← Quay lại trang sách

- 23 -

Vương Khởi Minh lên lầu, bước vào phòng ngủ của anh. Anh rút cái cặp đựng giấy tờ dưới tủ để quần áo ra.

Anh xách nó xuống phòng khách dưới gác, xếp từng tập giấy báo được cắt gọn ghẽ vào trong cặp. Xong đâu đó, anh xếp một lớp tiền lên trên cùng. Đấy là mấy trăm đô lúc này anh có được.

Anh đóng nắp cặp và khoá lại hẳn hoi.

Con Jerry nằm trên ghế salông, giương mắt nhìn anh.

Rồi anh bước đến chỗ làm việc, kéo ngăn kéo và rút từ trong đó ra một khẩu súng ngắn của Italia. Anh kiểm tra lại băng đạn: bảy viên đạn bóng nhoáng với màu đen lạnh giá. Anh cho đạn lên ổ, khoá chốt an toàn, rồi đút khẩu súng vào túi áo khoác.

Mọi việc được chuẩn bị xong xuôi cả.

Xem đồng hồ, còn nửa giờ nữa.

Anh hít thở một hơi rất sâu, mâm mê khẩu súng, rồi xách cặp bước ra cửa.

Đêm khuya. Bóng tối đen thẫm.

Không thấy chiếc xe nào chạy trên đường cao tốc.

Anh lái xe phóng đến địa điểm chỉ định, mặt lạnh tanh. Lúc này anh không nghĩ gì hết.

Anh phải cứu Ninh Ninh, dù có phải chết.

Ánh đèn của mấy chiếc xe bất chợt phóng qua lướt nhanh trên đầu xe anh và trên khuôn mặt đờ đẫn của anh.

Xe dừng cạnh cái vòm cầu dài dặc đen ngòm. Trong nghĩa trang nằm cạnh gầm cầu yên lặng đến ghê người, chỉ có mảnh trăng lưỡi liềm treo cao tít tận góc trời xa.

Vương Khởi Minh xuống xe, tay xách cặp, đi tha thẩn trước cửa vòm cầu. Theo tính toán thì thời gian đã đến, nhưng không thấy một bóng người nào xuất hiện.

Anh cảm thấy mình đang run, một phần vì lạnh, một phần vì hồi hộp.

Anh cúi người, hai mắt nhìn đau đáu vào cửa vòm cầu, hai tai dỏng lên nghe ngóng từng động tĩnh, chẳng khác con mèo đang sẵn sàng vồ mồi.

Một giọng nói từ trong gầm cầu vọng ra.

- Bỏ cặp đựng tiền xuống.

Đấy là giọng nói của tên gọi điện thoại đến nhà anh. Giọng nói ấy vang vọng trong vòm cầu.

- Tôi cần nhìn thấy con gái tôi cái đã.

Vương Khởi Minh cất giọng quả quyết.

- Bỏ cặp tiền xuống và lùi về phía sau mười bước.

Từ trong vòm cầu vang lên một mệnh lệnh.

Vương Khởi Minh nghe rõ có tiếng chân người trong ấy.

Anh bỏ ngoài tai cái lệnh, ấy trái lại, còn bước hai bước lên phía trước.

- Nghe thấy không? Bỏ tiền xuống!

Vương Khởi Minh vẫn chưa chịu buông cặp.

- Bỏ tiền xuống, lùi lại sau mười bước, nếu không tao bắn đấy.

- Không thấy người, tôi không thể đưa tiền.

Từ vòm cầu lại vọng ra:

- Tao đếm đến mười mà mày không bỏ cặp xuống là tao bắn chết con gái mày.

- Tôi làm sao biết được con gái tôi đang ở đây.

- Vương Khởi Minh giận dữ quát to. - Ninh Ninh - Ninh Ninh -!

- Một, hai, ba, bốn...

Vương Khởi Minh do dự. Khi chúng đếm đến “sáu”, anh bất giác quăng cặp xuống đất.

Có người bước từ trong vòm cầu ra.

- Biết điều đấy!

Tên tống tiền bước ra. Vương Khởi Minh càng rợn, không thể để bọn chúng phát hiện ra sự giả mạo của mình.

Bắn chết thằng cha ra lấy tiền chăng? Nhưng chưa biết bọn chúng có bao nhiêu đứa. Ninh Ninh vẫn nằm trong tay chúng...

Anh thọc tay vào túi áo khoác.

Đột nhiên trong vòm cầu có tiếng người ngã, tiếp theo là tiếng gọi của Ninh Ninh.

- Ba - Ba! Mặc kệ con! Đừng đưa cho bọn nó! Đừng...

Tiếp đó, hai tiếng súng vang lên.

Sau đấy là tiếng chân loạn xạ cùng với nhũng câu chửi rủa tục tằn.

Vương Khởi Minh rút súng ra bắn thẳng vào trong vòm cầu.

- Ninh Ninh! Ninh Ninh!

Anh xông vào và hoảng hốt nhìn thấy mấy bóng đen vụt đi và mất hút sau phía đầu kia của vòm cầu.

Anh phải giết bọn khốn khiếp này.

Anh bám theo được mấy bước thì vấp phải một vật mềm mềm dưới đất.

Trong bóng tối, anh nghe thấy tiếng rên của con gái mình.

Anh cúi xuống quờ tay tìm kiếm và cất tiếng gọi:

- Ninh Ninh! Ninh Ninh! Con đang ở đâu?

Bất chợt, tay anh đụng phải ngực và mặt Ninh Ninh.

Anh vội quỳ xuống. Tay anh sờ phải đống máu còn nóng hổi.

Anh ghé sát vào tai Ninh Ninh, khẽ gọi:

- Ninh Ninh! Ninh Ninh! Ba đây, ba đến với con đây. Ba đến đưa con về nhà đây.

Giữa màn đêm, anh nghe thấy tiếng Ninh Ninh rất yếu:

- Ba.

- Ôi, Ninh Ninh!

- Ba... con...

- Con muốn gì nào?

-... Con muốn... về nhà.

- Không. Về... về nhà bên nước cơ.

Nước mắt Vương Khởi Minh trào ra nóng hổi. Anh ôm đứa con gái máu me đầm đìa loạng choạng bước ra cửa vòm. Anh cảm thấy hai vết đạn trên ngực Ninh Ninh đang ộc máu.

Máu chảy xuống người anh, ướt đẫm cả quần anh.

- Ba!

- Ninh Ninh! Ba nghe đây!

- Đứa con... về nước...

- Ba đưa đây... Ba...

Vương Khởi Minh thấy con gái rùng mình một cái rồi cứng đơ. Nhờ ánh đèn trên đường cao tốc, anh thấy mặt con gái trắng bệch ra.

Ninh Ninh nhắm nghiền mắt. Cô cũng đã...

Vương Khởi Minh đờ đẫn vì kinh hãi, lát sau, anh quay ngoắt người lại, chõ thắng vào cửa vòm cầu, cất tiếng chửi tuyệt vọng:

- Tiên sư bọn chúng mày!

Tiếng chửi rủa của anh vang mãi trong vòm cầu sâu hút.

Anh bế xác con gái lên xe.

Ánh đèn thưa thớt trên đường cao tốc chạy vụt qua mặt anh, và cũng chạy vụt qua mặt Ninh Ninh.

Anh ôm ghì đầu Ninh Ninh vào lòng, vừa khóc vừa nức nở:

- Ninh Ninh! Ninh Ninh! Con ngủ đi, con ngủ đi một lát. Chúng ta đang về quê nhà, về quê nhà đây...

... Tuy mới hai giờ chiều mà trời đã tối sẫm, chẳng khác gì hoàng hôn thường nhật. Xe chạy trên đường buộc phải bật đèn.

Gió bắt đầu nổi lên dữ dội.

Những đám mây đen đè nặng lên tầng trên cùng của những toà cao ốc, chỉ loáng sau, cả toà nhà đã hoàn toàn bị mây đen bao phủ, không còn nhận ra được dáng hình của nó.

Gió mỗi lúc một to. Những mảnh giấy báo cũ vứt trên mặt đường bị gió cuốn tung lên vỉa hè vắng người qua lại. Có những mảnh mắc vào cột đèn đường bay phần phật. Lại có những mảnh lật phật dọc theo chân tường như bước chân của những người già.

Cánh lái xe thừa biết sắp có một trận mưa lớn đổ xuống nên đều dận mạnh chân ga để về được đến nhà trước khi đổ mưa.

Tiếng sấm ầm ì trên đầu.

Lái chiếc xe mới của mình, Vương Khởi Minh vừa chui qua con đường hầm dưới đáy biển, thì mưa rơi ào ào như thác Nicara đổ xuống đường.

Mưa gõ ình ình trên mui xe anh.

Cần gạt mưa đã vặn đến nấc thứ ba đang hối hả gạt nhanh làn mưa đổ xuống kính chắn gió, vậy mà mưa vẫn trùm kín trước mặt, không còn nhìn rõ gì hết.

Chiếc xe tạo nên hai vệt sóng nước hai bên, trông như chiếc ca nô đang rẽ sóng.

Xe bị những vũng nước gây trở ngại rất nhiều nên Vương Khởi Minh thật khó nắm vững tay lái, chiếc xe hết nghiêng phải lại nghiêng trái. Song anh không giảm bớt tốc độ, chân phải luôn luôn đặt lên chân ga.

Chiếc xe vật lộn với mưa bão lao đi một cách hung hãn, đầy sát khí.

Bó hoa trắng đặt trên bệ tay lái do xe lắc quá nên bị rơi xuống sàn.

Anh dùng tay trái nắm chắc tay lái. Mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía trước, rút tay phải ra, cúi người xuống lần mò tìm bó hoa.

Cuối cùng, anh tìm thấy nó và đang định đặt nó vào trước ngực thì đột nhiên nhìn thấy hai vệt đèn đỏ báo phanh xe gấp loé lên ở phía trước.

Phanh xe lúc này thì đã muộn.

Anh thoăn thoắt đánh tay lái sang trái, nhưng bức tường xi măng trên đường cao tốc đã lao thẳng vào mũi xe anh.

Anh lại đánh tay lái ngoặt sang phải, thân xe chà vào tường toé lửa, xe vẫn phóng vụt đi.

Suốt dọc thân của chiếc xe mới lõm một vệt dài từ đầu xe đến đuôi xe, không bao giờ sửa lại được nữa.

Vương Khởi Minh vẫn bình thản tăng tốc độ cho xe lao đi như một mũi tên xông thẳng vào mưa bão.

Lúc bình thường, trong nghĩa trang đã vắng, giờ gặp trời nổi bão thế này nên càng không có một ai.

Anh mở cửa xe, vừa thò đầu ra ngoài thì đã bị mưa táp xối xả, khiến anh không ngẩng mặt lên được.

Anh lom khom ôm giữ bó hoa trắng, lần mò tìm đến trước phần mộ của con gái.

Anh dò dẫm trong mưa bão để tìm. Nước mưa ào xuống khiến anh không tài nào mở được mắt. Những hàng chữ đề trên mộ chí cũng nhạt nhoà giữa màn mưa, khó có thể nhận ra tức khắc.

Một vệt chớp rạch nát bầu trời.

Có lẽ nhờ vào ánh chớp đó mà anh phát hiện thấy phần mộ của Ninh Ninh.

Con gái anh mỗi lần xuất hiện đều đúng vào cảnh huống bất ngờ, khiến anh không sao phản ứng kịp.

Anh đứng lặng người trước phần mộ của con anh.

Trên mộ chí có mấy dòng chữ:

CATHY WANG

FEB 1969-DEC 1988

(Cathy Vương, sinh năm 1969, mất năm 1988)

Nhận ra tấm mộ chí, anh ngắm nhìn nó như nhìn ngắm khuôn mặt con gái mình.

Anh run rẩy đưa hai tay đặt bó hoa trắng muốt vào trước bia mộ.

Những cánh hoa mềm mại chống đỡ sao nổi trước sự vùi dập phũ phàng của gió mưa. Chỉ trong nháy mắt, cả bó hoa rơi lả tả xuống bồn cỏ trước phần mộ.

Ầm.

Lại một tiếng sấm váng óc đánh xuống như tiếng đại bác.

Anh có cảm giác da thịt mình bị lật khỏi người để bưng thành mặt trống và chiếc dùi trống nặng trịch đang nện vào lưng mình, làm tim anh rung bần bật.

Anh dùng cánh tay và mu bàn tay gạt những giọt nước trên mặt, không biết đấy là nước mưa hay nước mắt nữa. Anh muốn nhìn lại những cánh hoa trắng mỏng mảnh, nhưng chúng đã bị mưa gió cuốn phăng đi.

- Ninh Ninh!

Tiếng gọi ấy của anh chỉ có anh nghe thấy, nhưng anh lại đinh ninh rằng cả Ninh Ninh cũng nghe thấy được.

- Ba đến thăm con đây.

Anh lặng đi một lúc...

- Ninh Ninh, ba đã có lỗi, ba đã có lỗi với con.

Nói đến đây, anh quỳ xuống trước nấm mồ, gục đầu vào mộ chí, hai vai không ngừng run lẩy bẩy.

Anh khóc rất thương tâm, có mỗi một câu mà cứ nói lảm nhảm mãi với con và cứ đinh ninh rằng ở dưới suối vàng Ninh Ninh thế nào cũng nghe thấy lời sám hối của anh.

Đột nhiên anh nhìn thấy một cánh hoa trắng muốt. Như phát hiện được vật gì vô cùng quý báu, anh nhặt cánh hoa lên, đưa nó lên môi hôn hít mãi...

- Ninh Ninh, bố sai lầm, bố sai lầm thật rồi.

Sai lầm gì vậy?

Là đánh con gái ư?

Là không cho phép nó sống độc lập, hay cho nó sống độc lập quá sớm?

Là không nên đến cái vòm cầu như địa ngục kia, hay nên đến đấy?

Là không nên đưa nó sang New York? Hay cả mình cũng không nên sang đây nốt?

Rút cục sai là sai ở chỗ nào?

Ngay Vương Khởi Minh cũng không rõ nữa. Anh chỉ nhờ nước mắt dốc hết mọi nỗi lòng - cả những điều biết rõ lẫn không biết rõ, cả những cái đúng lẫn những cái sai.

Thế nào con gái anh cũng hiểu.

Sau khi về nhà, Vương Khởi Minh thay quần áo. Anh nhớ chuyến bay của hãng hàng không CAAC của Trung Quốc còn hai giờ nữa sẽ đến New York.

Anh phải đi đón bạn.

Nhưng đúng lúc anh sắp bước ra khỏi cửa thì máy điện thoại đổ chuông. Anh quyết định không nhận điện.

Lúc anh đang khoá cửa lớn, chuông điện thoại vẫn réo vang. Thay đổi quyết định, anh lại mở cửa vào nhà cầm ống nói lên.

Người gọi điện đến là Antoni. Ông ta cho Vương Khởi Minh biết là tình trạng kinh tế của ông ta đã có chuyển biến tốt, số tiền hàng nợ dạo trước, ông ta sẽ hoàn trả lại anh trong mấy ngày tới.

- Một lần nữa, tôi xin lỗi ông, - Antoni nói qua dây nói - Hy vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác thành công hơn.

- Cám ơn ông. - Vương Khởi Minh đáp lại một cách dửng dưng.

- Chúng ta sẽ trao đổi với nhau chuyện làm ăn sắp tới vào lúc nào nào? - Antoni nhiệt tình hỏi.

- Hiện giờ thì không được, rất tiếc là tôi phải ra sân bay đón bạn.

- Vậy thì không chùng chình được đâu, ông hãy đi thôi, chúng ta gặp nhau sau. Nhân thể cho gửi lời hỏi thăm Chinese boy. (Cậu bé Trung Quốc)

- Vâng.

- Hy vọng ông ta cũng gặp nhiều may mắn như ông.

- Tôi nghĩ là có thể.

Anh gác máy, lại bước ra khỏi nhà, phóng xe đến phi trường quốc tế Kennedy.

Mưa đã tạnh, xe của anh chạy trên con đường cao tốc được nước mưa rửa sạch.

Xa xa, toà kiến trúc cao to của Manhattan đã sáng ánh đèn.

Cả toà nhà loá ánh điện.

Đặc biệt là cái chóp nhọn của toà nhà đế quốc và nhà thờ lớn New York - hai công trình kiến trúc nổi tiếng nhất - như hai mũi kiếm sắc nhọn chĩa thẳng lên trời.

Hai mũi kiếm đó đổ bóng xuống mặt đường cao tốc bóng nhoáng nước mưa.

Vương Khởi Minh bất chợt cảm thấy ngực mình đau nhói như có mũi kiếm nào đó đâm thẳng vào ngực mình.

Anh đến phi trường quốc tế Kennedy rất đúng giờ.

Chiếc máy bay của hãng hàng không CAAC vừa hạ cánh. Những toán hành khách từ Hoa Lục đến đang ùn ùn chen chúc nhau ùa ra khỏi gian đại sảnh.

Ánh mắt người nào cũng đầy vẻ hiếu kỳ và kinh ngạc.

- Khởi Minh - bạn vàng của tôi!

Vương Khởi Minh nghe có tiếng người gọi, anh ngẩng mặt nhìn lên, người đó là Đặng Vĩ.

Đặng Vĩ vác chiếc vali to tướng và xách theo một đống hành lý lủng củng bước vội về phía Vương Khởi Minh.

Vương Khởi Minh bước lên đón bạn.

Bỏ vali và hành lý xuống, Đặng Vĩ nồng nhiệt ôm chặt lấy anh, mắt nhoè đi, vì xúc động.

- Anh bạn vàng, mình vô cùng cảm ơn cậu. Không có cậu, có chết mình cũng không sang được đây.

- Ta đi thôi, Đặng Vĩ. - Vương Khởi Minh muốn cười mà không cười được, anh phải làm ra vẻ tươi tỉnh.

Chắc chắn nụ cười gượng gạo của anh còn khó coi hơn cả khi anh mếu máo.

- Khởi Minh! Bà xã đâu hở? - Bận gì thì bận cũng phải ra đón bạn chứ. Nếu bà ấy mà lên mặt với bạn bè, sáng mai mình có mắng té tát bà ấy, cậu cũng không được ngăn cản đấy nhé.

- Đi thôi!

- Còn Ninh Ninh đâu? Thực tình, người mình nhớ nhất lại là nó cơ. Cậu không biết chứ, sau khi cậu ra đi, nó thân thiết với mình lắm nhé. Cậu đoán thử xem, nó gọi mình là ba đấy. Giờ gặp mình chắc chắn con bé sẽ mừng hơn gặp cậu. Mình còn mang món quà mà nó thích ăn nữa đây này.

Vương Khởi Minh vội dùng vali che mặt.

Đặng Vĩ vừa đi vừa nói năng thoả thích.

- Thật không ngờ bọn chúng mình lại gặp được nhau ở New York. Chắc cậu còn nhớ mười năm trước, đúng cái buổi tối trước ngày cậu lên đường chứ? Cái buổi tối bốn đứa chúng ta cùng ăn nõn rau cải trộn dấm và uống rượu Mao Đài ấy mà. Chắc chắn cậu quên từ tám hoánh rồi.

Vương Khởi Minh lấy vali che mặt, nước mắt anh cứ thế trào ra.

Đặng Vĩ vẫn liếu láu:

- Cậu có đoán ra không? Việc làm ăn phát đạt của vợ chồng cậu được anh em trong đoàn đồn đại gớm lắm. Nào đại phát tài. Nào phất lớn. Nào giàu nứt đố đổ vách. Ai cũng hâm mộ các cậu hết.

Họ ra khỏi sân bay, chui vào xe và phóng lên đường cao tốc.

- Cậu này! - Đặng Vĩ hỏi. - Cái xe hơi này của cậu giá bao nhiêu tiền đấy! Cái xe này, nếu chạy ở Bắc Kinh, cả thành phố không sôi sục lên mình xin đi đằng đầu.

Vương Khởi Minh còn nhớ hồi mới đến New York, con gái anh cũng nói thế, tự nhiên tim anh thắt lại.

- Kìa! Xe ở đâu ra mà nhiều đến thế nhỉ. Đường vừa rộng phẳng lì, cầu chồng lên cầu, thế mới gọi là hiện đại hoá chứ. - Đặng Vĩ nhìn qua cửa kính.

Vương Khởi Minh không nói gì, anh chỉ nhìn đăm đăm về phía trước. Nói? Biết nói gì?

Phát hiện thấy bạn mình đang trầm mặc, Đặng Vĩ hỏi:

- Này cậu, sao cậu không nói gì thế cả? Thấy mình sang đây, cậu không vui hả? Sợ phiền cho cậu chứ gì? Này, cậu yên tâm đi, mình quyết không làm phiền cậu đâu. Từ hai bàn tay trắng, cậu đã trở thành triệu phú, mình cũng làm được, chúng tớ sẽ học cậu, cứ trông đơn bốc thuốc, hiểu chứ!

- Mình không sợ phiền, - Vương Khởi Minh giải thích. - Mình đang đau đầu, không được khoẻ.

- Sao cậu không nói từ lúc nãy hả?

Lúc ấy Đặng Vĩ mới ngậm miệng.

Xe chạy vào Manhattan, Đặng Vĩ không nén nổi nữa:

- Chà, chỗ này đẹp thật. Thiên đường đây... - Đặng Vĩ hạ cửa kính xuống và hau háu nhìn mọi thứ.

Xe chạy qua Manhattan ra đến khu Hudson.

- Này cậu, cậu kéo mình đi đâu thế? - Đặng Vĩ lại không nín nhịn được. - Đây là nơi quái quỷ nào? Sao New York mà cũng có nơi tồi tệ thế này à! Đừng đùa dai! Sao cậu đỗ xe lại?

Vương Khởi Minh cho xe đỗ trước căn nhà anh đã ở hồi mới đến New York.

Anh bước xuống xe, mang hộ hành lý cho Đặng Vĩ.

Đặng Vĩ nghi hoặc hỏi:

- Này cậu, thế này là thế nào?

- Vì cậu mới đến, kinh tế còn eo hẹp, tiền nhà ở đây tương đối rẻ. - Anh mang giúp hành lý của Đặng Vĩ vào một cần nhà lầu vừa nhỏ vừa bẩn thỉu.

- Sao cơ, cậu cho bạn cậu ở một nơi như thế này à?

- Không đâu, tầng này đắt lắm, mình bố trí cho cậu căn dưới hầm cơ.

- Này... cậu, chỗ bạn bè mà cậu xử sự thế là sao hả?

Vương Khởi Minh quay lại, rút chiếc phong bì ra nói:

- Đây là năm trăm đô cộng với số tiền nhà cược trước, tất cả là 900 đô. Cậu cầm dùng tạm, bao giờ có trả lại mình.

Đặng Vĩ trợn mắt, cứng họng.

Vương Khởi Minh xem giờ, nói:

- Mình có việc gấp phải đi đây.

Nói xong, Vương Khởi Minh mở cửa bước ra.

Tiếng chửi rủa của Đặng Vĩ tràn qua cửa sổ gian hầm lọt ra ngoài:

- Đúng thật là tà ma yêu quái! Sang đến Mỹ là con người biến thành vô tình. Cái chỗ này... đâu phải là chỗ cho con người. Bố tiên sư mẹ nó!

Sau khi thu xếp cho Đặng Vĩ xong, Vương Khởi Minh cho xe chạy. Anh phải đến thăm Quách Nhạn.

Trời đêm tối đen như mực, con đường cũng tối mò. Anh lái xe bằng cảm giác của chính mình.

Anh mở máy cassette, vẫn là bài hát đồng quê nọ:

Nếu bạn yêu anh ta,

Xin hãy đưa anh ta đến New York

Vì nơi ấy là thiên đường.

Nếu bạn ghét anh ta,

Xin hãy đưa anh ta đến New York

Vì nơi ấy là địa ngục...

Noel, 25 - 12 -1990

Hết