← Quay lại trang sách

Chương 62

Chúng tôi mười sáu tuổi. Tôi ngồi trước mặt Nino Sarratore, Alfonso, Marisa và tôi gượng cười, tôi giả vờ thờ ơ nói rằng: “Không sao, sẽ có cơ hội khác”; Lila đứng ở đầu kia khán phòng - cậu ấy là cô dâu, là nữ hoàng của buổi tiệc, Stefano thì thầm vào tai cậu ấy rồi cậu ấy mỉm cười.

Bữa tiệc cưới buổi trưa dài lê thê mệt mỏi sắp kết thúc. Dàn nhạc vẫn đang chơi, ca sĩ đang hát. Antonio, đứng quay lưng, kìm nén nỗi đau mà tôi đã gây ra cho anh ta và nhìn ra biển. Enzo có lẽ đang thầm thì với Carmela rằng anh ta thích cô. Anh Rino chắc hẳn đã thổ lộ với Pinuccia nên chị ta nhìn thẳng vào mắt anh mà nói chuyện. Pasquale có lẽ vẫn còn vòng vo, sợ hãi, nhưng Ada sẽ có cách đoạt từ miệng anh ta những lời cần nói trước khi bữa tiệc kết thúc. Những lời chúc tụng chồng chéo với những lời lẽ bóng gió tục tĩu suốt một lúc lâu, một thứ nghệ thuật trong đó giỏi hơn cả là tay buôn ngũ kim. Nền nhà lem nhem nước xốt văng từ một đĩa thức ăn của một đứa trẻ làm vãi, rượu do ông nội Stefano làm đổ. Tôi nuốt nước mắt vào trong. Tôi nghĩ: có lẽ họ sẽ đăng những dòng viết của tôi trong số báo tới, có thể Nino nài nỉ chưa đủ, có thể tốt hơn là tôi tự lo việc đó. Nhưng tôi không nói gì, tôi vẫn mỉm cười và thậm chí còn tìm được động lực để nói rằng:

“Dù sao tớ đã tranh cãi với vị linh mục một lần rồi, tranh luận thêm lần nữa cũng vô ích.”

“Quả vậy!” Alfonso nói.

Nhưng không gì có thể xoa dịu nỗi thất vọng trong lòng. Tôi đấu tranh để thoát khỏi tình trạng tâm trí như mờ dần, sức lực kiệt quệ một cách đau đớn nhưng không thể. Tôi phát hiện mình đã coi việc đăng mấy dòng ngắn ngủi kia cùng chữ ký của mình như một dấu hiệu cho thấy tôi thực sự có một số phận, rằng việc học hành vất vả chắc chắn sẽ đưa tôi đến một vị trí nào đó, rất cao và rằng cô Oliviero đã đúng khi thôi thúc tôi và bỏ rơi Lila. “Em có biết tầng lớp bình dân là gì không?” “Có, thưa cô.” Tầng lớp bình dân mà tôi biết vào thời điểm ấy đã rõ ràng hơn rất nhiều so với lúc cô Oliviero hỏi tôi nhiều năm về trước. Tầng lớp bình dân là chúng tôi đây. Tầng lớp bình dân là cảnh tranh giành thức ăn cùng với rượu, là thái độ tức tối với kẻ được phục vụ trước và phục vụ tốt hơn, là sàn nhà nhớp nháp nơi những người phục vụ đi qua đi lại và là những cảnh nâng ly chúc mừng ngày một thô thiển hơn. Tầng lớp bình dân là mẹ tôi, người đã uống rượu và giờ đã hoàn toàn buông thả, dựa vào vai của bố tôi, người vẫn giữ vẻ nghiêm túc, và bà cười ngoác miệng vì những lời lẽ bóng gió đầy dung tục của gã buôn ngũ kim. Tất cả đều cười, kể cả Lila, có vẻ cậu ấy đã sắm một vai diễn và muốn diễn đến cùng.

Có lẽ buồn nôn trước cảnh tượng đang diễn ra, Nino đứng dậy và nói anh phải đi. Anh đồng ý với Marisa rằng lát nữa sẽ về nhà cùng nhau và Alfonso hứa đưa cô về đúng giờ và địa điểm như đã dịnh. Cô ta tỏ vẻ rất hãnh diện vì có một hiệp sĩ lịch sự như vậy. Tôi nói với Nino, giọng do dự:

“Anh không muốn chào cô dâu à?”

Anh ấy dang tay, lầm bầm gì đó về quần áo của mình và đi ra cửa với dáng đi đánh võng như mọi khi, thậm chí còn không bắt tay hay chào tôi và Alfonso lấy một câu. Anh ấy biết cách ra vào khu phố theo ý mình mà không để bản thân bị nó ảnh hưởng. Anh ấy có thể làm thế, anh có khả năng làm thế - có lẽ anh đã học được điều đó từ nhiều năm trước, vào thời điểm chuyển nhà bão táp mà anh suýt phải trả giá bằng cả mạng sống.

Tôi không nghĩ mình có thể làm được như vậy. Học hành chẳng giúp được gì: dù bài tập của tôi được điểm mười, nhưng đó chỉ là ở trường; trái lại, những người làm việc cho tờ tạp chí đã đánh hơi được bài báo cáo của tôi, bài báo cáo của tôi và Lila, và không cho in nó. Nino thì có, anh ấy có thể làm tất cả: anh có gương mặt, cử chỉ, dáng đi của người không bao giờ ngừng tiến bộ. Khi anh rời đi, tôi thấy dường như người duy nhất trong cả căn phòng có khả năng kéo tôi theo đã biến mất.

Sau đó tôi cảm tưởng như cánh cửa nhà hàng đóng sập lại vì một cơn gió. Sự thực là không có cơn gió nào cả và thậm chí cũng không có tiếng sập cửa. Chỉ có điều đã được lường trước xảy ra. Anh em nhà Solara thanh lịch và bảnh bao xuất hiện đúng vào lúc cắt bánh kem và ăn kẹo. Họ đi khắp căn phòng chào hỏi người này người kia với vẻ khệnh khạng. Gigliola quàng tay lên cổ Michele và kéo anh ta ngồi bên cạnh. Lila, cổ họng và quanh mắt đột nhiên ửng đỏ, kéo mạnh tay chồng mình và nói vào tai anh ta điều gì đó. Ông Silvio khẽ vẫy mấy đứa con, bà Manuela nhìn chúng với niềm tự hào của người mẹ. Ca sĩ cất lời hát bài Lazzarello , khéo léo bắt chước Aurelio Fierro. Rino chào đón Marcello với nụ cười thân thiện. Marcello ngồi xuống, nới lỏng cái cà vạt và bắt tréo hai chân.

Điều không ngờ tới đã xảy ra đúng vào thời điểm đó. Tôi thấy Lila tái nhợt đi, giống như cậu ấy hồi còn bé, trắng hơn cả chiếc váy cưới, và đôi mắt cậu ấy đột ngột nheo lại như hai đường kẻ. Có một chai rượu vang đặt trước mặt cậu ấy và tôi sợ ánh mắt của cậu ấy xuyên qua chai rượu bằng một sức mạnh nào đó khiến chúng vỡ vụn thành nghìn mảnh và rượu bắn ra tung tóe. Nhưng cậu ấy không nhìn vào chai rượu. Cậu ấy nhìn ra xa hơn, vào đôi giày của Marcello Solara.

Đó là đôi giày mang hiệu Cerullo dành cho nam. Không phải mẫu đem ra bán, mẫu có khóa mạ vàng. Marcello đi đôi giày mà Stefano, chồng cậu ấy, đã mua từ lâu. Đó là đôi giày Lila làm cùng anh Rino, làm đi làm lại hàng tháng trời đến nỗi bàn tay cậu đã bị hủy hoại vì nó.