
Ai nhỉ?
- Bên ngoài rất lạnh, lạnh lắm, - đấy là giọng Quách Nhạn, đúng là giọng của nàng. - Con không được ra ngoài đâu. Má không thể để con chết cóng. Con cũng đừng ngủ, má không được trò chuyện với con. Con đói rồi phải không? Má sẽ mở đồ hộp cho con ăn nhé, được không?
Trời! Nàng đang nói với Jerry - Con chó Jerry.
Vương Khởi Minh bất giác rùng mình. Anh rùng mình không phải vì Quách Nhạn nói chuyện với con Jerry, mà vì giọng nói của nàng hầu như không bình thường. Cái giọng bình tĩnh và êm ái ấy làm cho tim anh tê dại.
- Jerry, Jerry! Con giận má ư? Má là người mẹ tồi. Má đã đánh người, người đó là người chị tội nghiệp của con. Chị con bị đánh oan! Nhưng chị con cũng là người chị tồi tàn, không chịu về nhà, đấy là chỗ không đúng của chị con. Chị con thích sống lông bông ở đẩu ở đâu, không về thăm má. Chỉ còn Jerry của má là vẫn ngoan, biết nghe lời má, không đi đâu cả, chỉ quẩn quanh bên má.
Vương Khởi Minh định lên gác để cắt đứt những lời lảm nhảm của Quách Nhạn, nhưng anh lại cảm thấy mình không đủ tư cách nói gì với nàng nữa?
Anh lại ngồi xuống, lặng lẽ lắng nghe.
Nàng vẫn tiếp tục nói với Jerry trên lầu.
- Má nhớ quê, nhớ ngôi nhà má đã ở trước kia. Nhưng má làm thế nào mang được con về nước. Con là chó ngoại quốc, chó Mỹ, người ta không ưa con, sẽ không cho con vào nhà. Tội nghiệp quá, má con ta đều trở thành hai kẻ chẳng ai cần đến nữa?
Jerry, má đã học kéo đàn ngay từ lúc tám tuổi, đến mười ba tuổi mà thi được vào học viện âm nhạc, học chưa hết thì xảy ra cách mạng văn hoá. Má là hồng vệ binh, nhưng má không đấu đá ai. Sau đó, má bị tống xuống nông thôn, khổ ơi là khổ. Đến năm hai mươi tuổi, má lại được phân công vào đoàn nhạc công tác. Được mấy năm sau, má lấy chồng, rồi chị con ra đời. Cách đây mười năm, má đến nước Mỹ, càng khổ hơn, Jerry biết đấy, Jerry của má hiểu má nhất, biết rõ má nhất.
Lòng dạ con người tệ lắm: biết ăn thịt người, biết ức hiếp người, biết lừa dối người, biết chơi khăm người, biết đánh người, biết chửi rủa người. Chỉ có Jerry của má là tốt nhất, con không biết làm những chuyện đó.
Nghe những lòi lẽ được thốt ra sau khi đã tan nát cõi lòng của nàng, Vương Khởi Minh cứ thấy nước mắt trào ra.
- Con người không có lương tâm, ta có ăn ở tốt với họ cũng vô ích, ngược lại họ còn coi thường ta và còn giở mặt đá đít ta. Họ rất vô lương tâm.
Jerry của má, con là đứa con có lương tâm nhất, đợi đến lúc lớn lên con sẽ trả thù cho má. Con hãy cắn vào chân, vào đùi, vào cổ những kẻ xấu xa, phải không con?
Không về nước được cũng không sao, má sẽ mang con theo để làm bảo mẫu cho người ta. À, chết rồi, người ta sẽ không cho bảo mẫu mang theo chó. Thế thì má con ta sẽ thuê một gian hầm để ở. Má sẽ đan len, kiếm được tiền, má sẽ bớt ăn bớt tiêu để mua đồ chơi cho con, để thuê cho con những chuyên gia sửa lông đẹp nhất, sẽ tìm cho con một bác sĩ giỏi nhất. Jerry, má sẽ ở với con mãi mãi. Má cũng biết con có lương tâm và cũng sẽ mãi mãi không bỏ má.
Nếu má chết, con cũng không cần khóc, không cần sủa ầm ĩ, không cần nhớ thương nhiều, không cần đi tìm má. Trước khi chết, má sẽ tìm đến một gia đình tử tế, giao con lại cho họ, con... con hãy sống ngoan ngoãn với họ.
Những lời nói nghẹn ngào của Quách Nhạn biến thành tiếng kêu gào, nàng vừa kêu gào vừa nói:
- Jerry, con nhớ nhé, đừng bao giờ quay về một mình tìm má. Con đi một mình như thế nguy hiểm lắm, đường sá có nhiều kẻ xấu, họ sẽ lừa dối con, chơi khăm con, ăn thịt con mất.
Nếu má không chết mà lại ăn nên làm ra, má sẽ mua cho con một căn nhà thật rộng, tìm cho con một bạn tình thật đẹp, hai con sẽ có với nhau một đàn con; Jerry bé bỏng, lúc ấy tha hồ mà thích.
Đang khóc, Quách Nhạn lại cười khanh khách, cười rất hể hả. Tiếng cười ấy làm cho Vương Khởi Minh rợn hết tóc gáy.
Cứ thế, Quách Nhạn nói chuyện suốt đêm với con chó trên lầu.
Vương Khởi Minh nghe nàng nói, nàng khóc, nàng cười suốt cả một đêm.
Không biết anh ngủ lịm đi tự lúc nào.
Sáng ra, tiếng sủa của con Jerry đánh thức anh dậy.
Anh vội vàng chạy lên lầu và chỉ thấy Quách Nhạn nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt thảm trải sàn. Con Jerry căm phẫn nhìn Vương Khởi Minh mà sủa.
Anh lại lao vội xuống gác như một cơn gió cuốn để gọi dây nói xin xe cấp cứu đưa Quách Nhạn đến bệnh viện số 1 New York.
Đứng đợi ngoài phòng cấp cứu, anh bồn chồn như con kiến bò trong chảo nóng.
Vị bác sĩ chủ trị từ trong phòng khám cấp cứu bước ra, anh tiến vội lên để hỏi xem Quách Nhạn có bị làm sao không.
- Bà ấy không sao cả. - Ông bác sĩ là người Do Thái, cất giọng mệt mỏi và lạnh nhạt. - Chủ yếu là do tinh thần người bệnh quá căng thẳng, cơ thể lại mệt mỏi quá độ, cần tĩnh dưỡng một thời gian.
- Bao lâu ạ?
- Khoảng hai tuần.
- Cám ơn!
Cảm ơn bác sĩ chủ trị xong, anh lập tức lái xe về nhà. Trước hết anh mở hộp thức ăn cho chó, đổ vào bát ăn của Jerry.
Sau đó, anh rửa ráy đôi chút rồi chạy thẳng đến xưởng dệt.
Trong xưởng vắng tanh vắng ngắt, cảnh tượng thê thảm chẳng khác gì một nấm mồ khổng lồ.
Công nhân không có một ai. Không được lĩnh lương đúng hạn, đương nhiên người ta phải bỏ đi.
Áo dệt bán thành phẩm chất đống như núi, số len đọng lại đóng trong thùng chồng cao đến sát nóc nhà.
Mấy dãy máy dệt nằm nguyên tại chỗ, chiếc nào cũng có những mảnh áo đang dệt dở.
Nơi đây yên tĩnh đến lặng người. Anh ao ước được thấy lại cảnh tượng làm ăn bận rộn sầm uất trước đây.
Nhưng lúc này, giữa sự yên lặng như chết, anh chỉ còn nghe thấy tiếng đập thình thịch của tim mình.
Máy điện thoại trong văn phòng đang réo chuông. Anh bước vào văn phòng, thò tay định nhấc ống nghe, song giữa chừng lại rụt tay về.
Chiếc máy điện thoại thứ hai lại kêu.
Anh biết ai đang gọi điện đến, nếu không phải thúc nợ thì cũng là đòi tiền. Không phải là chủ nợ thì cũng là của công nhân.
Anh dứt khoát ra khỏi văn phòng và đưa tay đóng sập cửa lại.
Mặc xác cho mấy cái máy điện thoại chó chết tha hồ réo chuông!
Anh ra khỏi xưởng và lái xe trở về nhà.
Anh muốn trốn nợ, anh muốn bỏ chạy, anh muốn đi khỏi New York, anh muốn sang Châu Âu nghỉ ngơi. Nhưng mặt khác, anh lại nghĩ đến Quách Nhạn tiều tụy đang nằm trong bệnh viện, và nghĩ đến con chó có lương tâm hơn con người đang trơ trọi một mình ở nhà. Ôi Jerry, cái tên nghe mới đẹp làm sao.
Anh đánh xe về nhà.
Lúc này con Jerry bé bỏng như không còn bực bội gì nữa, vừa thấy anh về, nó đã nhảy cẫng lên ngoe ngẩy đuôi lấy lòng.
Anh ôm lấy nó, hai dòng nước mắt nóng hổi ứa ra.
Con chó ghé mặt về phía anh, an ủi anh bằng hơi thở phả ra từ mũi nó và dùng đầu lưỡi mềm mềm buồn buồn của nó để liếm khô những giọt nước mắt trên má anh.
Vương Khởi Minh xúc động sâu sắc trước cử chỉ thân thiết ấy của nó. Anh ôm chặt lấy nó, và cũng như Quách Nhạn, anh nói chuyện với Jerry - con chó hiểu rõ nhân tính hơn con người.
- Jerry, con nhớ ba rồi phải không? - Giọng anh bình tĩnh, dịu dàng - Má đang nằm viện, không sao đâu, con hãy yên tâm.
Jerry sủa nhẹ hai tiếng như để trả lời.
- Con là đứa con ngoan. Con là con ngoan của ba má. Có ai trung thực hơn con không? Không.
Ba dám nói rằng lòng trung thành của con, không một ai sánh kịp. Kể cả con người cũng không sánh kịp con.
Ba xin lỗi con, Jerry, cả một thời gian dài ba đã coi thường đức tính tốt đẹp của con. Cho đến giờ phút này, ba mới tìm thấy con, Jerry. Con không giận ba chứ?
Ba mệt quá rồi. Ba bị bọn họ đánh quỵ. Họ là ai? Họ cũng không phải là người xấu. Họ đều là những người như ba, họ làm thế là vì cuộc sống cả thôi. Con chớ nên coi họ thành kẻ xấu. Ai ai cũng làm vậy mà, chẳng có gì là không hợp lý cả. Chỉ có điều ba mệt rồi, ba không còn sức nữa, ba phải nghỉ ngơi cái đã. Nghỉ ngơi thế nào? Ô, đúng rồi, chúng ta phải uống một chút chứ nhỉ. Được không?
Anh đứng dậy lấy trong tủ ra một chai cô nhắc và mở nút.
- Con không uống ư, Jerry? - Anh lại ngồi xuống uống rượu. - Jerry, con phải biết rằng ba còn có cách, ba còn có cách.
Anh gọi điện cho nhà băng để mang hai ngôi nhà của anh ra gán nợ cho số tiền đã vay.
Nhân viên nhà băng lễ phép nói với anh:
- Thưa ông, xin cho phép tôi kiểm tra lại sổ sách của hai ngôi nhà rồi mới có thể phúc đáp được.
- Đòi hỏi thế có quá đáng không? - Vương Khởi Minh chào tạm biệt nhân viên nhà bàng rồi cắt máy.
Đặt ống nói xuống, anh lại hớp một tợp rượu.
- Jerry, con thấy chưa, chúng ta được cứu rồi. Ai đến cứu chúng ta? Chính chúng ta đấy con ạ! Chúng ta phải vượt qua cái cửa ải này bằng chính năng lực của chúng ta.
Anh cảm thấy đầu óc đã hơi mê man, có thể là do mệt, cũng có thể là anh uống hơi nhiều.
Anh muốn ngủ chốc lát, nhưng đúng lúc đó, chuông điện thoại lại réo.
Người gọi điện đến là nhân viên nhà băng ban nãy.
- Thưa ông Vương, số tiền ông được trừ sẽ không nhiều. Ngôi nhà ông mua năm trước, chúng tôi không thể chồng cho ông đồng nào đâu. Bởi lẽ hiện giờ giá ngôi nhà ấy đã tụt xuống rất nhiều, hơn nữa còn đang tiếp tục tụt. Số tiền ông bỏ ra đợt đầu còn xa mới phù hợp với giá cả thị trường hiện thời. - Giọng ông ta vẫn vô cùng lễ phép, nhưng nghe sao lạnh lùng quá thể. - Còn ngôi nhà thứ hai cũng là ngôi nhà cũ của ông, sau khi suy xét, chúng tôi có thể căn cứ vào giá cả trả cho ông 25 ngàn đô thôi.
- Bao nhiêu?
- 25 ngàn. Nếu đồng ý, mời ông ngày mai đến ký giấy tờ.
- Hai mươi nhăm ngàn? Hai mươi nhăm ngàn thì bõ bèn gì? Ít nhất tôi cũng phải đòi hai triệu rưỡi đô. Ít nhất đấy!
- Rất tiếc là chúng tôi không thể làm khác được.
Máy nói bị cúp.
Anh uể oải bỏ máy xuống.
Nhà băng Mỹ thông minh quá. Ta có tiền, nhà băng sẽ đến giúp ta, sẵn sàng mang tiền cho ta vay, vì nó biết ta có thể hoàn trả. Một khi ta thực sự không có tiền muốn vay tiền của nó, nó mặc xác ta. Nó sẽ đứng né sang một bên nhìn ta cười giễu cợt.
Hết đời rồi, chẳng còn cách gì nữa thật.
Anh lại cầm chai đổ rượu vào cốc, nhưng không được giọt nào.
Anh gạt cái chai ra, cái chai lăn lóc trên mặt bàn rơi xuống đất nhưng không vỡ mà lăn đến cạnh chân con Jerry.
Jerry kêu ăng ẳng mấy tiếng.
Sự mất ngủ, thần kinh căng thẳng mấy ngày liền, lại thêm độ ngấm của rượu, anh không thể suy nghĩ gì nữa hết.
Anh đổ người xuống đi văng và chìm ngay vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, cơn khát cháy cổ đánh thức anh dậy. Anh nhìn lên chiếc đồng hồ to tướng trên tường.
Ba giờ đêm.
Anh loạng choạng đứng lên định tìm nước uống. Vừa vặn lúc đó, chuông điện thoại réo vang.
- Mặc kệ. - Anh tự hạ lệnh cho mình. - Lại đám công nhân gọi đến phá quấy. Họ muốn hành hạ ta, không cho ta ngủ, không cho ta sông yên ổn.
Anh mệt mỏi ngã người xuống đi văng, chủ định mặc kệ tiếng chuông điện thoại đáng ghét ấy.
Nhưng chuông điện thoại vẫn réo liên tục không chịu dứt.
Thì cứ nghe vậy.
Anh nhớ đến một câu trong vở kịch. “Dùng mưu chiếm Uy Vũ Sơn”: Đòi tiền ư, không có. Đòi lương ăn ư, các người đã sạch sáng nay rồi. Đòi mạng à, có cái mạng tôi đây”.
Anh cầm ống nghe lên.
- A lô, tôi là Vương Khởi Minh đây.
- Ông Vương Khởi Minh đấy ạ?
- Phải.
- Xin lỗi đã làm phiền ông lúc khuya khoắt thế này.
Trong ông nói là thứ tiếng Trung Quốc pha giọng Quảng Đông. Chọ chẹ, không ra đàn ông, cũng không ra đàn bà, thật không sao phân biệt rõ người Hoa hay người Mỹ.
- Xin cứ nói, chư vị là ai? - Vương Khởi Minh hỏi.
- Là ai không quan trọng.
- Gì cơ? Sao lại giấu tên?
- Ta không cần bàn đến chuyện vớ vẩn đó.
- Vậy ba giờ đêm chư vị gọi dây nói đến để nói chuyện gì?
- Chuyện về con gái ông.
- Ninh Ninh! - Tim anh như bị bàn tay ai bóp nghẹt.
- Đúng, cô ta có cái tên như thế.
- Nó đang ở đâu?
- Cô ấy vẫn khoẻ. Cô ấy muốn gặp ông, tôi nghĩ ông cũng muốn gặp cô ấy.
- Cho tôi biết nó đang ở đâu?
- Cô ấy đang ở chỗ tôi. Ông biết không, tôi đang rất cần tiền...
Đến giờ thì Vương Khởi Minh hoàn toàn biết rõ kẻ ở đầu dây đằng kia là ai rồi.
- Ông cần bao nhiêu?
- Năm trăm ngàn!
- Ông tống tiền tôi hả?
- Ông thông minh đấy.
- Tôi... tôi sẽ báo... cảnh sát... cảnh sát sẽ đến tóm cổ ông.
- Không đâu, ông sẽ không ngớ ngẩn như vậy. Nếu thế ông có thể nhìn thấy con gái ông, nhưng con gái ông sẽ không nhìn thấy ông nữa đâu.
- Quân khốn kiếp!
- Đừng nhiều lời, nộp tiền hay không? Tôi cắt dây nói đây...
- Khoan!
Mồ hôi của Vương Khởi Minh vã ra đầy trán. Anh bất lực nhìn quanh, không gì có thể giúp được anh.
Anh nói với tên tống tiền qua máy:
- Tôi không thể lo được ngay số tiền lớn như thế, thưa ông.
- Ông khách sáo quá, trong giới thương gia người Hoa ở New York, ai chả biết thực lực của ông.
- Nhưng hiện thời tôi đang gặp khó khăn.
- Ít lời thôi, muốn được người thì mang tiền đến! Muốn hay không?
- Muốn, muốn chứ!
- Để khỏi bảo tôi lừa ông, cô ấy nói chuyện với ông đây.
Trong ống nghe vang lên giọng nói của Ninh Ninh:
- Ba ơi! Đừng đưa tiền cho chúng. Đừng...
Tiếng đánh người vọng trong ống nghe, tiếp đó lại là tiếng nói của tên hung thần khốn kiếp:
- Thế nào, nghĩ xong chưa?
- Được, tôi sẽ nộp.
- Có thế chứ! Địa điểm tại vòm cầu của con đường cao tốc nằm bên trái nghĩa trang Queen. Phải là tiền mặt và là tiền cũ đấy. Nhớ không được giở trò. Ông mà giở trò thì cả ông cũng hết đời luôn.
“Soạt” một tiếng, máy bị cúp.