← Quay lại trang sách

Chương I FLORĂNGXƠ LARIƠ

Mẹ tôi nói với tôi: thấy mình già đi thật đáng sợ. Đó là từ bỏ hết cái này đến cái khác của mọi sự táo tợn tạo cho mình một con người đích thực. Đó là không dám tự nhiên nữa trước con đẻ của mình đã trưởng thành; đó là không dám nói với nó một cách bình thường nữa. Mẹ đã sai lầm kết hôn với bố con, ông ấy còn trẻ nên ít lo lắng vì ông ấy sẽ còn sống lâu. Mẹ đã lừa dối ông ấy chỉ một lần về tuổi của mẹ trước cuộc hôn nhân của chúng ta. Than ôi, mẹ hơn ông ấy tám tuổi.

Hôm ấy, tôi đã tưởng khi gặp lại, mẹ sẽ vui mừng nhớ về thời thơ ấu của tôi. Nhưng bà đột nhiên lấy lại giọng nói làm điệu của bà làm tôi thu mình vào sự im lặng và những ám ảnh nghề nghiệp của mình.

Người ta nói rằng tôi có vận may. Là thẩm phán thẩm cứu từ năm năm nay, tôi đã theo học những lớp ở tỉnh và ở ngoại ô lớn Thành phố Pari trước khi được đề bạt ở thủ đô vào tuổi ba mươi hai.

Người ta gán vận may này vào việc bố tôi là một luật sư ở toà đại hình có một thế lực nào đó; còn vì bộ mặt tôi trông khá xinh đẹp. Nếu tôi quá băn khoăn về vẻ lịch sự thanh nhã của quần áo, nếu những chiếc áo dài thùng thình hoặc những chiếc quần quá rộng mà tôi mặc không vừa, người ta sẽ gán vận may này vào cơ thể của tôi. Có nghĩa rằng, trong lĩnh vực này, những sự phán xét không phải lúc nào cũng nghiêm chỉnh.

Chuyển từ Bruay-ăng-Actoa đến Pari rõ ràng có được những lợi thế lớn, nhất là đối với một phụ nữ đã sống ở thủ đô trên hai mươi năm. Nhưng về cơ bản là gì? Trong lúc này thật vô ích để nói dông dài về bản chất. Tôi ghi chép một cách khôn ngoan và chờ đợi đến lúc tôi có thể nói mà không hằn thù và không sợ hãi.

Vừa đến Pari, người ta đã trao cho tôi một hồ sơ thối nát. Ngay giây phút đầu tiên sau khi bước vào văn phòng mình, tôi đã biết ngay đây là hồ sơ về can phạm Ê-ma-nuy-en Fo. Trên bộ mặt buồn bã không được cạo kỹ, không tỏ vẻ sợ sệt, cũng không xấc xược mà là một trạng thái sững sờ lặng lẽ, anh chàng bác sĩ phẫu thuật trẻ này mà tôi biết đã tỏ ra không hiểu gì hết về chuyện đang xảy ra, nhưng những thẩm phán dù trẻ hay già biết rằng đây là những can phạm khó thẩm vấn nhất.

Tôi không theo dõi vụ án này từ đầu; tôi tiếp nhận vụ này vì thẩm phán Teroa được chỉ định lúc đầu vừa vào Bệnh viện để mổ ung thư đường tiêu hoá. Trước ngày mổ, tôi đến thăm ông tại Bruxen. Ông quyết định rời giường bệnh đến ngồi vào ghế bành trước mặt để tiếp tôi. Ông cười làm bộ mặt ông giống như một quả bóng bị xẹp hơi. Nhưng con mắt xanh tinh anh đã làm mờ đi những nét héo hon ở má và cằm ông. Ông nói:

— Bà trẻ quá để lặn ngụp trong cái địa ngục này.

— Địa ngục ư?

— Hãy nói là nơi chuộc tội để bà không khiếp sợ. Đó là cuộc sống của một thẩm phán đấy.

Tôi biết ông đã năm mươi tư tuổi và sự nghiệp của ông không có vấn đề gì, nghiêm chỉnh và tẻ nhạt.

— Tôi đã nghiên cứu hồ sơ - Tôi nói - Và tôi vẫn không biết ta nên nghi thế nào về Ê-ma-nuy-en Fo.

— Tôi cũng vậy.

Tôi muốn hút thuốc, nhưng đây là nơi cuối cùng tôi sẽ được phép hút.

— Bà có biết… nhưng vì bà đã nghiên cứu hồ sơ, tất nhiên bà biết rằng bác sĩ Fo đã là sinh viên Y khoa nội trú trong Bệnh viện mà hiện tôi đang nằm đây. Nhưng điều chắc chắn bà không biết, đó là người sếp cũ của anh ta sẽ mổ cho tôi.

— Giáo sư Vilông phải không?

— Đúng thế.

— Ông đã nói với ông ấy rằng…

— Ông ấy đã biết; mọi người không tự hỏi thế nào nữa. Hiện nay điều bí mật của việc thẩm cứu đã trở thành trò đùa, nhưng dẫu sao, những người Mỹ đã từ bỏ việc này từ lâu rồi và việc đang diễn ra ở bên ngoài Đại Tây Dương không còn thảm hại hơn cái nhà thổ Pháp của chúng ta. Tôi xúc phạm bà phải không?

Hẳn ông sẽ rất thích nên tôi tự nhủ tôi phải tặng ông món quà này:

— Một chút thôi.

Ông cười thành thật:

— Bà sẽ được nghe những chuyện khác về việc này. Được. Bà chờ đợi gì ở tôi?

Thật tình, tôi không chờ đợi gì hết. Chuyến thăm này của tôi là do lịch sự nhiều hơn là tôi sẽ có thể rút ra điều bổ ích qua những ý kiến của ông. Nét chủ yếu về công việc của thẩm phán Teroa đang nằm trong hồ sơ đã rất dày và được chuyển giao cho tôi. Tôi đã nghiên cứu tỉ mỉ, ý thức được rằng người ta sẽ bó tay tôi ngay bước đi sai lầm đầu tiên của tôi. Nhưng tôi vẫn phải làm vui lòng ông thẩm phán già.

— Ông tin chắc tự thâm tâm mình phải không?

Ông thôi cười, ngay cả mỉm cười cũng không. Tôi thấy lướt qua cái nhìn ánh thép của ông một sự tàn nhẫn khó tả rồi lập tức tan biến. Tôi thực sự thèm hút thuốc.

— Tôi không có lòng tin vững chắc - ông nói - Đối với vụ án này cũng như phần lớn những vụ án khác. Tôi tiến hành theo lương tri và ít tệ hại nhất bằng cách luôn nhắc mình rằng sai lầm là bản chất của con người, ơn Trời đã ban phúc cho.

Ông coi thường tôi. Liệu tôi có đáng thế không? Đến lượt tôi mỉm cười dịu dàng và nói:

— Vậy thì tôi sẽ nói rõ hơn. Ê-ma-nuy-en vừa thay người bào chữa.

— Tôi biết. Luật sư đầu tiên của anh ta, luật sư Graxanh đã gọi điện cho tôi. Ông Graxanh này hơi trẻ người nhưng chắc chắn và làm việc không ngơi tay. Ông này sẽ tiến xa.

Trong lúc chờ đợi, Graxanh giậm chân, phẫn nộ, cho rằng thân chủ của mình bị một con điếm nhỏ điều khiển: tôi đã có được những tiếng vang về sự phẫn nộ của ông ta tới tận văn phòng của tôi. Ông ta bị gạt vì lợi ích của một người có danh tiếng, có quan hệ với bố tôi, luật sư Buyxông mà tôi thường gặp khi tôi còn ở nhà bố mẹ tôi. Người đàn ông này không được yêu mến nhưng đáng ngại, được ưa chuộng trong giới luật sư. Ông thẩm phán nhỏ bé ở bên bờ vực thẳm của tôi có thể nghĩ gì về luật sư Buyxông tiếng tăm mà không ai dám động đến: xấc xược, quyến rũ và sống phù hợp với phương tiện tài chính đáng kể của mình?

— Đây là một luật sư lớn - Ông trả lời - Nhiều tay nghề và loè bịp hơn tài năng thực sự. Ông ấy sẽ không có quà cho bà đâu.

Không một luật sư nào sẽ tặng quà cho tôi, đó là niềm tin duy nhất của tôi.

Teroa nói tiếp:

— Bà có biết vì sao Ê-ma-nuy-en thay luật sư bào chữa không?

Điều đó đối với tôi có vẻ thật rõ ràng nên tôi sợ đây là câu hỏi bẫy.

— Lý do sâu sắc thì tôi không biết - Tôi nói - Nhưng rõ ràng luật sư Buyxông có sức nặng hơn người đảm nhiệm trẻ trước ông ấy.

— Hừm - ông nói - Dẫu sao thì ông ta tham lam hơn. Gã Fo nhỏ bé chỉ có đồng lương trung bình và không có tài sản cá nhân nào. Bố mẹ anh ta còn nghèo hơn. Vậy anh ta kiếm đâu ra tiền để trả thù lao cho luật sư Buyxông?

— Tôi không biết nhưng có khả năng Buyxông cố gắng vì vụ án làm ông ta quan tâm. Có thể vì lòng hào hiệp.

Nụ cười mỉa mai của thẩm phán Teroa cho tôi thấy rõ là ông không tin chút nào về chuyện này.

— Tôi rất vui được bà đến thăm và tôi muốn sau đây bà cho tôi biết tin… nếu tôi còn ở đây - ông nói thêm.

Tôi đứng lên ngay khi ông bắt đầu câu nói. Ông đột nhiên bị mệt làm cơ thể ông đã gầy gò còn thu nhỏ và mỏng hơn. Tôi không cưỡng nổi nhìn chiếc cổ trơ da thịt nhàu nhĩ. Đây không phải lần đầu tiên tôi tiếp xúc với căn bệnh khủng khiếp này, tôi đã thấy ông tôi chết vì ung thư, nỗi buồn khi ấy làm mờ nhạt tính tàn nhẫn của ung thư họng, còn hôm nay tôi cảm thấy mình bị xúc phạm, lạnh lùng. Tôi xấu hổ về sức sống, về cơn đói bụng và thèm hút thuốc của mình và mong được gặp lại con chó, căn hộ và những thói quen của tôi.

Tôi bước giật lùi, nụ cười đờ đẫn trên bộ mặt không phấn son của mình. Tôi nói với ông thẩm phán nhỏ bé là sẽ sớm gặp lại. Cửa vừa khép, tôi chạy trốn như một con ăn cắp.

Mong trở lại với cuộc sống, có nghĩa là với phố phường, với tiếng động, với cảnh những người đi chơi rong hoặc những người qua đường đi rất nhanh xô vào tôi làm tôi bật ra tiếng “hự”… Tôi gặp lại chiếc xe bụi bặm của tôi, trở về với cuộc sống thường ngày, từ từ lăn bánh về nơi ở của mình, điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay, mắt nhìn thật thẳng. Trong chốc lát nữa, tôi sẽ gặp lại Caretxơ, con chó bôcxe sáu tuổi của tôi. Nó là tất cả những gì còn lại với tôi trong cuộc hôn nhân và là con vật tốt nhất. Tôi vắng mặt quá lâu và việc uỷ thác qua đi nên nó đón tôi với cái nhìn đen láy và lập tức chui vào gầm giường có chân cao và rất rộng của tôi. Buổi tối, tôi thích làm việc trên chiếc giường này, tại đó tôi bày ra những sổ ghi chép và hồ sơ của mình.

Liếc mắt qua những đầu đề lớn về những thông tin buổi tối ở máy thu hình rồi tôi chuẩn bị bữa ăn cho Caretxơ và mình mà không có một trí tưởng tượng nào. Tôi sốt ruột lấy tập hồ sơ về Fo mà tôi đã đọc kỹ từ ba tuần nay, bày nó ra và viết lại theo trình tự thời gian. Đó là cách tôi tiến hành làm đối với những vụ án quan trọng và không rõ ràng lắm.

Tôi là một kẻ hì hụi làm việc đáng xấu hổ; tôi tiếc đã luôn làm như vậy nhưng vẫn khăng khăng làm. Tôi rất thích làm cho người ta tin rằng tôi là một người rất có năng khiếu, sôi nổi lao vào đủ mọi loại khó khăn. Nhưng tôi chỉ đạt kết quả là lừa phỉnh được những kẻ đần độn nhất trong số bạn học cùng khoá với tôi ở trường trung học và trường đại học, những người khác, nhất là những giáo sư của tôi thì đã hiểu bản chất thực sự của tôi. Đối với bố tôi cũng là người làm việc không ngơi tay thì ông còn gọi tôi là “con kiến nhỏ thực dụng” của ông.

Sau khi ăn lấy ăn để bữa tối, Caretxơ không hờn dỗi nữa và tôi lấy làm tiếc về việc này vì sau khi cân nhắc, nó leo lên giường, nơi tôi ngồi tựa hẳn vào ba chiếc gối để sắp xếp những điều ghi chép của tôi. Con chó này là địa ngục tuyệt vời của tôi: hung hãn với lũ mèo, chó con và những đứa trẻ nít, sỗ sàng không tưởng tượng nổi với tôi và sợ sệt trước tiếng động nhỏ nhất ở nơi nó ẩn náu. Nhưng sự gắn bó là thước đo những sự hy sinh của tôi: chính vì nó mà tôi thuê một căn hộ không tiện nghi nhưng có vườn trong quận Năm, sau điện Păngtêông; chính vì nó mà tôi đã phải giữ chiếc xe không thể đỗ được trong phường đông dân và thường thấy lại ở nơi giữ đồ vật tại Sở cảnh sát. Tôi chỉ xin bố tôi giúp đỡ về tài chính trong những trường hợp tuyệt vọng nên ông nhìn cách sống của tôi với vẻ chê bai. Ông nói: “Con biết tình yêu chứ?” Tôi cười thay cho trả lời. Tôi xin thề là không bao giờ ông biết trong hai năm trời làm người vợ rất trẻ mới cưới, tôi đã như thế nào. Có lẽ mẹ tôi hiểu chuyện này, nhưng bà biết rằng nói với tôi chuyện này sẽ là một nỗi đau xé lòng đối với tôi. Vậy là bà nín lặng. Chúng tôi là một gia đình hoà thuận.

Như gia đình của luật sư Buyxông, người bào chữa mới của Ê-ma-nuy-en Fo và là bạn của bố tôi, Buyxông có hai người con: con gái, Matinđơ trẻ hơn tôi nhưng tôi không bao giờ muốn cô đến chơi và Fabrixơ, hai mươi lăm tuổi đang chuẩn bị luận án tiến sĩ Luật. Anh này thường đến nhà tôi uống với tôi một cốc rượu khi tôi là sinh viên còn anh ta là học sinh trung học. Anh ta gửi cho tôi những lá thư thắm thiết và điên dại, nhưng khi chúng tôi gặp nhau thì anh ta hầu như câm lặng.

Hôm qua, tôi đã cho gửi tới Fabrixơ Buyxông một giấy triệu tập; tôi muốn thẩm vấn anh ta trong khuôn khổ vụ án Parăng mà anh ta gián tiếp dính líu. Trước hết tôi cần tổng hợp câu chuyện của người khách mình gặp bằng cách không chỉ đi sâu vào những biên bản của thẩm phán Teroa mà còn đi sâu vào những biên bản của tôi. Tôi cũng sẽ gặp Matinđơ, em gái anh ta. Tôi thử đi xa hơn những vẻ ngoài và phạm vi được phép.

Ở tuổi hai mươi lăm, Ê-ma-nuy-en Fo lo sợ cho tương lai. Vụ việc ngược lại những buổi ban đầu theo học trung học mười lăm năm trước. Là con trai độc nhất, có năng khiếu đặc biệt về toán, được bố nuông chiều hơn mẹ, anh hiểu rằng bước vào tuổi trưởng thành không có gì tệ hơn những trò chơi vô hại. Vĩnh biệt những cuộc đi dạo với lũ bạn và sự vô trách nhiệm: ngay từ năm thứ sáu, anh đã phải nghĩ tới thi tú tài và định hướng tương lai. Bố anh không thể theo học cao học do thiếu thiên tư và tính kiên trì, nhưng lại mong muốn anh có một sự nghiệp về y học hoặc kỹ sư. Ngược lại, mẹ anh không ngừng than phiền về ngân quỹ eo hẹp của bà và những kỳ nghỉ hè rẻ tiền, làm anh loá mắt về những hoàn cảnh thoải mái mà những người trẻ tuổi ở nhà máy công nghiệp và ngân hàng có thể đem tới.

Dẫu sao chăng nữa, Ê-ma-nuy-en tự nhủ phải làm việc không ngừng và cố gắng hết sức để thành đạt. Năm mười bốn tuổi, sau khi được một bác sĩ phẫu thuật trẻ mổ ruột thừa, người bác sĩ này dẫu thể hình tầm thường nhưng có dáng vẻ hãnh diện với chiếc áo khoác trắng, đôi găng tay cao su, đôi ủng, chiếc mũ chụp và yếm, Ê-ma-nuy-en cảm thấy nổi lên trong mình một khuynh hướng. Chàng trai này có thế lực và quyền hành xiết bao! Anh đặt cho người bác sĩ này một lô câu hỏi mà những câu trả lời không sao làm anh nản lòng. Phải, anh cần học ngày học đêm. Những kỳ thi tuyển thật gay go nên anh không chỉ cần có một trí nhớ phi thường mà còn phải có thần kinh vững vàng trước mọi thử thách. Và đó là con đường đến với cuộc sống đế vương nhưng với giá cao! Ít có thì giờ rảnh rỗi: với phụ nữ, những buổi ra ngoài, với thể thao, giải trí và bạn bè. Mười năm hy sinh những gì đẹp nhất. Vĩnh biệt tuổi thanh xuân. Nhưng đến tuổi chín chắn có lẽ sẽ dễ chịu.

Ê-ma-nuy-en bắt đầu học Y năm mười bảy tuổi, sau đó chuyên về phẫu thuật chung. Đỗ đầu kỳ thi tuyển Sinh viên Y khoa nội trú, anh đã ngây ngất nhưng sớm bình tâm: lúc này anh cần bảo đảm vững chắc sự nghiệp của mình và kiếm được nhiều tiền hơn số tiền mà Tổ chức Cứu trợ dành cho anh vì anh dự định có được những cổ phần ở một Bệnh viện tư. Nhưng kiếm vốn thế nào đây? Bố anh là kiểm soát viên ngành thuế, tiền lương và tiền tiết kiệm nhỏ nhoi của ông không cho phép ông giúp đỡ con trai. Ông chỉ định hướng cho anh học lâu dài thôi và sự hy sinh dừng lại ở đây.

Giăng Clôđơ Sacđông, một người bạn ở trường đại học khuyên Ê-ma-nuy-en dành sự quan tâm tới một con gái của sếp. Những con người ngu xuẩn điên rồ này luôn có ý tưởng ấy nhưng không thể đạt tới hôn nhân dễ dàng như họ có thể tin tưởng. Ê-ma-nuy-en thực sự không phải là một gã Đông Gioăng. Anh quá nhỏ bé, chỉ cao một mét bảy mươi. Nhưng bộ mặt anh có vẻ quyến rũ với những nét hài hoà, hai lúm đồng tiền ở má và cái cằm chẻ, hàm răng trắng đều. Những cô nữ y tá mê cái duyên của anh nhưng người anh cần làm vui lòng phải là con gái của sếp. Cùng với Giăng Clôđơ Sacđông, họ nghiên cứu những “khả năng” trong số các sếp có con gái đến tuổi thành hôn, lại giàu có và có thế lực nhất. Trước hết, họ gạt bỏ những sếp độc ác và khó tiếp xúc. Cuối cùng còn lại hai sếp. Sacđông ngả về sếp Đơrôden có ba cô con gái trong đó hai cô chưa có chồng.

Nhưng Ê-ma-nuy-en không tin chắc có thể làm vui lòng ông bố, người không bao giờ dành cho anh sự quan tâm đặc biệt; vả lại Đơrôden có những người cháu ở hậu trường; những người cháu trai này có thể sẽ chuyển thành con rể. Trong khi đó thì, giáo sư Pie Vilông đề nghị anh đến làm việc ở cơ quan của ông. Mặc dầu rõ ràng anh thích giáo sư E-đu-a Carê hơn, ông là người xuất sắc nhất trong số các sếp nhưng buồn thay lại không có con gái đế cho kết hôn. Ê-ma-nuy-en không nói rằng “Không”. Anh quyết định nói “Vâng” khi anh biết giáo sư Vilông có cô con gái mười chín tuổi là Giôen, chưa đính hôn và ngoại hình không xấu xí. Cho bỏ thầu, anh cười và nói trước thái độ ngập ngừng của Sacđông, kẻ nghĩ rằng cô gái đang chuẩn bị vào trường Bách Khoa và hơn nữa là ông bố sẽ khó mà thuyết phục.

Họ không khó thuyết phục. Giôen Vilông tỏ vẻ hoàn toàn thích hợp với Ê-ma-nuy-en. Anh đã thấy mình đứng đầu một Bệnh viện ngay trước khi anh trịnh trọng thốt lên tiếng đồng ý.

Đúng lúc ấy, như một cơn lốc, hoặc một trò đùa nhả của số phận, nổi lên một sự bất ngờ. Cô ta là người mẫu chào hàng trong một cửa hàng may mặc lớn, người ta gọi cô là Pedi bởi vì tên thật cô ta là Giắccơlin. Cô đau ở vùng bụng nên ông chủ phó thác cô cho giáo sư Vilông và giáo sư lại giao cho người sinh viên Y khoa nội trú ưu tú và là con rể tương lai của ông thực hiện ca mổ cắt bỏ ruột thừa không có vấn đề gì này.

Pedi giả gầy; Ê-ma-nuy-en là người đầu tiên nhận thấy việc này trong lúc mổ. Dưới trạng thái gây mê, cô thật xinh đẹp, và khi cô mở mắt, chàng bác sĩ phẫu thuật trẻ choáng người, đôi mắt cô có màu Địa Trung Hải cuộn sóng dữ dội.

Bác sĩ phẫu thuật và bệnh nhân của mình chỉ nói chuyện được với nhau vào ngày hôm sau vì tối ấy dành cho lễ đính hôn của Giôen Vilông với Ê-ma-nuy-en Fo. Pedi không chỉ rất xinh đẹp mà còn hóm hỉnh, có văn hoá đáng kể và rõ ràng có kinh nghiệm vững vàng về đàn ông.

Tôi vừa viết xong bản báo cáo này và ngạc nhiên bởi đã có thể có được những tâm tư của Ê-ma-nuy-en Fo sau ba lần tiếp xúc phải công nhận là khá lâu. Tôi lược bỏ cái giọng lâm ly và những điều lặp lại vì bác sĩ Fo đang trong cơn rối loạn, vậy mà anh ta lại có thể nghĩ rằng những lời thú nhận của anh ta liên quan tới tính cách ngoi lên khờ khạo trong nghề nghiệp sẽ che giấu được vấn đề đích thực là tội phạm của anh ta đối với vụ giết Patric Parăng. Anh ta gạt bỏ tất cả những gì chỉ là thứ yếu để cuối cùng chống lại tốt hơn trước cái chủ yếu. Thật cổ điển. Anh ta không mất gì hết. Anh ta không bảo vệ sự nghiệp của mình nữa mà bảo vệ cuộc sống, tự do của anh ta.

Có khả năng luật sư mới của anh ta, luật sư Buyxông, sẽ khuyên anh ta thận trọng hơn, ít ba hoa hơn, nhưng Fo sẽ vụng về trở lại với những lời tâm sự đầu tiên này. Tôi đã hỏi anh ta có phải anh ta đã cân nhắc kỹ chưa thì việc anh ta ngần ngại trả lời đã làm tôi bối rối.

— Tôi muốn làm thế - Anh ta nói với tôi - Nhưng tôi không có cả thời gian lẫn phương tiện.

Ông thẩm phán Teroa nhỏ bé có lý khi ông khẳng định rằng luật sư đầu tiên của bác sĩ Fo có tài năng. Ông đã gây cho tôi có ấn tượng lớn. Ông ta có vẻ say sưa với hồ sơ của mình và dành nhiều thời gian cho thân chủ của mình khác với luật sư Buyxông là người làm cùng một lúc nhiều vụ án quan trọng nên không có được tính cách ấy. Có khả năng ông ta cho tiến hành lại cuộc điều tra vì đã làm thật nhanh nên có thể qua quít. Lẽ ra tôi phải nói chuyện này với thẩm phán Teroa nhưng tôi đã không dám vì tuổi và tính mặc cảm phụ nữ của mình.

Con Caretxơ bắt đầu gầm gừ đúng lúc tôi đắm mình vào câu chuyện của Ê-ma-nuy-en Fo.

Một cái vỗ nhẹ vào mõm rồi bật lửa dưới mũi nó buộc nó thay đổi tư thế. Tôi lợi dụng lúc này để châm một điếu thuốc lá. Khi nào con thôi hút? Đây là chủ đề thường xuyên của mẹ tôi mỗi khi tôi không thể nhịn hút với sự có mặt của bà. Từ khi bố tôi hút xì-gà, hai người ngủ “phòng riêng”.

Ê-ma-nuy-en không khi nào có thì giờ chuyên tâm một cách liên tục tới một người đàn bà vì họ không gây hứng thú cho anh một cách đầy đủ. Nhưng lần này và đây là lúc lựa chọn thật sự tệ hại, anh cảm thấy sẵn sàng làm mọi chuyện ngu ngốc để gặp lại Pedi, cô đã rời Bệnh viện bốn ngày sau khi mổ. Trong bốn ngày này, Ê-ma-nuy-en đến thăm cô trong buồng bệnh rất nhiều lần mặc dù sức khoẻ cô gái trẻ sau khi mổ không đáng phải quan tâm đến thế vì tình trạng của cô rất tốt. Đến mức các nữ y tá đã cười sau lưng anh về chuyện này. Trước mặt Pedi, anh mất hết mọi cách của mình trừ một điều là kiên trì muốn gặp lại cô khi cô xuất viện.

Vui lòng về sự vụng về và lòng nhiệt thành của anh, cô đồng ý cho anh số điện thoại cá nhân và tên nhà hàng may mặc là nơi cô làm việc. Nhưng cô nói thêm: “Em rất hiếm khi được tự do”.

Anh bắt đầu xây dựng những kịch bản cho cái ngày mà cô sẽ nhận lời mời ăn tối với anh.

Bước đầu và kết thúc thường vẫn thế nhưng giữa quãng thời gian đó, anh lúng túng trong lúc hoàn toàn tin mình là xuất sắc và thung dung.

Máy đáp điện thoại của Pedi ghi nhận năm hoặc sáu cuộc gọi với yêu cầu khẩn thiết báo lại mà Pedi vẫn không đoái hoài. Thế là Ê-ma-nuy-en liều lĩnh đến văn phòng nhà hàng may mặc nơi Pedi làm việc. Người ta bảo anh đợi. Thời gian chờ đợi thật lâu. Cuối cùng khi Pedi bước xuống trong bộ quần áo nữ màu mè, đi giày gót cao và hoá trang gây ấn tượng làm Ê-ma-nuy-en dao động. Không phải vì anh thấy cô đẹp hơn khi ở bệnh viện, cô ở thế nằm và mặc sơmi, lại còn trần truồng, với một thỏi son đỏ (túi dụng cụ của cô theo cô khắp nơi, trừ ở phòng mổ), mà hôm nay cô hoàn toàn gợi lên là một người phụ nữ làm say đắm lòng người trong tưởng tượng của anh. Đây là con người gán cho anh một số phận và nghiền nát anh không thương xót. Người anh trở nên hừng hực.

Trong bữa ăn, dù cô chấp nhận chia sẻ với anh “một cách vội vàng”, anh vẫn gắng để không phải là kẻ si tình ngu muội mà cho tới lúc này anh đã tỏ rõ những chứng cứ. Anh nói về những gì anh biết về nghề nghiệp của mình: y học và giải phẫu mà không ai có thể nói hay hơn. Kết quả là Pedi nhìn anh đăm đăm. Những người đàn bà làm anh vừa lòng hiếm khi nhìn anh với độ mạnh mẽ như con mắt Địa Trung Hải của cô người mẫu trẻ này ánh lên. Lòng anh rạo rực với vẻ dữ dội giằng xé. Anh rời khỏi cảm giác hừng hực, miệng khô đắng, trái tim đập rộn ràng, tất cả những cảm giác này nằm lộn xộn và rõ ràng trong cơ thể xáo trộn của anh. Pedi quan tâm tới anh.

“Một cách vội vàng” này kéo dài hai giờ, sau đó Ê-ma-nuy-en có cảm giác là anh không chỉ mất tinh thần mà cả sức lực. Kỳ lạ thay anh kiệt sức đến nỗi sự sốt ruột của anh biến mất nhưng điều đó lại tạo nên điều tuyệt vời. Tự Pedi gợi ý họ có thể gặp lại nhau vào ngày kia. Tối hôm ấy cô phải đi ngủ sớm vì sáng hôm sau cô phải làm mẫu cho nhà nhiếp ảnh của một tờ tuần báo phụ nữ.

Trong bốn mươi tám giờ chờ đợi, anh bị xô đẩy bởi những ảo ảnh của mình và trong việc đoán trước những giờ phút sẽ đến về những vẻ dịu dàng và điên loạn của họ. Anh rùng mình về việc đó, đôi khi bình tâm lại bằng cách nhìn vào sự thật quanh anh: Bệnh viện, sếp của anh, lễ đính hôn với Giôen Vilông, Giôen mà anh đã bỏ rơi ở một hành tinh khác. Anh thầm nhủ mình hãy thức tỉnh rằng không có gì xảy đến, đây là điều sực nhớ lại tuổi thanh niên, một cái bẫy của tinh thần, mày sẽ giành lại sự tỉnh táo và sức mạnh tinh thần, đạo đức. Hoài công vô ích. Anh thở khó nhọc, không dừng được nữa, anh cười rất to, rất dễ dãi.

Phương hướng của anh đột nhiên thay đổi: từ nay anh không thể nhìn ai ngoài Pedi. Hương thơm của cô, da thịt cô, cái cách cô động cựa, giọng nói khàn khàn của cô, tất cả làm anh xúc động. Trong hồ sơ của cô để lại tại Bệnh viện, hai thời gian thu hút sự chú ý của anh: đó là tuổi mà cô báo khi vào Bệnh viện và giấy tờ Bảo hiểm xã hội mà anh phải ký thì không cùng ngày tháng. Pedi làm mình trẻ hơn bảy tuổi. Dù cô có hơi nhiều tuổi hơn anh cũng làm anh vui thích; anh sẽ giữ lại điều này để nói với cô, sự vụng về của cô không chỉ đi tới đó.

Khi anh gặp lại cô tại nhà cô hoặc cô mời anh tới cùng cô ăn bữa ăn tối nhẹ và nguội, anh tìm trên bộ mặt cô những dấu vết của bảy năm che giấu ấy nhưng anh không thấy. Pedi không những thành thạo về hoá trang mà cả cách nhìn nhận. Cũng vì lẽ đó mà Ê-ma-nuy-en bàng hoàng. Sau nhiều năm gặp gỡ ngắn ngủi, qua đó, anh kìm nén những dục vọng phiêu lưu tình ái để hoàn toàn dành cho việc học tập, anh không sao tin nổi mình đang thực sự sống trong một ảo ảnh. Anh nán lại trên cơ thể trần truồng của Pedi mà mới đây anh cúi xuống vì nghề nghiệp, nhưng hôm nay cái cơ thể này gợi cho anh những lạc thú lạ lùng. Làn da cô thật mịn màng, đôi chân dài, đôi bầu vú ngạo nghễ… Anh đắm đuối ở nơi nào đó ngoài phạm vi cho phép, anh thoát ra khỏi cuộc sống đơn điệu thường ngày. Khi anh làm tình với cô, anh có cảm giác mình cắt đứt với thế giới, chỉ còn thế giới riêng của anh.

Họ quyết định gặp nhau hai đến ba lần mỗi tuần. Ê-ma-nuy-en xích lại gần Pedi như người ta lại gần một vị thần. Sau này anh nói rằng đây là một mối tình tuyệt vọng, ám ảnh và mù quáng, không suy nghĩ tới tương lai, hoàn toàn bị giam hãm trong hiện tại.

Ngoài những buổi tối ấy, mà chỉ nghĩ tới những buổi tối ấy, những gì họ sẽ làm, sẽ nói với nhau, Ê-ma-nuy-en đảm nhiệm công việc của bác sĩ phẫu thuật một cách máy móc, nhìn bộ mặt mọi phụ nữ đều thấy hiện lên bộ mặt của Pedi, cơ thể họ cũng là cơ thể của Pedi. Anh hiếm khi đáp lại những lời mời của Giôen, khi anh đành phải ra ngoài cùng cô, anh không thể vờ tha thiết được.

Anh biểu lộ một nỗi đam mê nồng cháy trong tình yêu. Nỗi đam mê này làm anh không còn sức lực, không còn khả năng giữ được bản sắc của mình. Anh không có ý thức riêng nữa. Ý tưởng về Pedi và còn hơn cả là hình ảnh của cô đã không dành một chỗ nào cho những mục tiêu khác của anh.

Bức thư cắt đứt của Giôen Vilông không làm anh ngạc nhiên cũng không hề làm anh luyến tiếc. Khi anh nói chuyện này với Pedi, cô chỉ nói:

— Anh nên thử gỡ lại chuyện này.

Câu nói đó làm anh hơi ngạc nhiên, nhưng tất nhiên anh không làm gì hết để “gỡ lại chuyện đó”. Cuộc nói chuyện với sếp của anh vẫn cứ làm anh bị chao đảo: giáo sư Pie Vilông báo cho anh biết anh bị buộc nghỉ việc. Ông nói, ông không thể giữ anh trong cơ quan của ông được. Giọng nói trầm của ông đượm vẻ tức giận và cái nhìn của ông đầy vẻ khinh miệt. Ê-ma-nuy-en lập tức bỏ đi và những ngày tiếp đó, anh gọi điện hoặc đến thăm những sếp các cơ quan mới đây đã từng xin anh tới làm việc. Phần lớn họ đều từ chối lịch thiệp: anh đến quá muộn hoặc quá sớm. Tóm lại, Ê-ma-nuy-en bị ở ngoài lề. Không có gì dành cho anh trong các Bệnh viện ở Pari. Cuối cùng anh hiểu rằng giáo sư Vilông không hề là con người độ lượng, ông đã gọi điện cho những đồng nghiệp của ông để nói với họ về những suy nghĩ của ông về chàng trai Ê-ma-nuy-en Fo. Sự liên kết buộc những cánh cửa khép lại với anh.

Thời gian thất nghiệp của Fo bất ngờ trùng với hai chuyến đi công tác của Pedi tại La Mã rồi Luân Đôn là những nơi mà cô phải trình diễn các mẫu quần áo. Vậy là Fo hoàn toàn tự do để tìm việc làm. Anh đến gặp một sếp cũ của mình là người luôn khích lệ và yêu mến anh. Giáo sư Fombrơ chỉ là giáo sư thạc sĩ không bao giờ có thể trở thành giáo sư thực thụ, lãnh đạo một dịch vụ phẫu thuật trong một Bệnh viện tư có bảo hiểm xã hội, Bệnh viện Giắccơ Đờlaruy ở quận Mười bảy. Sự mất lòng tin ở Fo chưa vọng tới đây nên giáo sư Fombrơ nồng nhiệt đón tiếp người sinh viên Y khoa nội trú cũ của mình và đề nghị anh hoàn thành danh vị sinh viên Y khoa nội trú trong cơ quan ông với chức năng trưởng phụ tá Bệnh viện, tất nhiên với vài buổi trực đêm. Một vị trí tự do. Đây không phải là uy thể của một Bệnh viện thuộc Tổ chức y tế công, nhưng Ê-ma-nuy-en không có sự lựa chọn nào nữa. Anh bắt đầu làm việc ngay tối hôm ấy, vui thích gặp lại người gây mê mà anh đã quen biết từ mấy năm trước, Ghiôm Hecbe và bà giám thị Đơmanh, một nữ y tá cũ của Tổ chức y tế. Môi trường tốt, hầu như có không khí gia đình, kế hoạch mổ ít quá tải hơn ở Bruxen và Fo tiếp tục ở đỉnh vinh quang là người đứng đầu của danh vị sinh viên Y khoa nội trú.

Từ La Mã trở về, Pedi rất vui về chuyến đi của cô nhưng ít quan tâm đến tình cảnh mới của Fo. Cô đề nghị “giải nguy” cho anh: “Anh muốn gì cơ, anh yêu, tiền bạc đối với em không thành vấn đề”. Anh lập tức đỏ mặt và từ chối làm cho Pedi bật cười: “Anh đúng là lỗi thời”.

Hai ngày sau, cô lại đi Luân Đôn sau khi nhét vào túi áo Ê-ma-nuy-en năm nghìn frăng trong lúc anh đang tắm. Anh nhận ra chuyện này quá muộn bèn để tiền vào một chiếc phong bì nhằm sử dụng vẫn mưu mẹo này khi Pedi trở về.

Anh không phải là kẻ đa nghi thông thường mà vẫn yêu say đắm một cách mù quáng nên không nhận thấy nỗi buồn nhè nhẹ mà Pedi bắt đầu biểu lộ khi ở bên anh và nỗi chán chường mệt mỏi đột ngột của cô khi họ làm tình với nhau.

Cô từ Luân Đôn trở về với hai món quà cho Ê-ma-nuy-en: một chiếc áo dệt bằng lông dê tuyệt đẹp và một chiếc đồng hồ vàng rất mỏng. Những món quà cắt đứt mối tình.

— Chấm dứt thôi - Cô nói kèm nụ cười duyên dáng - Em đã mất hết thiện ý rồi. Chúng ta hãy là bạn với nhau thôi.

Anh lập tức nghĩ tới một người đàn ông khác trong cuộc sống của người đàn bà đẹp rực rỡ này nhưng vẫn nụ cười tuyệt vời, cô trả lời là không. Cô mệt mỏi thôi, anh không nên tìm hiểu thêm ngoài cái đó và cô thật chân thành.

Sau này Ê-ma-nuy-en nói rằng không phải những gái điếm làm bạn đau khổ; lũ gái điếm độc ác với mức độ khác nhau, ngay những người đàn ông ngây thơ nhất chỉ tự vệ một cách vô ý thức chống lại cuộc tấn công ấy. Nhưng làm sao chống nổi bức tường dễ thương và mỏi mệt? Khiếp sợ thật.

Anh từ chối chiếc đồng hồ đeo tay mà chỉ nhận chiếc áo dệt với ý nghĩ lố bịch là dùng để thấm khô những giọt nước mắt. Anh thật kỳ cục.

Sau chốc lát, khi anh bắt đầu đau khổ, cánh cửa căn hộ của Pedi đã khép lại, tất nhiên anh sẽ không trở lại đây nữa. Anh đi tới bệnh viện là nơi người ta chỉ đợi anh vào buổi tối, anh chỉ nhìn thấy những bộ mặt vừa quen thuộc, những con người bận việc và bình thản sẽ không cứu giúp được gì cho anh nên anh vùi đầu vào quán rượu gần nhất. Ở đây người ta phục vụ anh rượu uytxki - sôđa có màu tóc của Pedi. Mái tóc, làn da, hương thơm của cô đến nay không còn là của anh nữa, mỗi lúc anh trở thành đau xé.

Qua một loạt lô-gic lệch lạc, được rượu là thứ anh không quen uống giúp sức, anh tự nhủ chỉ có một người duy nhất có thể hiểu anh vì có thể cô cũng đau khổ vì sự tan vỡ của họ, người này là Giôen Vilông. Anh gọi điện cho cô tại căn hộ một phòng ở tầng sáu là nơi cô ở. Đây là tầng gác mái mà bố cô tặng cô để vào trường Bách khoa, may thay anh gặp được cô. Cô mời anh đến chia sẻ với cô bữa cơm đạm bạc. Khi anh ngồi yên vị, anh lập tức hiểu mình đã lầm về Giôen, cô hoàn toàn khác cô gái trẻ khôn ngoan mà anh gặp tại nhà bố mẹ cô và ở bệnh viện. Xa tầm kiểm soát của bố, anh thấy Giôen là bức biếm hoạ về người phụ nữ được giải phóng.

Sau chầu rượu uytxki cổ điển, cô đề nghị anh nối lại và cho anh hiểu rằng cô cam chịu ngậm đắng nuốt cay từ ba năm nay. Về chuyện tan vỡ, cô đã chỉ bị tiếp nhận một cách tồi tệ do bố mẹ cô lo lắng về việc gả chồng sớm cho cô.

Ê-ma-nuy-en chỉ uống rượu uytxki, không nhìn Giôen mà nhìn vào bức tường phủ kín rèm đay. Trên đó hiện ra hình ảnh Pedi tươi cười và độc ác, anh càu nhàu rồi nấc lên, cuối cùng là ràn rụa nước mắt. Giôen nói nhiều nhưng chỉ để mình nghe, cuối cùng cô nhận ra lý do.

— Ai? - Cô hỏi một cách thô bạo.

— Một người đàn bà.

— Rõ ràng, tao chưa bao giờ nghĩ mày là một kẻ loạn dâm.

Anh không nhận thấy cô đã chuyển cách xưng hô từ anh sang mày, còn anh thì không thể. Cô nhìn anh không thương xót với sự chăm chú bắt bẻ, tự hỏi cái gói đặt trên đầu gối Ê-ma-nuy-en chứa đựng thứ gì mà vỏ bọc lại mang nhãn hiệu của một cửa hàng ở Luân Đôn. Cô giằng lấy chiếc cốc không mà anh lắc lư một cách vụng về rồi nhún vai nói:

— Tao không hỏi mày rằng ai ép ai, việc đó rõ rồi.

Rồi cô nói thêm, giọng rít lên:

— Mày là một thằng đểu. Cút ngay!

Anh nghe theo. Không ăn gì ở nhà Giôen mà chỉ uống hai cốc to rượu uytxki, anh đủ say để muốn giữ thời gian nghỉ giữa chừng này trong nỗi ám ảnh đau đớn bằng cách tiếp tục uống. Pari đang dốc sạch người dưới bầu trời xanh trong trẻo: những ngày nghỉ dịp lễ Phục sinh bắt đầu. Ê-ma-nuy-en ngồi ở hàng hiên một tiệm cà phê và cảm thấy đầy lòng trắc ẩn cho riêng mình, lại uống uytxki.

Quãng năm giờ chiều, anh có được sự tỉnh táo bèn gọi liền hai tách cà phê để có thể đứng lên bước đi bình thường. Anh bị giày vò bởi một cơn say buồn tủi dẫu anh không biết rõ là vì đâu. Anh thận trọng không lái xe của mình mà đón tắc-xi, anh qua một cửa hàng thực phẩm khô mua được một chai vang Ê-côt-xơ, thứ này làm anh khoẻ người. Anh cần phải chỉnh tề trong phiên trực đêm. Một giọng nói thì thầm nói rằng anh có thể ngủ bình thản: trước ngày lễ, hiếm có những ca cấp cứu.

Trong lúc ngủ, con Caretxơ có những lúc giật mình và rên rỉ. Một cơn ác mộng chăng. Nó thường như vậy và tôi ngồi một lúc tự hỏi liệu những con chó có thể có những giấc mộng gì.

Trở lại hồ sơ của Fo, tôi nhận thấy tôi không tìm hiểu được gì từ bố mẹ của Ê-ma-nuy-en. Thẩm phán Teroa đã triệu tập họ hai lần và tôi nghĩ rằng những người khốn khổ chẳng vui vẻ gì. Những câu hỏi, nhất là những câu trả lời đều thích hợp, đại loại: “Tôi không thể tin nổi chuyện đó. Con trai tôi luôn là một gã trai nghiêm chỉnh, nó không thể phạm tội giết người được”, vân vân.

Tôi sẽ gặp lại họ cũng như Giôen Vilông và những người ở Bệnh viện tư Giắccơ Đờlaruy mà Teroa đã hơi chểnh mảng, hẳn do ông đã đau đớn vì căn bệnh ung thư. Về việc liên quan tới tôi, tôi không được phép có một bước sai lầm nào, người ta sẽ không tha thứ cho tôi.

Trước khi lại triệu tập Letxli Menxphin và mẹ cô, tôi đã gặp họ một lúc lâu, tôi cần phải khôi phục lại cuộc thẩm vấn họ bằng cách đặt nó vào thế đã rồi. Letxli Menxphin là một nhân chứng tốt: rõ ràng, đi thẳng vào mục đích, không phức tạp, không làm gì không có chủ định. Với cô, ít có khó khăn. Với mẹ cô lại là chuyện khác: bà thuộc loại phụ nữ trước đây rất xinh đẹp nhưng nay thì sắc đẹp đã tàn phai; bà đau khổ về việc này, cái đó làm bà tê liệt. Bà luôn sợ bị liên luỵ, không được tin tưởng, sợ nói quá lời. Bà để cho luật sư của bà can thiệp vào mọi việc, điều đó làm tôi bực tức. Nhưng tất nhiên phải chăng bà đã không cắt xén sự việc để chống đỡ nổi những thử thách bà phải chịu đựng mà không có khả năng.