Chương 15
Cậu ấy đã bắt đầu học tiếng Hy Lạp trước cả khi tôi đi học cấp ba sao? Cậu ấy tự học một mình, trong khi tôi còn chưa nghĩ tới chuyện đó, lại còn vào mùa hè, vẫn đang trong kỳ nghi? Cậu ấy luôn làm mọi thứ mà tôi phải làm, trước tôi và tốt hơn cả tôi? Cậu ấy trốn tránh tôi khi tôi dõi theo cậu ấy, rồi cùng lúc ấy lại bám sát gót tôi để vượt qua tôi sao?
Tôi tìm cách không gặp cậu ấy trong một thời gian ngắn, tôi giận. Tôi tới thư viện để tự mình mượn một cuốn ngữ pháp tiếng Hy Lạp, nhưng chỉ có đúng một cuốn và cậu ấy đã mượn nó lần lượt bằng thẻ của các thành viên trong gia đình Cerullo. Có lẽ tôi nên xóa bỏ Lila ra khỏi đầu như một bức tranh ở trên bảng, tôi tự nhủ - và tôi tin rằng đó là lần đầu tiên. Tôi thấy mình mong manh, phơi bày trước mọi thứ, tôi không thể dành thời gian để đuổi theo cậu ấy hoặc phát hiện ra cậu ấy đang đuổi theo mình, và trong tình huống này hay tình huống khác cảm thấy mình kém cạnh hơn. Nhưng tôi không làm được, tôi lập tức quay trở lại tìm cậu ấy. Tôi để cậu ấy dạy mình cách nhảy điệu quadrille. Tôi để cho cậu ấy thể hiện là mình biết viết tất cả các từ tiếng Ý với bảng chữ cái Hy Lạp. Cậu ấy muốn tôi cũng học bảng chữ cái trước khi đi học, và ép tôi phải viết và đọc nó. Tôi càng mọc nhiều mụn hơn. Tôi đến các buổi khiêu vũ ở nhà Gigliola với cảm giác thua kém và xấu hổ dai dẳng.
Tôi hy vọng chuyện này sẽ sớm qua thôi, nhưng khiếm khuyết và nỗi xấu hổ ngày một tăng lên. Một lần Lila biểu diễn một điệu valse với anh trai cậu ấy. Họ nhảy đôi hay đến nỗi mọi người dành lại cho họ toàn bộ không gian. Tôi bị mê hoặc. Họ thật đẹp và thành thục. Tôi nhìn họ và hiểu chắc chắn rằng trong một thời gian ngắn, cậu ấy sẽ mất di dáng vẻ của một bà cụ non, giống như người ta mất đi một đoạn nhạc vốn rất phổ biến, sau khi bị cải biên với quá nhiều ý tưởng sáng tạo. Câu ấy trở nên uyển chuyển. Vầng trán cao, đôi mắt to hấp háy bất chợt, chiếc mũi nhỏ, hai gò má, đôi môi, đôi tai đang tìm kiếm một sự hòa âm mới và có vẻ như chúng sắp tìm được nó. Khi cậu ấy buộc tóc đuôi ngựa, chiếc cổ dài lộ ra với sự trắng trong khiến người khác động lòng. Bộ ngực ngày một nhú lên rõ hơn. Tấm lưng của cậu ấy tạo một đường cong rõ ràng, trước khi chạm tới vòng ba ngày một nở nang. Mắt cá chân vẫn trơ xương, cặp mắt cá của một đứa trẻ; nhưng chúng sẽ mất bao lâu để vừa vặn với một cơ thể đã trở thành thiếu nữ? Tôi nhận ra rằng đám con trai, khi ngắm nhìn cậu ấy khiêu vũ với anh Rino, đã nhìn ra được nhiều thứ hơn tôi. Nhất là Pasquale, nhưng cả Antonio và Enzo nữa. Họ nhìn chằm chằm cậu ấy như thể bọn con gái chúng tôi biến mất hết rồi. Mặc dù ngực tôi to hơn. Mặc dù Gigliola là một cô nàng tóc vàng đẹp rực rỡ, đường nét chuẩn mực, đôi chân nuột nà. Mặc dù Carmela có đôi mắt rất đẹp và đặc biệt là những bước nhảy luôn gợi cảm. Nhưng chúng chẳng là gì: từ cơ thể uyển chuyển Lila bắt đầu toát ra thứ gì đó mà đàn ông cảm nhận được, một thứ năng lượng làm cho họ choáng váng, giống như âm thanh ngày một gần hơn của một sắc đẹp đang tiến tới. Mãi tới khi ngắt nhạc, đám con trai mới định thần lại và nở nụ cười gượng gạo cùng tràng pháo tay quá mức.