← Quay lại trang sách

Chương 13

Giờ cả cậu ấy cũng dậy thì rồi. Những biến chuyển âm thầm trong cơ thể đã từng xảy ra với tôi, đang xảy ra với cậu ấy như đợt sóng của một trận động đất và sẽ biến đổi cậu ấy - mà thực tế là cậu ấy đang thay đổi rồi. Tôi cho rằng Pasquale đã nhận ra điều đó trước tôi. Anh ta và có thể cả những đứa con trai khác. Ánh hào quang của việc đi học cấp ba đã tan đi nhanh chóng. Nhiều ngày liền tôi không tài nào nghĩ đến việc gì khác ngoài những thay đổi không đoán định trước sẽ xảy đến với Lila. Cậu ấy sẽ trở nên xinh đẹp như Pinuccia Carracci hay như Gigliola hoặc Carmela? Hay cậu ấy sẽ xấu đi giống như tôi? Tôi trở về nhà và tự nghiền ngẫm trước gương. Trông tôi thực sự ra sao? Sớm hay muộn, cậu ấy sẽ trông như thế nào?

Tôi chăm chút bản thân nhiều hơn. Một buổi chiều Chủ nhật, nhân dịp đi qua con đường quen thuộc từ đại lộ tới công viên, tôi đã mặc bộ lễ phục, một chiếc váy màu thiên thanh cổ khoét vuông và đeo chiếc lắc bạc của mẹ tôi. Lúc gặp Lila tôi thầm thấy thích thú khi thấy cậu ấy giống như mọi ngày, mái tóc đen rối, bộ đồ cũ kỹ đã sờn và bạc màu. Cậu ấy không có gì khác với Lila của mọi khi, một cô bé căng thẳng và gầy gò. Tôi chỉ thấy cậu ấy gầy hơn, từ một cô bé nhỏ nhắn như thế giờ đã cao bằng tôi, có lẽ chỉ kém tôi một xăng ti mét. Nhưng sự thay đổi đó đã là gì? Tôi có vòng một đồ sộ, dáng dấp của một người phụ nữ.

Chúng tôi đi đến công viên, quay ngược trở lại rồi lại đi con đường đến đó. Còn sớm, vẫn chưa có những âm thanh ồn ào của ngày Chủ nhật, chưa có những người bán hạt phỉ, hạnh nhân nướng và đậu lupin. Lila dè dặt hỏi lại tôi về trường cấp ba. Tôi đã kể cho cậu ấy chút ít mà tôi được biết nhưng phóng đại nó lên nhất có thể. Tôi muốn cậu ấy tò mò về nó và chí ít có chút mong muốn được tham gia vào trải nghiệm mới ấy của tôi từ bên ngoài, tôi muốn cậu ấy cảm thấy mất đi thứ gì đó từ tôi, giống như tôi luôn e sợ mất đi một phần - một phần lớn - của cậu ấy. Tôi đi gần mép đường, cậu ấy đi bên trong. Tôi nói còn cậu ấy chăm chú lắng nghe.

Thế rồi chiếc Millecento của nhà Solara tấp vào lề đường, ngồi ở vô lăng là Michele, bên cạnh là Marello. Marcello cất lời nói mấy câu bông đùa, anh ta nói những lời ấy với cả hai chúng tôi, không phải chỉ với mình tôi. Anh ta nghêu ngao hát bằng phương ngữ những câu đại loại như: Ôi những quý cô xinh đẹp! Các cô đi tới đi lui không mệt ư, các cô xem thành phố Napoli rộng lớn thế này, cái thành phố đẹp nhất thế giới này, đẹp như các quý cô vậy! Các cô lên xe đi, chỉ nửa giờ thôi chúng tôi lại trả các cô về đây.

Dù không muốn làm việc đó nhưng tôi vẫn làm. Thay vì đi thẳng như thể anh ta, chiếc xe và cả em trai của anh ta không hề tồn tại, thay vì tiếp tục tán gẫu với Lila mà lờ anh ta đi, vì muốn cảm thấy mình là đứa hấp dẫn, may mắn và chuẩn bị được đi học ngôi trường của những đứa con nhà giàu, nơi tôi sẽ có nhiều cơ hội gặp gỡ với các chàng trai có xe hơi đẹp hơn xe của nhà Solara, tôi quay lại nói bằng tiếng Ý phổ thông:

“Cảm ơn, nhưng chúng tôi không thể.”

Thế là Marcello chìa tay ra. Tôi thấy cánh tay to và ngắn, mặc dù anh ta là một anh chàng trẻ trung, cao lớn. Năm ngón tay đưa qua cửa ô tô và nắm lấy cổ tay tôi trong khi miệng anh ta thì nói:

“Michè, phanh lại, mày có thấy chiếc lắc tay mà con gái nhà ông gác cổng đeo không?”

Chiếc xe dừng lại. Các ngón tay của Marcello quanh cổ tay của tôi làm da tay tôi nhăn lại, tôi giằng tay lại vì thấy ghê tổm. Chiếc vòng đứt, rơi xuống giữa vỉa hè và chiếc xe.

“Trời ơi, nhìn xem anh đã làm gì với tôi!” tôi thốt lên và nghĩ tới mẹ.

“Bình tĩnh đi, anh ta nói và mở cửa xe, bước ra khỏi chiếc xe, anh sẽ sửa lại cho em.”

Anh ta vui vẻ, lịch sự và một lần nữa thử nắm cổ tay tôi như muốn ấn định một sự quen thuộc khiến tôi bình tâm. Thế rồi ngay lập tức, Lila, bé bằng một nửa anh ta, đẩy anh ta về phía chiếc xe hơi và kề con dao xén da dưới cổ họng anh ta.

Cậu ấy thản nhiên nói bằng phương ngữ:

“Động vào cậu ấy lần nữa tôi sẽ cho anh biết tay.”

Marcello cứng người kinh ngạc. Michele ngay lập tức chui ra khỏi xe và nói giọng chắc nịch:

“Marcè, con điếm này không dám làm gì đâu.”

“Tới đây, Lila nói, tới đây rồi anh sẽ hiểu tôi có dám hay không.”

Michele đi vòng quanh chiếc xe trong khi tôi bật khóc. Từ chỗ mình, tôi nhìn thấy rõ con dao đã cứa vào da của Marcello, một vết rách đã ứa máu. Tôi còn nguyên trong đầu hình ảnh: trời còn rất nóng, ít người qua lại, Lila đè lên Marcello như thể cậu ấy nhìn thấy một con côn trùng xấu xí trên mặt anh ta và muốn đuổi nó đi. Tôi còn nhớ trong đầu sự cương quyết tuyệt đối lúc bấy giờ: cậu ấy sẽ không ngần ngại cắt cổ anh ta. Michele cũng nhận thấy điều đấy.

“Được thôi, nhẹ nhàng nào,” Michele nói, và vẫn luôn giữ vẻ điềm tĩnh, gần như vui vẻ, quay trở vào xe. “Lên xe đi, Marcè, xin lỗi các quý cô rồi chúng ta đi.”

Lila từ từ nhấc lưỡi dao khỏi cổ họng của Marcello. Anh ta cười thẹn thùng, có vẻ bối rối.

“Chờ chút,” anh ta nói.

Anh ta quỳ xuống vỉa hè, ngay trước mặt tôi, như thể anh ta muốn xin thứ lỗi bằng hình thức hạ nhục cao nhất. Anh ta tìm kiếm dưới gầm xe, nhặt lại chiếc vòng tay, kiểm tra nó và sửa lại bằng cách lấy móng tay ấn chặt cái chốt bạc đã bị đứt. Anh ta đưa chiếc lắc cho tôi và đưa mắt nhìn Lila chứ không nhìn tôi. Anh ta nói với cậu ấy: “Xin lỗi em”. Rồi anh ta lên xe và chiếc xe rời đi.

“Tớ khóc vì chiếc lắc tay, chứ không phải vì sợ,” tôi nói.