Chương 14
Việc đến nhà Ngài Achille cũng bị cấm nhưng cậu ấy vẫn quyết làm việc đó và tôi đã đi theo sau cậu ấy. Thậm chí việc lần đó đã khiến tôi tin rằng không gì có thể ngăn cậu ấy lại và rằng mọi sự bất chấp của cậu ấy đều mang lại những điều kỳ diệu đáng kinh ngạc.
Chúng tôi muốn Ngài Achille trả lại hai con búp bê. Thế nên hai đứa tôi mới leo lên cầu thang, mỗi một bậc tôi lại muốn quay lưng và trở ra ngoài sân. Tôi vẫn cảm nhận được bàn tay Lila nắm chặt lấy tay tôi và tôi thích thú nghĩ rằng cậu ấy quyết định làm như thế không chỉ vì cậu ấy hiểu tôi không đủ dũng khí để lên đến tầng trên cùng, mà vì chính cậu ấy, với hành động đó, đang tìm kiếm sức mạnh tinh thần để tiếp tục tiến lên phía trước. Thế là mỗi đứa đi một bên, tôi phía bên bức tường còn cậu ấy bên phía lan can cầu thang, đôi tay siết chặt đầy mồ hôi và chúng tôi leo lên những bậc thang cuối cùng. Đứng trước cửa nhà Ngài Achille, tim tôi đập thình thịch, đến nỗi tôi nghe được nhịp đập qua hai tai. Nhưng tôi tự trấn tĩnh lại rằng có thể âm thanh thình thịch đó là cả ở tim Lila nữa. Từ phía căn hộ vọng tới những giọng nói có thể là của Alfonso hoặc Stefano hay Pinuccia. Sau một hồi đứng yên rất lâu trước cánh cửa, Lila xoay núm vặn trên chuông cửa. Một lúc im lặng, rồi có tiếng dép lê. Mở cửa cho chúng tôi là bà Maria. Bà ta mặc chiếc váy ngủ màu xanh nhạt. Khi bà ta nói, tôi nhìn thấy trong miệng bà một chiếc răng vàng sáng lấp lánh. Bà ta tưởng chúng tôi tìm Alfonso nên đã hơi bất ngờ. Lila nói với bà ấy bằng phương ngữ:
“Không, chúng cháu muốn gặp Ngài Achille.”
“Có gì cứ nói với ta cũng được.”
“Chúng cháu phải nói chuyện với Ngài ấy.”
Người đàn bà cất tiếng gọi:
“Achì.”
Lại có tiếng dép đi loẹt quẹt. Một hình dáng chắc nịch bước ra từ khoảng sáng lờ mờ. Lão có phần thân trên dài, hai cẳng chân ngắn, hai cánh tay thõng xuống tận đầu gối còn điếu thuốc ngậm trong miệng vẫn còn thấy tàn lửa. Lão cất tiếng hỏi với giọng khàn khàn:
“Ai đấy?”
“Con gái nhà ông thợ giày cùng con gái lớn nhà Greco.”
Ngài Achille tiến tới chỗ sáng và lần đầu tiên, chúng tôi nhìn rõ mặt lão. Không có lấy một mẩu khoáng chất, không chút lấp lánh của thủy tinh. Khuôn mặt lão bằng da bằng thịt, dài và mái tóc xoăn tít trùm qua hai bên tai, nhưng giữa đỉnh đầu lại bóng lộn hoàn toàn. Lão có đôi mắt sáng với những đường vân máu đỏ hiện lên, miệng rộng, môi mỏng. Cái cằm lớn chẻ ở giữa. Tôi thấy lão ta thật xấu xí nhưng không như những gì tôi đã tưởng tượng.
“Sao?”
“Con búp bê!” Lila nói.
“Búp bê nào?”
“Búp bê của bọn cháu.”
“Ở đây bọn ta không cần búp bê của mấy đứa.”
“Ngài đã lấy hai con búp bê ở dưới tầng hầm.”
Ngài Achille quay vào trong nhà quát lên:
“Pinù, mày có lấy con búp bê của con gái nhà ông thợ giày không?”
“Con không lấy.”
“Alfo, thế còn mày?”
Một tràng cười phá lên.
Lila đứng im rồi nói - tôi không biết cậu ấy lấy đâu dũng khí để làm việc đó:
“Chính ngài đã lấy hai con búp bê, bọn cháu đã thấy hết.”
Tất cả đều im lặng.
“Hả, mấy đứa thấy ta làm thế ư?” Ngài Achille hỏi.
“Đúng, và ngài đã cất chúng trong cái túi màu đen của mình.”
Người đàn ông nhíu mày khó chịu khi nghe thấy những lời đó.
Tôi không thể tin là chúng tôi đã ở đó, trước mặt Ngài Achille, còn Lila lại nói với lão theo cách như vậy. Achille lúng túng nhìn Lila và trong nhà, Alfonso, Stefano và Pinuccia cùng bà Maria đang dọn bàn cho bữa tối. Tôi không thể nào tin đó là một người bình thường, hơi thấp, hói, mất cân đối, nhưng là người bình thường. Vậy nên tôi chờ đợi một lúc nào đó lão sẽ biến hình.
Ngài Achille nhắc lại, như để hiểu rõ ý của Lila:
“Ta lấy búp bê của mấy đứa và ta đã nhét nó trong cái túi màu đen hả?”
Tôi cảm giác như lão không hề tức giận mà đột nhiên đau lòng, như thể lão vừa nhận được lời khẳng định về một việc mà mình đã biết trước. Lão nói điều gì đó bằng phương ngữ mà tôi không hiểu, bà Maria quát lên:
“Achì, bữa tối đã sẵn sàng!”
“Tôi tới đây.”
Ngài Achille đưa bàn tay xù xì vào túi quần sau. Chúng tôi siết chặt tay nhau, chờ xem lão có rút ra một con dao hay không. Nhưng đó lại là một chiếc ví, lão mở ví, nhìn vào trong rồi đưa cho Lila mấy đồng, tôi không nhớ là bao nhiêu.
“Mấy đứa đi mua búp bê đi,” lão bảo.
Lila giật lấy tiền và kéo tôi quay trở xuống cầu thang. Lão vừa lẩm bẩm vừa nhoài người về phía lan can:
“Và nhớ là ta đã tặng cho mấy đứa đấy nhé.”
Tôi nói bằng tiếng Ý phổ thông, thận trọng để không bị trượt chân ở cầu thang:
“Tạm biệt Ngài và chúc Ngài ngon miệng!”