Chương 13
Enzo không bao giờ tặng Lila thứ gì nữa. Sau cuộc cãi vã với Gigliola, đứa đã nói hết với mọi người về lời tỏ tình của Enzo, chúng tôi ngày một ít gặp anh ta hơn. Mặc dù đã chứng tỏ khả năng tính nhẩm rất giỏi của mình, anh ta vẫn thờ ơ với việc học. Vậy nên thầy giáo đã không đề xuất với anh ta về kỳ thi vào trường cấp hai và anh ta không những không giận mà thậm chí còn vui vẻ nữa. Anh ta đăng ký vào trường dạy nghề nhưng thực tế là anh ta đã làm việc cùng bố mẹ rồi. Sáng sớm anh ta dậy đi chợ rau quả với bố mình hoặc đi đẩy xe hàng để bán quanh khu phố những sản vật nông thôn, và thế là anh ta sớm khép lại việc học hành ở trường.
Với chúng tôi thì ngược lại, khi chuẩn bị hết lớp năm, chúng tôi được thông báo học tiếp. Có giáo gọi lần lượt cho bố mẹ của tôi, của Gigliola và của Lila để nói với họ rằng chúng tôi nhất định phải tham dự kỳ thi vào trường cấp hai, ngoài kỳ thi hết cấp một. Tôi đã thử mọi cách nhằm ngăn bố không để bà mẹ chân đi khập khiễng với một con mắt đảo quanh và đặc biệt là hay cáu của tôi đến chỗ cô giáo mà để chính bố tôi đến vì ông là nhân viên gác cổng và ông biết cách cư xử lịch sự. Tôi đã không làm được điều đó. Mẹ tôi đã đi nói chuyện với cô giáo và trở về nhà với vẻ mặt tối sầm.
“Cô giáo muốn có tiền. Cô ấy bảo phải kèm con bé thêm vài buổi nữa vì kỳ thi này rất khó.”
“Nhưng kỳ thi này để làm gì?” bố tôi hỏi.
“Để dạy con bé tiếng La tinh.”
“Tại sao?”
“Vì họ nói con bé học giỏi.”
“Nhưng nếu giỏi thì tại sao cô giáo còn phải phụ đạo cho nó làm gì cho mất tiền thêm?”
“Để cô có cuộc sống tốt hơn còn mình thì nghèo đi chứ gì nữa.”
Họ bàn bạc với nhau rất lâu. Ban đầu, mẹ tôi phản đối còn bố thì đắn đo; rồi sau đó bố dần nhượng bộ một cách thận trọng còn mẹ cũng bớt gay gắt; cuối cùng họ quyết định cho tôi tham gia kỳ thi nhưng vẫn là với điều kiện nếu tôi không phải đứa giỏi nhất thì tôi sẽ bị lôi cổ khỏi trường học ngay lập tức.
Vối Lila thì ngược lại, bố mẹ cậu ấy từ chối thẳng thừng. Bà Cerullo có cố gắng dù không mấy mặn mà nhưng ông Cerullo còn chẳng muốn bàn bạc và thậm chí còn giáng cho anh Rino một cái tát vì đã nói là ông sai. Bố mẹ Lila còn không muốn đến gặp cô giáo, nhưng cô đã nhờ thầy hiệu trưởng gọi cho họ. Thế là bà mẹ buộc phải đến. Trước sự từ chối rụt rè nhưng kiên quyết của người phụ nữ đầy sợ sệt, cô Oliviero cau mày nhưng vẫn bình tĩnh đưa ra những bài giải tuyệt vời của Lila, những đáp án sáng rõ cho những bài toán khó và cả những hình vẽ đầy màu sắc đã mê hoặc tất cả chúng tôi khi cô giáo treo chúng lên trước lớp: bằng những cây bút màu hãng Giotto ăn cắp được, cậu ấy đã phác họa một cách rất chân thực những nàng công chúa với các kiểu tóc, đồ trang sức, quần áo, giày dép chưa bao giờ được thấy trong bất kỳ cuốn sách nào và thậm chí cả ở rạp chiếu phim của giáo xứ. Tuy nhiên, khi bà mẹ khẳng định từ chối, cô Oliviero đã mất bình tĩnh và dẫn bà sang chỗ thầy hiệu trưởng như thể bà ta là một học sinh vô kỷ luật. Nhưng bà Nunzia không thể nhượng bộ. Bà ấy không được sự cho phép của chồng. Vậy nên bà liên tục nói “không” cho tới khi cả cô giáo, thầy hiệu trưởng và bà đều phát mệt.
Ngày hôm sau, trên đường đến trường, Lila nói với tôi bằng giọng thường ngày của mình: kiểu gì thì tớ cùng vẫn đi thi thôi. Tôi tin cậu ấy, cấm đoán cậu ấy là một việc vô ích, chúng tôi đều biết điều đó. Cậu ấy dường như là người mạnh mẽ nhất trong bọn con gái chúng tôi, còn hơn cả Enzo, Alfonso hay Stefano, hơn anh trai Rino và bố mẹ cậu ấy, hơn tất cả những người trưởng thành bao gồm cả cô giáo và những ông cảnh sát bắt bạn bỏ tù. Mặc dù Lila có vẻ ngoài mong manh nhưng mọi sự cấm đoán đều lung lay trước cậu ấy. Cậu ấy biết cách vượt qua giới hạn mà không bao giờ phải thực sự gánh chịu hậu quả. Cuối cùng mọi người cũng nhượng bộ và dù muốn hay không vẫn buộc phải khen ngợi cậu ấy.