← Quay lại trang sách

Chương 2

Mẹ của Rino tên là Raffaella Cerullo nhưng mọi người lúc nào cũng gọi là Lina. Riêng tôi thì không, tôi chẳng bao giờ gọi bà ấy là Raffaella hay Lina cả. Hơn sáu mươi năm nay, với tôi, bà ấy là Lila. Nếu tôi có gọi bà ấy là Lina hay Raffaella thì ngay lập tức, bà ấy sẽ cho rằng tình bạn giữa chúng tôi đã chấm dứt.

Hơn ba chục năm nay bà ấy nói đi nói lại với tôi rằng bà muốn biến mất không để lại chút dấu vết, và chỉ tôi mới thực sự hiểu rõ bà muốn nói gì. Bà bạn tôi chưa bao giờ có trong đầu ý định chạy trốn, thay đổi danh tính hay ước mơ làm lại cuộc đời ở nơi khác. Và bà ấy cũng chưa từng nghĩ đến việc tự tử mặc dù đã quá chán ghét với việc Rino lại chính là khúc ruột của mình và buộc lòng phải bận tâm về nó. Mục đích của bà ấy luôn là một thứ khác: muốn mình tan biến, không ai tìm thấy được dù chỉ một tế bào. Và vì tôi rất hiểu bà ấy, hay chí ít là tôi tin như vậy, nên có thể chắc chắn rằng bà ấy đã tìm ra cách để không bỏ lại dù chỉ một sợi tóc ở bất kỳ ngóc ngách nào trên thế gian này.