Chương 16
Lila thật độc ác: ở một góc nào đó bí mật trong tôi, tôi lại nghĩ về điều đó. Cậu ấy cho tôi thấy cậu không chỉ biết dùng lời lẽ để làm tổn thương mà còn có thể giết người không do dự, tuy nhiên những khả năng đó của cậu ấy giờ với tôi chẳng là gì. Tôi tự nhủ: cậu ấy sẽ sớm giải phóng thứ gì đó xấu xa hơn và tôi dùng đến từ “hắc ám”, một từ hơi cường điệu mà tôi biết qua những câu truyện cổ tích thời thơ ấu. Mặc dù những suy nghĩ ấy là do phần thơ ấu của tôi kích hoạt lên, nhưng chúng đều có căn cứ sự thật. Và quả thật việc Lila sản sinh ra một loại chất lỏng mà nó không chỉ có sức hấp dẫn mà còn nguy hiểm đang dần dần trở nên rõ ràng hơn không chỉ với riêng tôi, người để mắt đến cậu ấy từ năm đầu tiên của tiểu học, mà với tất cả mọi người.
Đến cuối mùa hè, áp lực đối với anh Rino bắt đầu nhân lên vì trong những lần đi chơi nhóm ra ngoài khu phố để ăn pizza hay để đi dạo, anh ta đưa cả em gái đi cùng. Tuy nhiên anh Rino muốn có không gian riêng. Tôi thấy cả anh ta cũng đang thay đổi, Lila đã khơi dậy ở anh trí tưởng tượng và niềm hy vọng. Nhưng để thấy và cảm nhận thì hiệu quả không được tốt lắm. Anh ta trở nên khoe khoang hơn. Anh ta không bỏ lỡ một cơ hội nào để ám chỉ rằng mình tài giỏi trong công việc thế nào và sẽ trở nên giàu có ra sao, anh ta thường xuyên nhắc lại một câu nói mà anh yêu thích: “Chỉ cần chút may mắn là tôi có thể tè vào mặt nhà Solara!” Tuy vậy để có thể tự mãn được như thế, việc cô em gái không xuất hiện là không thể thiếu. Có mặt cô em, anh ta sẽ bối rối, đề cập vài câu rồi bỏ đấy. Anh ta nhận ra Lila lườm mình như thể anh đang phản bội một thỏa thuận bí mật về việc cư xử kín đáo và tỏ ra thờ ơ và vì vậy mà anh thích không có em gái lảng vảng xung quanh hơn vì dẫu sao họ cũng vật lộn với công việc cả ngày ở cửa tiệm rồi! Thế nên anh ta chuồn đi một mình và huênh hoang với đám bạn. Nhưng thỉnh thoảng anh ta cũng phải dừng lại.
Chủ nhật nọ, sau những cuộc tranh luận kéo dài với bố mẹ, chúng tôi thậm chí được phép ra ngoài vào buổi tối (anh Rino đã tốt bụng đến để đảm bảo cho tôi với bố mẹ tôi). Thành phố sáng rực với các biển hiệu, phố xá tấp nập, có mùi tanh của cá bị ươn vì trời nóng nhưng cũng có mùi thơm tỏa ra từ các nhà hàng, cửa hàng bán đồ chiên mua mang về, từ các quán bar giàu có hơn nhà Solara rất nhiều. Tôi không nhớ liệu Lila đã có dịp nào vào trung tâm với anh trai hay những người khác hay chưa. Chắc chắn là nếu có thì cậu ấy cũng không nói với tôi. Thay vào đấy tôi nhớ rằng ngày hôm đó cậu ấy hoàn toàn im lặng. Khi chúng tôi băng qua quảng trường Garibaldi thì cậu ấy ở lại phía sau, nán lại ngắm nhìn một người đánh giày, một người phụ nữ xồ xề ăn vận lòe loẹt, những gã đàn ông hung dữ, những anh chàng thanh niên. Cậu ấy chăm chú nhìn mọi người, nhìn thẳng vào mặt họ đến nỗi một số người cười còn số khác thì ra hiệu với ý: “Mày muốn gì?” Thỉnh thoảng tôi kéo giật cậu ấy lại, lôi cậu ấy theo sau vì sợ lạc anh Rino, Pasquale, Antonio, Carmela và Ada.
Tối đó chúng tôi đến tiệm pizza trên phố Rettifilo và ăn uống vui vẻ. Hình như Antonio để ý đến tôi, kiềm chế sự nhút nhát của anh ta và tôi vui mừng vì như vậy là cân bằng với sự chú ý của Pasquale dành cho Lila. Tuy vậy, bất ngờ người thợ làm pizza, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, bắt đầu xoay tròn trên không trung chiếc đế pizza mà ông đang nhào một cách vô cùng điêu luyện, và mỉm cười với Lila khi cậu ấy quan sát ông ta đầy ngưỡng mộ.
“Thôi đi,” anh Rino nói với cậu ấy.
“Em chẳng làm gì cả!” cậu ấy đáp lại và buộc phải nhìn đi chỗ khác.
Nhưng chẳng lâu sau mọi chuyện tệ hơn. Pasquale vừa cười cợt vừa bảo chúng tôi rằng người đàn ông đó, ông thợ pizza - một người đối với bọn con gái chúng tôi có vẻ lớn tuổi, ông đeo nhẫn cưới và chắc chắn đã làm bố - đã trộm gửi cho Lila một nụ hôn thổi qua đầu ngón tay. Chúng tôi ngay lập tức quay ra: ông ta chỉ làm công việc của mình thôi. Nhưng Pasquale hỏi Lila trong khi vẫn cười:
“Phải vậy không, hay anh nhìn nhầm?”
Lila với tiếng cười đầy lo lắng trái ngược với điệu cười khoáng đạt của Pasquale, đã đáp lại rằng:
“Em chả nhìn thấy gì cả.”
“Bỏ qua đi, Pascà,” anh Rino nói, liếc mắt lườm em gái.
Nhưng Pasquale đứng dậy, anh ta đi về phía quầy thanh toán nơi nướng bánh, đi vòng qua đó và với một nụ cười vô tư, anh ta tát vào mặt ông thợ bánh một cái làm ông ta bị va vào miệng lò nướng.
Ông chủ quán, một người đàn ông khoảng sáu mươi, nhỏ người và yếu ớt, chạy đến ngay lập tức và Pasquale đã bình tĩnh giải thích với ông ta rằng ông không phải lo lắng. Anh ta chỉ làm cho nhân viên của ông hiểu một điều mà người nhân viên đó còn chưa rõ. Giờ thì không có vấn đề gì nữa. Chúng tôi kết thúc bằng việc ăn pizza trong im lặng, mặt cúi gằm và nhai từng miếng chậm chạp như thể chiếc bánh bị tẩm độc. Và khi chúng tôi bước ra ngoài, anh Rino đã mắng cho Lila một trận và dọa rằng: “Nếu còn tiếp tục như thế thì lần sau anh sẽ không cho mày đi theo nữa.”
Chuyện gì đã xảy ra? Ngoài đường, bọn con trai mà chúng tôi gặp đều nhìn tất thảy chúng tôi - đứa xinh, đứa đáng yêu, đứa xấu xí - và không chỉ có thanh niên mà cả đàn ông trưởng thành. Chuyện như vậy không chỉ ở trong khu phố mà cả bên ngoài và Ada, Carmela và tôi - đặc biệt là sau lần va chạm với nhà Solara - đã học được một cách bản năng việc phải cúi mặt xuống, giả vờ như không nghe thấy những điều bẩn thỉu mà họ nói với chúng tôi và tiếp tục bước đi. Lila thì không. Việc đi dạo với cậu ấy vào ngày Chủ nhật đã trở thành một việc luôn luôn căng thẳng. Nếu ai đó nhìn cậu ấy, cậu ấy sẽ nhìn lại. Nếu ai đó nói với cậu ấy điều gì đó, cậu ấy sẽ bối rối dừng lại, như thể không tin nổi là họ nói với cậu ấy và đôi khi cậu ấy còn tò mò đáp lại. Hơn nữa một điều thực sự kỳ lạ là gần như không bao giờ họ nói những lời tục tĩu với cậu ấy, nhưng lại thường xuyên nói với chúng tôi.
Một buổi chiều cuối tháng Tám, chúng tôi đi đến tận công viên Villa Comunale và đến ngồi ở một quán nước vì Pasquale, hồi đó anh ta chi tiền khá hào phóng, muốn mời cả hội ăn kem spumone. Ngồi trước mặt chúng tôi là một gia đình nhỏ cũng đang ăn kem: ông bố, bà mẹ và ba đứa con trai tuổi tầm bảy đến mười hai. Họ có vẻ là người tử tế: người bố là một người đàn ông to lớn, tầm năm mươi tuổi, có khí chất của một giáo sư. Và tôi có thể thề rằng Lila không ăn mặc gì nổi bật: không tô son, trên người là những mảnh vá mà mẹ cậu ấy đã khâu lại, còn bọn tôi thì đều bắt mắt hơn cả, nhất là Carmela. Nhưng quý ông đó - lần này cả bọn đều nhận ra - không thể rời mắt khỏi cậu ấy, và Lila, mặc dù đã cố kiềm chế, đã đáp lại ánh nhìn đó như thể không thể tin được rằng mình được ngưỡng mộ như vậy. Cuối cùng, trong khi ở bàn chúng tôi anh Rino, Pasquale và Antonio đang ngày càng căng thẳng, thì người đàn ông đó, hiển nhiên là không nhận ra nguy cơ đang tiềm tàng, đứng dậy, tới chỗ Lila và lịch sự nói với mấy thanh niên rằng:
“Các cậu may mắn đấy: các cậu có đây một cô gái sẽ trở nên xinh đẹp hơn cả bức tranh thần Vệ nữ của Botticelli. Xin thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi đã nói điều đó với vợ mình, với các con của tôi và tôi cảm thấy cần thiết phải nói cho cả các cậu nữa.”
Lila phì cười vì căng thẳng. Người đàn ông mỉm cười rồi cúi chào định quay trở về bàn của mình thì anh Rino túm lấy cổ ông ta khiến ông ta luống cuống lùi lại, anh ta lôi ông ngồi xuống và trước mặt bà vợ cùng mấy đứa con trai, anh ta xả một tràng những lời sỉ nhục giống như chúng tôi hay nói trong khu phố. Người đàn ông bấy giờ nổi giận, bà vợ hét lên can ngăn, Antonio kéo anh Rino ra chỗ khác. Một ngày Chủ nhật nữa đi tong.
Mà chuyện tồi tệ hơn đã xảy ra một lần khi không có anh Rino. Điều ấn tượng đối với tôi không phải là bản thân sự việc đó mà là sự xâu chuỗi của những căng thẳng từ nhiều nguyên nhân khác nhau xung quanh Lila. Mẹ của Gigliola vào ngày lễ đặt tên thánh (bà tên là Rosa, nếu tôi nhớ không nhằm), đã tổ chức một buổi tiệc với những người tham dự thuộc mọi lứa tuổi. Vì người chồng là thợ làm bánh trong cửa hàng của nhà Solara nên họ đã chuẩn bị đồ ăn rất hoành tráng: rất nhiều bánh su kem, bánh ga tô cassata, bánh ngàn lớp, bánh hạnh nhân, rượu, đồ uống cho trẻ nhỏ và đĩa nhạc để khiêu vũ, từ những bản nhạc thường ngày cho đến những loại hợp mốt nhất. Khách đến dự là những người sẽ chẳng bao giờ đến những buổi tiệc nhỏ của thanh niên chúng tôi. Thí dụ như ông dược sĩ cùng vợ và con trai lớn Gino của họ, người sẽ vào học cùng trường cấp ba với tôi. Hay như thầy Ferraro và cả gia đình đông đúc của thầy ấy. Hoặc Maria, người vợ góa phụ của Ngài Achille cùng con trai Alfonso và con gái Pinuccia, ăn vận rất lòe loẹt, và thậm chí có cả Stefano.
Thoạt đầu, sự có mặt của nhà Carracci đã tạo ra chút căng thẳng: có cả Pasquale và Carmela Peluso là con của kẻ sát hại Ngài Achille tại bữa tiệc. Nhưng rồi mọi chuyện đã tốt hơn. Alfonso là một chàng trai hòa nhã (cả cậu ta cũng vào học cấp ba, cùng trường với tôi) và thậm chí cậu ta đã qua lại vài lời với Carmela; Pinuccia thì đặc biệt vui vẻ vì được đến một bữa tiệc, hy sinh như mọi ngày ở cửa hàng tạp hóa; Stefano thì đã sớm hiểu rằng thương mại được hình thành dựa trên nguyên tắc không loại trừ bất kỳ thứ gì, anh ta coi tất cả những cư dân của khu phố là những khách hàng tiềm năng mà sẽ tiêu tiền của họ ở chỗ anh ta, anh ta trưng ra nụ cười lịch thiệp với bất kỳ ai và thế nên anh ta hạn chế tránh va chạm với Pasquale dù chỉ một cái liếc mắt; cuối cùng là bà Maria, bình thường nếu gặp bà Peluso là bà ta ngoảnh mặt đi chỗ khác, đã phớt lờ hoàn toàn hai thanh niên và tám chuyện rất lâu với mẹ của Gigliola. Rồi đặc biệt, để hóa giải mọi căng thẳng, mọi người đã nhanh chóng chuyển sang khiêu vũ, sự hỗn loạn ngày một lớn hơn, không ai còn chú ý đến điều gì khác.
Ban đầu là những điệu nhảy truyền thống rồi chuyển sang một thể loại mới, điệu rock’n’roll, khiến từ già đến trẻ ai cũng hết sức hiếu kỳ. Tôi tự lui vào một góc, người tôi nóng rực. Đương nhiên là tôi biết nhảy điệu rock’n’roll, tôi vẫn thường xuyên nhảy ở nhà với Peppe, em trai tôi và ở chỗ Lila vào mỗi ngày Chủ nhật với cậu ấy, nhưng tôi cảm thấy lóng ngóng với những bước nhảy theo nhịp và nhanh thoăn thoắt ấy, vậy nên dù không muốn nhưng tôi quyết định chỉ đứng nhìn. Kể cả Lila tôi cũng không thấy giỏi lắm: cậu ấy di chuyển một cách hơi kỳ cục, thậm chí tôi đã nói với cậu ấy điều đó và cậu ấy đã đón nhận lời chỉ trích ấy như một thử thách và miệt mài luyện tập một mình, vì cả anh Rino cũng từ chối nhảy điệu đó. Vậy mà người cầu toàn trong tất cả mọi việc như cậu ấy, tối hôm đó cũng đã quyết định đứng sang một bên cùng với tôi, điều khiến tôi rất vui, để quan sát Pasquale và Carmela Peluso nhảy cừ như thế nào.
Tuy nhiên Enzo bất chợt lại gần cậu ấy. Tên nhóc đã ném đá chúng tôi, người đối đầu với Lila trong cuộc thi làm toán trước sự ngạc nhiên của mọi người, người có lần đã tặng Lila một chùm quả thanh lương trà, suốt một thời gian dài anh ta như bị nuốt trong một dáng hình thấp bé nhưng mạnh mẽ và đã quen với công việc nặng nhọc. Anh ta nhìn già trước tuổi và thậm chí có vẻ già hơn cả anh Rino, người lớn nhất trong chúng tôi. Mọi người thấy rõ, từ mỗi việc làm của anh ta, rằng anh ta dậy trước lúc bình minh, có tiếp xúc với hội mafia ở chợ hoa quả và đi bán hàng tất cả các mùa, dù trời lạnh hay đổ mưa, với chiếc xe kéo đi khắp các phố phường trong khu phố. Tuy vậy trên khuôn mặt với mái tóc vàng của anh ta, mọi bộ phận đều sắc nét với hàng lông mày và lông mi màu vàng, đôi mắt xanh, vẫn còn sót lại thứ gì đó của một đứa trẻ nổi loạn mà chúng tôi từng biết. Ngoài ra thì Enzo là một chàng trai hiền lành, rất ít nói và toàn nói bằng phương ngữ, và không ai trong số chúng tôi có ý định trêu đùa hay bắt chuyện với anh ta cả. Chính anh ta là người bắt chuyện. Anh ta hỏi sao Lila không khiêu vũ. Cậu ấy trả lời: vì điệu này tôi nhảy chưa thạo. Anh ta im lặng một lúc rồi nói: tôi cũng thế. Nhưng khi một điệu nhạc rock’n’roll khác nổi lên, anh ta kéo tay cậu ấy một cách tự nhiên và đưa cậu ấy ra giữa căn phòng. Bình thường, một người chỉ cần chạm nhẹ vào Lila mà không được sự đồng ý của cậu ấy thì cậu ấy sẽ nhảy dựng lên như thể bị ong đốt, nhưng khi đó cậu ấy đã không phản ứng và rất rõ ràng là cậu ấy rất muốn nhảy. Ngược lại, cậu ấy nhìn anh ta với lòng biết ơn và thả mình theo điệu nhạc.
Nhận thấy ngay rằng Enzo chẳng biết khiêu vũ tí nào. Anh ta di chuyển rất ít, cứng nhắc và kiểu cách, nhưng lại rất chú ý đến Lila, rõ là anh ta muốn làm cho cậu ấy hài lòng, để cậu ấy thể hiện mình. Và Lila mặc dù không giỏi như Carmela, đã thu hút được sự chú ý của mọi người như thường lệ. Cả Enzo cũng thích, tôi tự nhủ một cách chán chường. Và - tôi đã nhận ra ngay rằng - thậm chí cả Stefano, người bán tạp hóa cũng thích: anh ta nhìn cậu ấy suốt như ngắm nhìn một nghệ sĩ nổi tiếng ở rạp chiếu bóng.
Nhưng đúng lúc Lila đang khiêu vũ thì anh em nhà Solara xuất hiện.
Nhìn thấy họ cũng đủ khiến tôi hỗn loạn. Họ đến chào ông thợ làm bánh và bà vợ, vỗ vai Stefano và bắt đầu quan sát cả những vũ công. Ban đầu, với thái độ tự coi mình là ông chủ của khu phố, họ nhìn chằm chằm Ada trong khi chị ta ngoảnh đi chỗ khác; rồi họ vừa thì thầm với nhau vừa chỉ vào Antonio, ra hiệu chào hỏi anh ta nhưng anh ta vờ như không thấy gì; cuối cùng họ nhận ra Lila, quan sát cậu ấy rất lâu, nói thầm với nhau điều gì đó, Michele tỏ ý tán thành một cách lộ liễu.
Tôi không rời mắt khỏi họ và không khó khăn gì để hiểu rằng nhất là Marcello - đứa con gái nào cũng thích Marcello - hoàn toàn không giận gì về chuyện con dao. Ngược lại, trong vài giây anh ta đã hoàn toàn bị cuốn hút bởi thân hình uyển chuyển và thanh lịch của Lila, từ khuôn mặt đặc biệt đối với cả khu phố và có lẽ với cả thành phố Napoli. Anh ta nhìn cậu ấy không rời mắt như thể đã đánh mất bộ não vốn teo tóp mà anh ta có. Anh ta dán mắt vào cậu ấy ngay cả khi nhạc đã dứt.
Mọi việc diễn ra chỉ trong nháy mắt. Enzo đẩy Lila vào góc nơi tôi đứng, Stefano và Marcello cùng tiến đến mời cậu ấy khiêu vũ, nhưng Pasquale đã nhanh chân hơn họ. Lila duyên dáng nhún chân nhận lời và vỗ tay vui mừng. Một thân hình mảnh mai của cô bé mười bốn tuổi có những bốn người đàn ông thuộc độ tuổi khác nhau đồng thời để mắt đến. Mỗi người trong số họ đều có cách thuyết phục riêng về quyền lực tuyệt đối của bản thân. Mũi kim của máy hát trượt trên đĩa than, âm nhạc lại vang lên. Stefano, Marcello và Enzo ngập ngừng lùi lại. Pasquale bắt đầu khiêu vũ với Lila, vì tài khiêu vũ của anh ta mà Lila đã ngay lập tức phiêu cùng điệu nhảy.
Lúc đó Michele Solara, có thể do tình cảm với anh mình, hoặc đơn thuần là do cái kiểu thích gây chuyện thường ngày của anh ta, đã quyết định làm cho tình hình rối tung lên theo cách của mình. Anh ta huých cùi chỏ vào Stefano và lên giọng nói:
“Máu trong người anh toàn là nước hay gì thế hả? Thằng đấy là con trai kẻ đã giết hại bố anh, thằng đấy là một tên cộng sản khốn nạn, còn anh thì ở đây để xem nó uốn éo với con bé mà anh muốn nhảy cùng à?”
Chắc chắn Pasquale không nghe thấy gì vì tiếng nhạc to và còn đang mải thực hiện những động tác xoay với Lila. Nhưng tôi đã nghe được, Enzo đứng cạnh tôi cũng nghe được và hiển nhiên Stefano cũng nghe được. Chúng tôi tưởng sẽ có chuyện gì xảy ra nhưng không. Stefano là một anh chàng biết mình nên làm gì. Cửa hàng tạp hóa làm ăn hơn cả mức phát đạt, anh ta đang tính mua mặt tiền bên cạnh để mở rộng quy mô cửa hàng, nói chung anh ta thấy mình may mắn, thậm chí anh ta rất chắc chắn rằng cuộc đời này sẽ đem lại cho anh ta tất cả những gì anh mong đợi. Anh ta nói với Michele cùng nụ cười quyến rũ:
“Để cho cậu ta khiêu vũ, cậu ta nhảy hay mà,” và anh ta tiếp tục quan sát Lila như thể thứ duy nhất anh ta quan tâm ở thời điểm đó là cậu ấy. Michele cười nhếch mép khó chịu rồi bỏ đi tìm ông thợ làm bánh và bà vợ.
Giờ thì anh ta muốn làm gì đây? Tôi thấy anh ta trò chuyện với ông bà chủ nhà một cách sôi nổi, anh ta chỉ bà Maria đang ở trong góc, Stefano, Alfonso và Pinuccia, rồi đến Pasquale đang khiêu vũ và Carmela đang thể hiện với Antonio. Vừa lúc ngắt nhạc, mẹ của Gigliola lịch sự quàng tay Pasquale, bà đưa anh ta vào một góc và nói điều gì đó vào tai anh ta.
“Đi đi,” Michele vừa nói với anh trai vừa cười, “đèn xanh rồi đấy.” Và Marcello Solara quay trở lại khiêu vũ với Lila.
Tôi dám chắc cậu ấy sẽ từ chối anh ta, tôi biết cậu ấy ghét anh ta nhường nào. Nhưng chuyện không như vậy. Nhạc lại vang lên và cậu ấy, với mong muốn khiêu vũ chảy khắp các múi cơ, ban đầu cậu ấy đưa mắt tìm Pasquale, rồi do không thấy anh ta, cậu ấy nắm tay Marcello như thể đó chỉ là một bàn tay, như thể ngoài ra không có cánh tay, toàn bộ cơ thể của anh ta, và với cơ thể đổ đầy mồ hôi, cậu ấy lại bắt đầu làm những gì mà trong thời điểm ấy có ý nghĩa nhất với cậu: khiêu vũ.
Tôi nhìn Stefano, rồi nhìn sang Enzo. Bầu không khí tràn ngập căng thẳng. Trong lúc tim tôi đang đập mạnh vì lo lắng, Pasquale hung dữ đi tới chỗ Carmela và nói với cô điều gì đó một cách cộc cằn. Carmela nhỏ giọng phản đối, anh ta khẽ dập tắt lời cô ta. Antonio tiến lại gần và nói chuyện với Pasquale. Họ cùng nhau hằm hè nhìn Michele, kẻ lúc này lại đang bày mưu với Stefano, Marcello thì đang khiêu vũ với Lila, kéo cậu ấy, nâng người cậu ấy lên, tung cậu ấy lên cao. Rồi Antonio lôi Ada ra khỏi các điệu nhảy. Nhạc dứt, Lila quay về chỗ tôi. Tôi bảo cậu ấy:
“Đang có chuyện gì đó, chúng ta phải đi thôi.”
Cậu ấy cười, thốt lên:
“Kể cả có xảy ra động đất thì tớ cũng khiêu vũ thêm điệu nữa!” và cậu ấy nhìn Enzo đang đứng tựa vào tường.
Nhưng Marcello lại quay ra mời cậu ấy và cậu ấy đã lại để mình cuốn vào điệu nhảy một lần nữa.
Pasquale tới chỗ tôi, anh ta nói nhỏ với tôi rằng chúng tôi phải ra về.
“Chờ Lila nhảy xong điệu này đã.”
“Không, ngay bây giờ,” anh ta nói bằng giọng điệu không chấp nhận lằng nhằng - cứng rắn, thô lỗ. Vậy nên anh ta đi thẳng tới chỗ Michele Solara và dùng vai huých mạnh vào anh ta. Anh ta cười, nhếch miệng nói với Pasquale gì đó lăng mạ. Pasquale tiếp tục đi ra cửa, theo sau là Carmela, bước đi miễn cường, và Antonio kéo theo Ada đằng sau.
Tôi quay ra xem Enzo làm gì nhưng anh ta vẫn đang tựa vào tường nhìn Lila nhảy. Nhạc dừng. Lila tiến lại chỗ tôi, theo ngay sau là Marcello với đôi mắt sáng ngời vẻ thỏa mãn.
“Chúng ta phải đi thôi!” tôi gần như gào lên, rất lo lắng.
Hẳn giọng tôi phải căng thẳng lắm nên Lila cuối cùng cũng nhìn quanh như thể đã tỉnh ra.
“Được thôi, chúng ta đi,” cậu ấy bối rối đáp.
Tôi tiến ra cửa mà không chần chừ, nhạc lại vang lên. Marcello kéo tay Lila và nói với cậu ấy nửa tươi cười nửa khẩn cầu:
“Ở lại đi, chút nữa anh sẽ đưa em về.”
Lila nhìn anh ta đầy kinh ngạc, như thể đến lúc ấy mới nhận ra anh ta, và bất ngờ cậu ấy có vẻ không tin nổi rằng anh ta đang chạm vào mình một cách thân mật như vậy. Cậu ấy cố rút tay ra nhưng Marcello nắm chặt lại và nài nỉ:
“Thôi nào, chỉ một điệu nữa thôi.”
Enzo rời khỏi bức tường, nắm lấy cổ tay của Marcello mà không nói lời nào. Ngay trước mắt tôi: anh ta bình thản, mặc dù ít tuổi hơn và vóc dáng cũng không bằng Marcello, nhưng anh ta có vẻ như không cần vận chút sức lực nào. Sức mạnh của cái nắm tay ấy chỉ nhìn thấy được trên gương mặt của Marcello Solara vì đã rời Lila cùng nụ cười đau đớn, anh ta nắm ngay lấy cổ tay bằng bàn tay còn lại. Chúng tôi ra về trong khi tôi nghe thấy Lila phẫn nộ nói với Enzo, bằng tiếng địa phương thân mật:
“Anh ta đã chạm vào tôi, anh thấy chứ? Tên khốn nạn! May mà không có anh Rino. Nếu còn làm thế một lần nữa thì anh ta chết chắc.”
Có lẽ nào cậu ấy thậm chí còn không nhận ra là mình đã khiêu vũ với Marcello những hai lân? Có thể lắm, cậu ấy là vậy.
Ở bên ngoài chúng tôi thấy Pasquale, Antonio, Carmela và Ada. Pasquale mất bình tĩnh, chúng tôi chưa bao giờ thấy anh ta như vậy. Anh ta thốt ra những câu chửi rủa, anh ta gào đến xé họng với hai con ngươi trừng trừng lên và không có cách nào làm cho anh ta bình tĩnh lại được. Anh ta nổi khùng với Michele, đúng, nhưng đặc biệt với Marcello và Stefano. Anh ta nói những điều mà chúng tôi không hiểu được. Anh ta nói quán bar Solara luôn là hang ổ của lũ mafia và bọn cho vay nặng lãi, rằng đó là địa điểm buôn lậu và là nơi gom phiếu bầu của đảng Quân chủ Stella e Corona. Anh ta nói rằng Ngài Achille làm gián điệp cho bọn phát xít quốc xã, rằng số tiền mà Stefano dùng để phát triển cửa hàng tạp hóa là đồng tiền bẩn thỉu mà bố anh ta kiếm được ở chợ đen. Anh ta gào lên: “Bố đã làm đúng khi kết liễu lão ta!” Rồi đến: “Nhà Solara, cả bố lẫn con, tao sẽ cắt cổ chúng rồi tao sẽ treo cổ Stefano và tất cả họ hàng nhà nó.” Cuối cùng anh ta hướng sang Lila và quát như thể đó là việc nghiêm trọng nhất vậy: “Còn em, em thậm chí còn khiêu vũ với nó, chết tiệt!”
Từ lúc đó, cơn giận dữ của Pasquale như thể đã dồn lên tận lồng ngực của anh ta, Antonio cũng bắt đầu gân cổ lên gào, có vẻ anh ta cũng gần như nổi xung với Pasquale bởi Pasquale đang muốn cướp đi niềm vui của anh ta: niềm vui được chính tay trừ khử anh em Solara vì những gì chúng làm với Ada. Thế là Ada bật khóc ngay tức thì và Carmela, vì không kiềm chế được nữa, cũng òa lên khóc. Thấy vậy, Enzo tìm cách thuyết phục tất cả chúng tôi rời khỏi con phố. “Nào, về ngủ thôi,” anh ta bảo. Nhưng Pasquale và Antonio bịt miệng anh ta lại, họ muốn nán lại và đối đầu với anh em nhà Solara. Họ nói đi nói lại với Enzo nhiều lần với vẻ đe dọa mà vẫn giả bộ bình tĩnh: “Đi, đi đi, mai gặp sau.” Thế là Enzo từ tốn đáp lại: “Nếu các cậu ở lại thì tôi cũng ở lại.” Đến lúc đó, tôi cùng òa khóc và một lát sau - việc khiến tôi còn cảm động hơn - Lila bắt đầu khóc, cậu ấy, người tôi chưa từng nhìn thấy khóc, chưa bao giờ.
Bốn đứa con gái chúng tôi đã rớt nước mắt, những giọt nước mắt tuyệt vọng. Nhưng Pasquale chỉ mềm lòng khi thấy Lila khóc. Anh ta nói với giọng điệu nhẫn nhịn: “Được rồi, tối nay thì không, tao sẽ giải quyết anh em nhà Solara vào dịp khác, chúng ta đi thôi.” Ngay tức thì, giữa những tiếng nức nở, tôi và Lila khoác tay anh ta, kéo ra xa. Chúng tôi xoa dịu anh ta một lúc bằng việc nói xấu nhà Solara, nhưng khẳng định rằng việc tốt nhất nên làm là coi như chúng không tồn tại. Rồi Lila vừa hỏi vừa quệt nước mắt bằng mu bàn tay:
“Những kẻ theo chế độ phát xít quốc xã là kẻ nào, Pascà? Còn những kẻ theo chế độ quân chủ nữa? Chợ đen là cái gì?”