← Quay lại trang sách

Chương 3

Nhiều ngày trôi qua. Tôi kiểm tra hòm thư điện tử lẫn hòm thư tay, nhưng không một tia hy vọng, Tôi thường xuyên viết thư cho bà ấy nhưng hầu như bà không hề trả lời lại: việc này gần như đã thành lệ. Bà ấy thích những cuộc điện thoại hay những đêm dài trò chuyện mỗi khi tôi trở về Napoli.

Tôi mở ngăn kéo tủ và những hộp thiếc bên trong cất giữ đủ mọi loại đồ kỷ niệm. Bây giờ thì không còn nhiều nhặn gì. Tôi đã vứt đi nhiều thứ, nhất là những gì gắn liền với Lila và bà ấy cũng biết việc đó. Tôi phát hiện ra mình không còn thứ gì của bà ấy nữa, kể cả một bức ảnh, một bức thư hay một món quà nhỏ. Chính tôi cũng thấy ngạc nhiên. Có lẽ nào sau ngần ấy năm bà ấy không để lại thứ gì cho tôi hay là tệ hơn, tôi chưa từng muốn lưu giữ bất cứ thứ gì của bà ấy? Có thể là vậy.

Lần này, tôi gọi điện cho Rino dù phải miễn cưỡng làm điều đó. Cậu ta không nghe máy, cả điện thoại bàn lẫn di động. Cậu ta ung dung gọi lại cho tôi vào buổi tối. Cậu ta nói với giọng cố tỏ ra đau khổ qua điện thoại:

“Cháu thấy cuộc gọi nhỡ của cô. Cô có tin tức gì không?”

“Không. Thế còn cậu?”

“Không có gì.”

Cậu ta nói với tôi dăm ba chuyện dông dài. Cậu ta muốn đưa tin tìm người thân trên truyền hình và cầu xin sự tha thứ từ mẹ, năn nỉ bà ấy quay về.

Tôi kiên nhẫn nghe cậu ta nói, rồi mới hỏi:

“Cậu đã kiểm tra tủ quần áo của mẹ cậu chưa?”

“Để làm gì?”

Đúng là cậu ta chưa từng nghĩ đến việc gì hiển nhiên hơn.

“Đi xem tủ quần áo của mẹ cậu đi.”

Cậu ta kiểm tra tủ đồ của mẹ và nhận ra bên trong không còn lại gì, dù chỉ một bộ quần áo. Cả đồ mùa đông lẫn đồ mùa hè đều không còn gì ngoài những cái mắc treo. Tôi bảo cậu ta đi tìm hết mọi chỗ trong nhà. Giày không còn đôi nào. Mấy quyển sách cũng biến mất sạch. Cả những tấm ảnh cũng không còn. Những đĩa phim cũng biến mất. Máy tính cá nhân của bà ấy cũng không thấy, cả những chiếc đĩa cũ mèm mà người ta dùng ngày xưa cũng vậy, tất cả những gì liên quan đến công việc của một phù thủy giỏi tính toán là bà, người bắt đầu tìm tòi về máy tính hồi cuối những năm sáu mươi, thời còn dùng những tấm thẻ bấm lỗ. Rino rất đỗi ngạc nhiên. Tôi bảo cậu ta:

“Cứ dành bao nhiêu thời gian cậu muốn nhưng sau đấy hãy gọi cho ta và nói ta biết cậu đã tìm thấy gì, dù là một cái ghim của mẹ cậu.”

Ngày hôm sau cậu ta gọi lại cho tôi, vô cùng lo lắng.

“Không tìm được gì cả.”

“Hoàn toàn không thấy gì?”

“Không cô ạ. Mẹ cháu còn cắt bỏ phần có mình trong mọi tấm hình chụp chung với cháu, kể cả những tấm hồi cháu còn nhỏ.”

“Cậu đã tìm kỹ chưa?”

“Khắp nơi rồi cô ạ.”

“Dưới tầng hầm cũng tìm rồi chú?”

“Cháu đã bảo là khắp nơi rồi. Thậm chí cả hộp đựng giấy tờ cũng không thấy đâu nữa. Cháu biết là mẹ vẫn để giấy khai sinh, hợp đồng điện thoại và các loại hóa đơn trong đấy. Vậy là sao? Kẻ nào đó đã ăn cắp tất cả? Chúng tìm cái gì mới được? Chúng muốn gì từ mẹ con cháu?”

Tôi trấn an và khuyên cậu ta giữ bình tĩnh. Nhất là cậu ta, chắc chẳng có ai muốn lấy cái gì của cậu ta đâu!

“Cháu qua nhà cô một lúc được không?”

“Không được.”

“Cháu xin cô đấy, cháu không tài nào chợp mắt được.”

“Cậu phải tự lo đi Rino, ta không có cách nào khác.”

Tôi dập máy và khi cậu ta gọi lại, tôi không trả lời nữa. Tôi ngồi vào bàn làm việc.

Tôi nghĩ rằng Lila đang làm quá lên, như mọi khi.

Xóa dấu vết, bà bạn tôi không chỉ đơn thuần là xóa dấu vết mà còn hơn cả thế. Bà không chỉ muốn biến mất mà còn muốn xóa sạch sáu mươi sáu năm tồn tại của mình trên cõi đời này.

Tôi cảm thấy vô cùng tức giận.

Để xem lần này ai chịu ra mặt trước, tôi tự nhủ. Tôi bật máy tính lên và bắt đầu viết ra từng chi tiết về câu chuyện của chúng tôi, tất cả những gì còn lưu lại trong trí nhớ mình.