← Quay lại trang sách

PHẦN MỞ ĐẦU: Xóa dấu vết - Chương 1

Sáng nay Rino gọi điện. Tôi tưởng cậu ta lại muốn xin tiền nên đã chuẩn bị tinh thần từ chối. Nhưng ngược lại, cuộc điện thoại gọi đến với một lý do khác: mẹ cậu ta mất tích.

“Từ khi nào?”

“Hai tuần nay rồi ạ.”

“Thế mà giờ cậu mới gọi điện cho tôi?”

Giọng tôi hẳn là rất khó chịu đối với cậu ta; thế nhưng tôi chẳng giận dỗi hay bức xúc gì mà chỉ có ý mỉa mai một chút. Cậu ta định cãi nhưng chỉ nói được một câu bối rối, nửa tiếng phổ thông, nửa tiếng địa phương. Rino nói cậu ta dám chắc rằng mẹ mình chỉ đi loanh quanh Napoli mà thôi, như mọi khi.

“Đi loanh quanh kể cả buổi đêm á?”

“Cô biết mẹ cháu là người thế nào mà.”

“Ta biết, nhưng một người đi đâu hai tuần liền mà cậu không thấy có gì bất ổn sao?”

“Có chứ. Lâu rồi cô không gặp mẹ cháu, giờ bà ấy còn tệ hơn: không bao giờ biết buồn ngủ là gì, đi vào, đi ra và làm bất cứ thứ gì bà muốn.”

Mặc dù vậy cuối cùng cậu ta cũng thấy lo. Cậu ta đã đi hỏi thăm hết mọi người, đi khắp các bệnh viện rồi thậm chí gọi báo cảnh sát. Không có dấu vết gì của bà mẹ. Quả là một đứa con ngoan! Một gã đô con, tuổi tứ tuần, chưa từng làm công việc gì ngoài buôn lậu và mấy thứ phí thời gian. Tôi hình dung lượng công sức cậu ta bỏ ra để tìm kiếm mẹ mình: không chút nào. Cậu ta thì làm gì có não, còn trong tim thì cũng chỉ nghĩ cho bản thân mình.

“Có khi nào mẹ cháu đang ở chỗ cô?” cậu ta bất chợt hỏi tôi.

Mẹ cậu ta á? Ở Torino này ư? Rino hiểu rõ tình hình mẹ mình nên chỉ nói cho có. Cậu ta thì đúng là người hay đi đây đi đó. Cậu ta đến nhà tôi ít cũng trên dưới chục lần song lần nào cũng không mời mà tới. Mẹ cậu ta thì ngược lại, người tôi luôn sẵn lòng tiếp đón cả đời lại chẳng bao giờ bước chân khỏi cái thành phố Napoli. Tôi trả lời cậu ta:

“Mẹ cậu không có ở chỗ ta đâu.”

“Cô chắc chứ?”

“Rino, làm ơn đi: ta đã nói với cậu là bà ấy không có ở đây.”

“Thế thì bà ấy đã đi đâu?”

Cậu ta bắt đầu khóc lóc còn tôi thì mặc kệ cho cậu ta giả bộ tuyệt vọng. Ban đầu cậu ta còn nức nở kiểu giả tạo sau dần thành thật. Đến khi cậu ta ngừng thút thít tôi mới nói:

“Cậu làm ơn hãy một lần làm theo ý mẹ mình: đừng đi tìm bà ấy.”

“Cô nói sao cơ?”

“Cậu vừa nghe rồi đấy. Vô ích thôi. Hãy học cách sống một mình và cũng đừng tìm đến ta nữa.”

Tôi dập máy.