Chương II HAI CHỊ EM SINH ĐÔI
Mẹ họ đoán trước rằng, đối với Letxli Menxphin, ác mộng sẽ bắt đầu vào ngày An sẽ lấy chồng. Đó là tình huống có thể xảy ra dần dần trở thành chắc chắn. An đã biến đổi. Gần mười tám tuổi, An đã là một thiếu nữ đẹp tuyệt vời, không có gì đáng ngạc nhiên. Thực tế vấn đề nữ tính mới làm Letxli lo lắng. Mỗi lúc người ta có thể sợ An không cưỡng nổi cái duyên của những kẻ tán tỉnh xu nịnh cô. Thế là vĩnh biệt sự đồng loã, những tâm tư thầm kín, những sự vui nhộn, sự âu yếm điên dại. Letxli cảm thấy cô đơn trong lòng một gia đình khập khiễng: một người mẹ yếu đuối, đôi khi tàn nhẫn như những người hèn yếu mới có thể thế và một ông bố dượng bất lương.
Hai chị em sinh đôi trái ngược nhau. Bước vào cuộc đời với sự trớ trêu của số phận, từ lâu đã làm cho Letxli thành người thích sự cộng tác hoàn toàn cho tới cả trong những sự gò bó phải đau buồn. An và chị cô ít giống nhau trừ nụ cười. Nhưng đối với Letxli, nụ cười cũng trở nên hiếm hoi. Người ta nói cô là người cứng rắn, ngạo mạn và lì lợm. Cô có thể thế lắm. Mái tóc ánh màu hổ phách, đôi mắt trong sáng, bộ mặt nhìn nghiêng có nét gãy gọn, tầm vóc cao cho cô một vẻ đẹp lành mạnh, có dáng thể thao. Cô thích Nữu Ước nơi bố đẻ cô sống và mẹ cô, một phụ nữ Pháp đã rời bỏ cách đây hơn mười năm, nơi Letxli và em gái cô mỗi năm đến hai lần vào những kỳ nghỉ lễ Giáng sinh và Phục sinh. Năm nay, cô sẽ đi một mình, điều này làm cô sầu não. An vừa tuyên bố bỏ chuyến đi máy bay lấy cớ là chuẩn bị cho kỳ thi tú tài và những việc khó chịu khác làm cho An lần này ương bướng và không gì lay chuyển được.
Letxli đã đỗ tú tài năm ngoái, trước An một năm. Cô đang học năm thứ nhất Đại học Luật và không thích học khoa này, tuy nhiên cô không bỏ những buổi lên lớp. Chiếc ghế luật sư từ lâu hấp dẫn cô, cô tự hứa phải đạt được ý nguyện này dù phải làm việc vất vả, chán ngắt.
Trước hôm cô lên đường đi Nữu Ước, một lần nữa cô thử thuyết phục An đi cùng cô:
— Chị sẽ giúp em học để thi tú tài ở đó, chị sẽ quyết tâm. Và bố sẽ chăm sóc em.
— Dứt khoát là không! Em không muốn bố quan tâm tới sức khoẻ của em. Mỗi lần bố nhúng tay vào chuyện này, đúng là một tai hoạ. Vả lại, một nhà tâm lý học không biết gì về y học chung cả.
Letxli quan sát An và đột nhiên phát hiện có những quầng tối dưới đôi mắt vàng rực, cô càng xúc động hơn khi thấy bộ mặt em gái xanh xao ghê gớm.
— Chị không thích bộ mặt của em - Cô nói - Em đợi gì mà không đến một bác sĩ khám bệnh?
— Em sẽ hẹn với Đácgiê, em xin hứa.
— Đácgiê ư? Đó là bác sĩ phụ khoa của mẹ phải không?
— Ông ấy cũng là bác sĩ đa khoa. Chị đừng lo, kệ nó. Chính kỳ thi tú tài đáng nguyền rủa này quấy rầy em.
Đây là lần đầu tiên An tỏ vẻ coi trọng kỳ thi tốt nghiệp mà trước đây cô xem thường. Liệu người ta có cần bằng tú tài để trở thành diễn viên không? Đúng là mẹ cô đã hứa với cô để cô theo lớp đào tạo diễn viên ngay sau khi cô đỗ tú tài. Fabiên Parăng không biết con gái yêu mến nhất của mình đã ghi tên vào một lớp kịch nghệ.
Thế nào mà ta lại có thể là chị em sinh đôi với một đứa con gái phù phiếm như thế? Letxli đôi khi thầm nói mà không muốn thú nhận rằng chính sự vô tâm và nhẹ dạ ấy mê hoặc cô. Ngay từ tuổi lên năm, Letxli đã chịu trách nhiệm về cô em gái mảnh dẻ, mơ mộng và quyến rũ này. Cô không phải là bản sao của An mà là kẻ đối lập ân cần và loá mắt của em. Cô thèm muốn được như An trong lúc không ngừng e sợ những sự yếu đuối, thiếu sót, những lời dối trá và hơi hèn nhát của em. Letxli sớm trở thành người chị bảo vệ có lòng khoan dung nhưng không thiếu tính độc đoán. Với sự mềm mỏng đạo đức giả trong một thời gian dài, An đặt mình vào sự lệ thuộc ấy. Nhưng từ ít lâu nay, cô chống lại với sự ương bướng hết chỗ nói. Từ chối đi Nữu Ước, trong khi cô chỉ gặp bố mỗi năm có hai lần, trừ mùa hè, chứng tỏ sự ương ngạnh ngớ ngẩn của cô. Bố là một người cừ khôi cho dù ông đã lừa dối vợ mình nhiều đến mức bà phải bỏ về Pháp, trở lại đất nước mình với hai cô con gái sinh đôi.
Từ khi họ ly hôn, Frăng Menxphin đã cho vợ cũ một khoản trợ cấp sinh hoạt đáng kể mà Patric Parăng, theo Letxli nói là “đĩ đực của mẹ” đã lợi dụng tiêu xài hoang phí, điều này xúc phạm An là người tỏ vẻ độ lượng hơn với bố dượng, một người có làn da nâu vẻ lực sĩ với nụ cười khó hiểu.
Patric Parăng bước vào cuộc sống của họ trong một buổi chiều giông bão báo hiệu một mùa hè ảm đạm như phản ứng của Letxli khi bà mẹ tuyên bố với hai con gái là mình sẽ tái hôn. Một vấn đề của ngày nay. Người đàn ông này hai mươi chín tuổi có cái nhìn của con sói đói, làm tại một công ty Bất động sản không có tương lai, một người hùn vốn uể oải với những bàn tay sửa sang thật kỹ.
— Quá trẻ đối với mẹ - Letxli nói với mẹ cô và bà lập tức tống cô về buồng với những sách vở quen thuộc của mình.
Cô bé đã mười ba tuổi, cái tuổi không chấp nhận bị đối xử như một đứa trẻ con.
An không nói gì. Với chị mình, ít lâu sau cô thú nhận rằng dù sao thực tế cô chấp nhận được Patric Parăng, bố dượng họ.
— Sự có mặt của ông sẽ làm mẹ yên lòng - Cô nói thêm - Dẫu sao mẹ mới bốn mươi tuổi. Mẹ cần có một người chồng hoặc một nhân tình.
— Rõ ràng ban đầu mẹ có một nhân tình - Letxli công nhận.
Thật nhọc nhằn cho một người mẹ nhất là người ấy xinh đẹp và quyến rũ.
Gần năm năm sau, sự phán xét của Letxli đối với bố dượng cô còn khắt khe hơn. Nhưng để chiều theo mẹ và không làm phật ý An, cô vờ lễ độ một cách hờ hững.
— Em sẽ giúp chị sửa soạn vali của chị nhé - An nói - Đưa đồ của chị cho em, em sẽ sắp xếp gọn hơn chị.
Letxli để chiếc vali rỗng trên giường, cô mở nắp thấy một cuốn sách bỏ túi bằng tiếng Anh mà cô bỏ vào đó khi từ Nữu Ước trở về vào mùa đông năm ngoái, cô đưa cho An.
— Em hãy đọc, đây là thuyết cực sinh hay đấy.
An ngồi trên giường kê sóng đôi với giường của chị, gần cửa sổ nhất. Cô có vẻ ốm yếu và gắng đứng lên. Từ khi họ chia sẻ với nhau căn phòng này, căn phòng lớn nhất của căn hộ, hai chị em sinh đôi tạo thành tổ ấm của họ ở đây. Bên phải là bên của An gồm những ảnh các diễn viên, một chiếc bàn giấy nhỏ bừa bộn, chiếc áo mưa vắt lên chiếc ghế bành xích đu, những cuốn sách học sinh trong tủ com mốt màu sáng. Bên trái là một tủ sách rộng, cũng một chiếc bàn giấy nhỏ như của An nhưng được sắp xếp gọn gàng, trên đó đặt một máy thu hình xách tay và một chiếc vợt đánh quần vợt.
Chiếc máy điện thoại để giữa hai giường trên bàn ngủ. Đến hồi chuông thứ ba thì An nhấc máy.
— Của chị đấy - Cô đưa ông nghe nói cho chị.
Letxli nhận ra ngay giọng nói của Fabrixơ Buyxông. Anh ta chúc cô lên đường may mắn kèm theo là những lời khuyên nhủ.
— Em không còn là trẻ con nữa - Letxli phản đối - Sắp mười tám tuổi rồi đấy.
Anh ta còn nói vài lời làm cô bật cười trước khi gác máy.
— Anh ấy si tình - An nhận xét.
— Than ôi!
— Chị thì sao?
— Không say mê nhưng chị rất thích anh ấy.
Letxli mở tủ tường của cô và bắt đầu chọn quần áo để mang theo.
— Chị hãy mang theo những áo dệt ấm - An nói - Tháng tư ở Nữu Ước có thể băng giá đấy. Chị hãy nhớ những ngày nghỉ lễ Phục sinh mới đây của chúng ta.
Năm ấy, An không những khổ vì rét mà còn va chạm với bố họ, Frăng Menxphin đã không tế nhị khi đưa chị em cô đi ăn tối ở một tiệm cùng với nhân tình của ông. Lúc về nhà, khi cô trách bố chuyện này, Frăng lập tức hỏi lại:
— Thế mọi tối con ăn với gã đĩ đực của mẹ con thì tốt hơn sao?
— Hai người đã kết hôn với nhau và Patric không phải là đĩ đực, ông ấy làm việc.
Hôm nay Letxli tự hỏi có phải cuộc cãi cọ ấy không chịu trách nhiệm phần lớn về sự rút lui của An nên cô vật nài lần cuối:
— Chị có thể lấy cho em một vé máy bay đi Nữu Ước trong vài giờ. Em hãy quyết định đi.
— Dứt khoát là không.
Họ lặng lẽ xếp xong vali của Letxli. Khi mẹ họ gọi họ đi ăn tối, An kiên quyết nói rằng cô không đói, cô thích ở lại buồng mình để làm việc.
— Đừng làm trò trẻ con - Letxli nói - Em cần có calori để chuẩn bị thi tú tài.
— Trước hết em cần người ta không thúc ép em.
— Thôi được. Chị sẽ đem bữa ăn tối cho em.
Vừa bước ra khỏi phòng mình, Letxli nhận thấy Patric ló ra ở hành lang. Ađơlina, bà giúp việc gặp ông ta, bà đi sau khi đặt bộ đồ ăn và chuẩn bị bữa ăn. Đây là một người đàn bà to béo tóc nâu có bộ mặt Đức mẹ và nụ cười trơ lợi. Letxli mỉm cười với bà, hỏi thăm Giôdê, con trai bà mười hai tuổi hơi yếu có được khoẻ không.
— Khoẻ ạ - Ađơlina trả lời - nó đã biết đọc. Ngay bà cũng chỉ biết đọc nhưng say mê băng hoạt hình mà Patric cho Giôdê.
Letxli ngồi vào chỗ quen thuộc của mình, đối diện với mẹ cô và báo là An không đến ăn tối và cô sẽ đưa cơm lên cho em.
— Lát nữa, con sẽ tắm cho nó và cho nó đi ngủ à - Fabiên nhận xét - Thật là trò trẻ con.
Letxli không trả lời nhưng thấy Patric mỉa mai nhìn vợ mình.
— Vali của con đã khoá rồi chứ? - Ông hỏi.
— Xong rồi. Con sẽ gọi đặt tắc-xi ngay chiều nay.
— Bố có thể đi cùng con…
— Không cần. Như vậy buộc bố phải dậy sớm.
— Patric không bao giờ dậy muộn - Fabiên nói xen vào. Nhưng mẹ sẽ đi cùng con, mẹ quyết định rồi.
Giọng nói thật cương quyết làm Letxli không cưỡng lại. Tại sao đột nhiên bà buồn đến thế? Sự rút lui của An chăng? Thật phi lý, nhưng cô không thể ngăn mình không lo ngại. Từ một tháng nay, cô có vẻ vui được đi Nữu Ước thế mà bỗng chốc tất cả đổ vỡ hết.
— Con không ăn à? - Fabiên hỏi cô.
— Có chứ ạ.
Letxli gảy đĩa sà lách Nixơ của mình, cảm thấy cái nhìn của mẹ vây dồn cô. Nhớ lại thời thơ ấu, mẹ nói: “Con bé này biếng ăn, nó làm em ốm mất. Frăng, ta cần làm gì để nó muốn ăn?”.
Letxli nhớ lại bộ mặt mẹ cô khi ấy quyến rũ cô: một vẻ đẹp rỡ ràng, lạnh lùng, đường nét hài hoà của cái mũi không ngắn cũng không quá dài, cái miệng táo tợn, đôi mắt xanh lóng lánh. Fabiên khi ấy ba mươi lăm tuổi còn Letxli và An lên tám. Về già, mẹ họ phị ra, mất mọi vẻ chói sáng.
Letxli quay sang nhìn nhanh Patric đang ăn như không có vấn đề gì và uống rượu nguyên chất. Nếu ông ta tiếp tục hạ gục hơn một chai vang mỗi bữa, không kể uytxki uống trước, cô thầm nghĩ, gã đĩ đực của mẹ đến lượt ông ta sẽ mất vẻ mảnh mai và duyên dáng. Mong rằng ông ta chết đi, cô kết luận không phải là không giận mình về sự thù nghịch thái quá này. Người đàn ông này không đáng được quan tâm và cô phải thừa nhận rằng ông ta không làm cô khó chịu quá đỗi, cũng không can thiệp vào những quyết định của cô. Chỉ có điều cô càng ngày càng ít chịu nổi sự có mặt của ông ta.
Cô chuẩn bị một khay đồ ăn cho An với sà lách Nixơ, phó mát, kem caramen và một cốc sữa. An vẫn giữ thói quen từ nhỏ của nó ở Mỹ. Bữa ăn nào nó cũng uống sữa.
— Nếu con muốn, bố đem lên cho nó - Patric vừa ăn xong món thịt bò nghiền, rán, đề nghị.
— Không! Cảm ơn.
— Con hãy ăn hết thịt đi trước khi lo cho em - Fabiên nói.
— Con không đói nữa. Nhưng để phần con kem caramen.
An nằm duỗi dài trên giường, bài học môn lịch sử đặt trên bụng. Cô ngủ vật vờ.
— Em ăn đi! - Letxli ra lệnh - Cần phải nuôi dưỡng trí nhớ của em. Cần thiết đấy.
— Em thích nuôi một tư chất có tài thiên nhãn. Em đã học những phần chương trình sử địa, chẳng hạn dầu lửa. Với việc thi liều bỏ qua không học của em, em sẽ rơi trúng vào đó.
— Ta sẽ ngủ sớm - Letxli báo - Chị dậy lúc sáu giờ.
Cô nhìn An ngán ngẩm bới tung món sà lách Nixơ của mình. An là người duy nhất mà cô yêu, đến mức không thể nghĩ tới tương lai, có nghĩa là một sự chia ly có thể xảy ra mà không đau khổ. Cô muốn không biết tới những tình cảm của An đối với cô, muốn bám vào quá khứ của họ như một cái cột an toàn. Trong mười năm trôi đằng đẵng, cô em gái thân thiết của cô đã chứng tỏ với cô, nếu không là sự âu yếm, chí ít cũng là một nhu cầu hầu như loạn thần kinh chức năng đối với sự có mặt và bảo vệ của cô. Không thể tưởng tượng nổi ba năm trước, Letxli đi Nữu Ước mà không có An. Những kẻ ve vãn tán tỉnh ư? Vào thời ấy, họ không tính đến và ngay cả hiện nay, nếu có một hoặc hai gã trai bám gót theo đuổi Letxli thì An vẫn rất kín đáo về đời sống tình cảm.
— Ngày nào mà con sẽ yêu một người đàn ông, Letxli ạ - Mẹ cô nói - Ngày ấy rốt cục sẽ đến, cuối cùng con sẽ tách khỏi em gái con và con bé khốn khổ sẽ có thể thở một cách tự do.
Mẹ ghen, Letxli tự an ủi, bà không bao giờ khơi dậy niềm ham mê lớn lao, cả đối với những người chồng bà, cả với gia đình bà. Quá lạnh lùng, quá đớn hèn.
Cô lấy lại chiếc khay và đem xuống bếp. Miếng phó mát mà An không ăn đi thẳng vào mõm con chó becgiê có bộ lông xám, đã già và bình thản. Khi cô trở lại phòng ăn, ngay trước khi mở cửa, cô nghe thấy những tiếng nói vang vang, khi cô vào lập tức dịu đi. Những cuộc cãi lộn giữa Fabiên và Patric trở nên thường xuyên và Letxli đếm những nốt trên mặt mẹ cô cũng như trên mặt bố dượng cô. Rõ ràng tối nay Fabiên chiếm ưu thế.
Với nụ cười dúm dó, Patric đứng lên với chiếc quần gin quá chật và áo sơ mi màu xanh nước biển.
— Nếu bố xem truyền hình - Letxli nói - Xin hãy giảm tiếng. Con cần ngủ.
— Tuân lệnh - Ông ta nói - Này, tạm biệt và chúc những ngày nghỉ tốt đẹp. Hãy trở về với chúng ta sớm một chút.
— Không có sự may mắn nào cả - Fabiên nhận xét - Nó đến nhà những kẻ thô lỗ.
— Con đến nhà bố con - Letxli trả lời trong lúc rời căn phòng.
Mười giờ sáng, An Menxphin còn nằm. Từ lúc Letxli đi, cô không thể ngủ lại. Nhưng cô cảm thấy thật mệt mỏi, ốm yếu đến mức không có can đảm đứng dậy. Cô lơ đễnh nhìn những bài giảng để bừa bãi trên giường. Cô vơ hú hoạ lấy chúng, ý thức được đã làm một việc vô ích. Lẽ ra cô nên đi với Letxli, cũng là khôn ngoan, ở đây, cô sẽ mỏi mệt và sự rối loạn, sẽ không có kết quả gì tốt đẹp cả.
Cô sắp đứng lên thì mẹ cô vào phòng.
— Con đau à? Con có muốn ăn sáng không?
— Con đã uống trà với Letxli nhưng con không đói.
Fabiên máy móc đặt bàn tay lên trán con, như bà có thói quen ấy với các con gái khi một đứa có vẻ ốm yếu.
— Mẹ sẽ đi lấy nhiệt kế. Con phải cặp nhiệt độ.
Đó là điều An không chịu nổi.
— Không cần - Cô nói - Con dậy đây.
— Lần này con hãy nghe lời… Được. Đưa cố tay con cho mẹ xem.
Fabiên đếm nhịp đập qua chiếc đồng hồ bấm giờ của bà và thấy mạch đập quá nhanh.
— Nếu tối nay con không khá hơn, mẹ sẽ mời một bác sĩ.
— Con sẽ khá hơn.
— Hãy nằm xuống. Con có thể học trên giường.
An chỉ dậy để cùng mẹ ăn bữa vào lúc mười ba giờ. Patric ăn trưa ở thành phố với một khách hàng, chí ít đó là lời ông ta nói với Fabiên và bà ngày càng nghi ngờ sự thành thật của ông.
— Letxli sẽ gọi điện thoại ngay khi chị ấy tới Nữu Ước, tại nhà bố - An nói - Chị ấy đã hứa với con như vậy.
Fabiên không nghe. Nhìn đăm đăm bức tranh của Đenvô ngay trước mặt thể hiện một thiếu nữ ngồi trên ghế dài, đầu hơi nghiêng về bên phải như bị những vành mũ rộng kéo theo, bà để tâm trí lang thang về một quá khứ đau đớn vì nó trừng trị một cách tàn bạo hiện tại ủ ê. Patric ở trung tâm quá khứ ấy; ông có nụ cười quyến rũ bà, còn bà lúc đó còn giống như cô gái bất hủ ấy của Đenvô, mỏng manh và xinh đẹp. Cuộc ly hôn của họ cuối cùng được khép lại vào lúc hai con gái sinh đôi đã mười ba tuổi, chúng không thành vấn đề lớn mặc dầu Letxli có xu hướng quá thường xuyên gợi nhớ bố đẻ mà nó ít khi được gặp theo ý muốn của nó. An mềm mỏng hơn, ít bị tổn thương hơn. Patric lập tức có sự ưa thích hơn đối với con nhỏ ẻo lả và nồng nhiệt, đã rất quyến rũ. “An sẽ phá phách”, ông thét lên. Nhưng cho tới nay, lời tiên đoán ấy không có tiếng vang.
Ít mềm mại hơn, có nam tính hơn, tuy nhiên vẫn hấp dẫn, đó là Letxli, ngay từ tuổi mười bốn đã có kẻ theo đuổi tán tỉnh cô bé. Cô không quan tâm đến chuyện này, chính vì thế nó là điều bí mật của kết quả của cô. Bản thân Patric phải đầu hàng trước Letxli và ông có thiện cảm và quan tâm tới cô. Vài vụ va chạm nhưng không bao giờ có điều gì nghiêm trọng giữa họ. Không. Mối nguy hiểm là ở chỗ khác: Trong một thời gian dài Fabiên không muốn nhìn thẳng vào mặt ông ta.
— Con lên đi ngủ đây - An nói.
— Con có muốn mẹ mời một bác sĩ không?
— Không, thực tế không cần. Chỉ mệt nhiều thôi. Đêm qua con không ngủ ngon.
Đúng lúc cô đứng lên thì một tia nắng xiên vào ô cửa kính trông ra công viên Môngxô và Fabiên có cảm giác mặt con gái bà trở nên trong suốt. Bà giật mình ngạc nhiên thấy An gầy trơ xương.
— Hãy ngủ ngon giấc buổi trưa. Quãng năm giờ con sẽ dậy để uống trà.
Nhưng đến năm giờ, An còn ngủ vật vờ. Mẹ cô có cuộc hẹn tại nhà bác sĩ nha khoa hơi muộn, đã để cô ngủ và bà chỉ về nhà vào bảy giờ tối. Lần này bà buộc con gái phải thử lấy nhiệt độ. Ba mươi chín độ.
— Mẹ mời một bác sĩ - Fabiên nói.
Patric vừa về, mặt cau có, cơ thể mỏi mệt.
Bác sĩ Blômê mà họ quen biết không ở nhà, người trả lời cử một bác sĩ thay thế cũng không có mặt ở đó, ông ta được gọi vì một trường hợp cấp cứu, người ta không biết khi nào thì ông ta trở về. Fabiên bắt đầu tức giận.
— Chúng ta đang ở sát ngày lễ Phục sinh. Patric nhận xét - Mọi người đổ xô ra đường, các bác sĩ tại sao lại không đi chứ? Hãy gọi y tế cấp cứu.
Fabiên làm theo. Hai mươi phút sau, một bác sĩ trẻ đến thăm bệnh cho An, cô kêu rất đau ở vùng bụng.
— Viêm ruột thừa cấp - Ta đưa cô ấy đi thôi.
Fabiên hốt hoảng. An khóc lóc.
— Nó ghét Bệnh viện - Mẹ cô nói - Có một Bệnh viện tư có bảo hiểm xã hội ở cách đây năm trăm mét, Bệnh viện Giắccơ Đờlaruy… ông tin chắc nó cần phải mổ chứ?
Người bác sĩ trẻ lại nắn bụng, thấy tình trạng cô rất đau đớn nên kết luận:
— Đây là trường hợp cấp cứu. Trong gia đình đã có ai bị mổ chưa?
— Tôi - Fabiên trả lời - Và cả con chị sinh đôi với nó nữa.
Người bác sĩ trẻ có cái đầu nhỏ hơn Patric, một cái đầu dài nổi bật mái tóc hung và xoăn, quay về phía chồng Fabiên nói:
— Cả ông nữa chứ?
— Không, tôi chỉ là bố dượng.
Patric cười nhăn nhúm và khi ông ta muốn châm một điếu thuốc lá, cái nhìn của Fabiên ngăn ông ta lại. Bà ấy đóng vai mẹ Đôlôrôxa, ông thầm nhủ trong lúc đề nghị đi cùng An trong xe y tế.
— Tôi sẽ đi - Fabiên quyết định.
Vào nửa đêm, bà bắt đầu lo lắng. An đã được chuyển tới bệnh viện vào hai mươi giờ mười lăm. Chấp nhận để người ta mổ cho cô vào một giờ sau đó, lẽ ra mọi việc đã kết thúc từ lâu, nếu không có sự phức tạp.
Patric đã đi nằm. Ông ta đọc một tờ tạp chí tài chính trong lúc uống một cuốc rượu uytxki Ê-côt-xơ. Ông ngước mắt nhìn bộ mặt biến dạng của Fabiên khi bà vào phòng.
— Em đừng hốt hoảng - Ông ta nói - Đây là việc mổ nhẹ nhàng… Ồ! Anh quên mất: Letxli đã gọi điện thoại từ Nữu Ước trong khi em đưa An đi Bệnh viện, mọi chuyện tốt đẹp đối với nó. Anh không nói với nó là em gái nó sắp bị mổ.
— Vì sao?
— Em biết Letxli rồi, nó sẽ hoảng sợ mà nó đang ở cách xa tới năm nghìn cây số… Anh van em hãy ngủ đi.
— Không. Em sẽ gọi tới Bệnh viện.
Ông ta tìm cách thuyết phục vợ nhưng vô ích. Khi bà gặp được nữ y tá trực đêm, Fabiên than phiền:
— Cô đã hứa gọi điện thoại cho tôi. Có chuyện gì đang xảy ra?
— Con gái bà đang ở phòng hồi sức.
Đột nhiên Fabiên lạnh toát người và có cảm giác trái tim bà, cơ quan không thể dự kiến được này, nảy dội lên khủng khiếp trong ngực bà.
— Đã có chuyện gì xảy ra phải không? Cô giấu tôi sự thật…
— Tất cả mọi người sau khi được mổ đều chuyển qua phòng hồi sức, xin bà đừng hoảng hốt, thưa bà. Chúng tôi sẽ gọi điện cho bà ngay sau khi cô ấy trở lại phòng mình. Hay đúng hơn là không cần. Bà hãy ngủ bình yên và gọi điện vào bảy giờ sáng mai.
— Tôi có thể đến thăm nó không?
— Tất nhiên vào ngày mai.
Nói xong, nữ y tá trực gác máy, để lại Fabiên càng rối loạn hơn.
— Có chuyện gì đó nghiêm trọng đang xảy ra - Bà nói với Patric khi trở lại phòng mình. Cô nữ y tá trực này không nói thật với tôi.
Patric khuyên bà đi nằm và hãy cố ngủ.
— Tôi sẽ không thể ngủ được - Fabiên nói.
— Em hãy uống một liều thuốc ngủ. Em lo lắng vô ích.
Bà liền căm ghét ông ta và chuẩn bị cho đêm nay. Lần đầu tiên bà nghĩ tới chia tay Patric trước khi cuộc sống vợ chồng của họ giảm tới mức tồi tệ. Ly hôn lần thứ hai. Bà đòi hỏi quá nhiều ở những người đàn ông, lòng trung thành là phần lớn của sự “quá” này. Người chồng đầu tiên của bà, bố đẻ của An và Letxli đã thay lòng đổi dạ nhưng nói cho cùng là độ lượng, hào hiệp. Còn Patric là kẻ hay lăng nhăng chim chuột, vô xỉ và bủn xỉn. Công ty Bất động sản của ông ta không lúc nào ăn nên làm ra cả. Bà không ngừng phải cấp vốn để cứu vãn cái công ty chết tiệt này. Điều mà Fabiên thường đọc được trong cái nhìn của Letxli khi cả nhà tập trung và bà lập tức cố quên với vẻ tức giận và tủi hổ thì đột nhiên tối nay trở lại với bà, không kìm nén được: Patric chỉ ở lại với bà vì bà bao nuôi ông ta, ông ta được nuôi béo trắng, được có chỗ ở và công ty của ông ta được cứu trợ. Patric không yêu bà nhiều nếu có thể nói là không bao giờ yêu bà. Thật ngu ngốc và khó chịu. Thật tầm thường một cách khủng khiếp.
Bà muốn khóc. Nén những giọt nước mắt và tắt đèn. Nhưng bà không ngủ được nên xuống bếp uống một cốc nước, cố đọc báo nhưng đột nhiên bà run người không sao kìm được. An đang trong cơn nguy hiểm, bà sẽ không gặp lại được con!
Khi Fabiên gọi điện thoại đến bệnh viện vào bảy giờ rưỡi, người ta bắt bà chờ đợi một lúc lâu để chuyển từ tổng đài đến máy của nữ y tá trực ngày. Cô này chỉ nói với bà là có những sự phức tạp.
— Những sự phức tạp gì? Tại sao người ta không báo sớm cho tôi?
— Công việc ban đêm quá tải, thưa bà. Tốt hơn cả là bà tới đây.
Fabiên chỉ ngủ được có hai giờ nên suy sụp. Patric quyết định đưa bà đến bệnh viện. Trời mưa, cơn mưa phùn lạnh giá và dai dẳng làm bầu trời mờ đục, thách đố mùa xuân. Fabiên lạnh run người, bộ mặt biến đổi, sẵn sàng gây chuyện tệ hại. Nhưng khi người ta báo cho bà biết tin An đã chết, bà ngất xỉu. Bà được chuyển tới phòng cấp cứu, tại đây một nữ y tá chăm sóc bà. Patric yêu cầu gặp bác sĩ phẫu thuật đã mổ cho con gái riêng của vợ ông ta.
— Ông ấy đã về nhà rồi - Nữ y tá trực ngày trả lời - Ông ấy đã làm việc suốt đêm.
— Đã có chuyện gì xảy ra?
— Tôi không thể nói chính xác với ông được. Cả kíp làm đêm đã đi rồi. Nhưng phẫu thuật viên đã mổ cho cô Menxphin sẽ cho ông bản báo cáo mổ. Hầu như có xuất huyết không dự kiến được.
— Không thể dự kiến, thế là thế nào?
— Trong lúc này tôi không thế nói rõ hơn. Ông có muốn gặp cô ấy không?
Ông máy móc nói có nhưng lập tức hối tiếc. Tuy nhiên, ông ta vẫn đi theo nữ y tá trực tới tầng hầm là nơi người ta để thi hài An trong một buồng nhỏ, trên chiếc giường tạm. Người ta đã mặc cho cô chiếc sơ mi trắng của bệnh viện bằng vải thô, xẻ ở lưng và cổ áo dựng lên. Patric chỉ nhìn cô một lát:
— Liệu có cuộc giải phẫu không?
— Nếu ông muốn thế… Nhưng cô ấy chết hoàn toàn tự nhiên.
— Vậy là không có giải phẫu. Tôi sẽ trở lại hỏi báo cáo mổ khi bác sĩ phẫu thuật có mặt ở đó.
Fabiên vẫn nằm trong phòng mà cô nữ y tá cho khiêng bà vào sau khi bị ngất. Bà đã lấy lại chút sắc màu ở mặt.
— Anh đã gặp nó à?
Ông ta gật đầu và hỏi bà có thể đi được không.
— Tất nhiên.
— Vậy chúng ta hãy đi khỏi đây. Cái Bệnh viện này làm anh khiếp sợ. Anh cần phải lo những thủ tục.
Bà không phản đối và khoác cánh tay Patric đi ra. Không khí bên ngoài làm bà khoẻ ra. Sau một lúc ngớt ngắn ngủi, mưa phùn lại tiếp tục rơi và Fabiên không biết có phải những giọt mưa hay những giọt nước mắt tuyệt vọng làm mặt bà bóng láng.
Ngay khi về đến nhà. Patric cho bà uống nước trà loãng trong đó ông đổ đầy tràn rượu uytxki.
— Bọn vô lại ấy! - Ông ta nói - Thật đúng thế nếu không chúng đã không tống cổ chúng ta ra ngoài. Nhưng anh sẽ tóm cổ tên bác sĩ phẫu thuật đã mổ cho An, nếu cần, anh sẽ đập vỡ mõm hắn!
Lạ thay, cơn giận dữ của Patric lại làm Fabiên bình tâm. Nước trà pha rượu cũng có tác động. Trong khi chồng bà chạy lo thủ tục và tang ma, bà đi nằm. Bà âm thầm khó chịu trong người. An đã đau khổ vì lẽ gì? Tại sao nó chết nhanh đến thế? Nếu bà đã mất cảm giác thì giờ đây bà đã tự chủ, người ta phải nói cho bà biết chứ. Vậy người bác sĩ trẻ của đội cấp cứu đã chẩn đoán nhầm chăng, cần phải đòi hỏi bản báo cáo mổ.
Bà ngủ cho tới lúc Patric trở về. Khi bà muốn gọi điện đi Nữu Ước thì ông phản đối:
— Em không thể làm thế. Letxli có thể trở về ngay.
— Việc đó sẽ là bình thường. Đối với Frăng cũng thế. Người này là chị em sinh đôi với nó, người kia là bố nó.
— Đừng nói với họ là An chết ở Bệnh viện. Có thể là một tai nạn…
— Tôi đánh giá cao sự tế nhị của anh - Bà nói với vẻ mỉa mai thầm kín - Nhưng nói dối trong trường hợp này là quá sức tôi.
Trước hết bà có Frăng ở đầu dây nói bên kia và báo ngay tin này, rồi bà chờ đợi. Frăng câm lặng một lát, cuối cùng ông phản ứng, hỏi những lời giải thích.
— Nó chết trong lúc mổ - Fabiên nén khóc chỉ nói có thế - Hãy cho em nói chuyện với Letxli.
Khi cô gái cầm máy, Fabiên khóc và nói với Patric: “Tôi không thể, tôi không thể, anh hãy nói với nó”. Và bà đưa máy cho ông. Một lúc sau, bà nghe thấy tiếng nói của Letxli thét lên nguyền rủa bố dượng:
— Các người là những con quỷ. Các người không biết chăm sóc nó!
— Con hãy bình tĩnh, Letxli. Người ta phải mổ em gái con và chính trong lúc mổ…
— Bất kể điều gì! Ông nói bất kể điều gì! Tôi muốn nói chuyện với mẹ.
— Bà ấy không thể trả lời con.
— Tôi sẽ trở về Pháp ngay trong chuyến bay đầu tiên. Không cần đến đón tôi, tôi sẽ đi tắc-xi…
— Thật kỳ cục!
— Thật khủng khiếp - Letxli trả lời trước khi gác máy.
Frăng Menxphin ôm con gái trong vòng tay, nhẹ nhàng dỗ dành cô trong lúc cô thổn thức. Khi cô hơi bình tĩnh, ông đề nghị đi cùng cô tới Pari, ông sẽ báo huỷ những cuộc hẹn gặp của ông và ở lại Pari hai hoặc ba ngày. Nhưng Letxli tự nhủ sự có mặt của bố cô sẽ chỉ làm phức tạp những sự việc. Cô muốn làm rõ tình hình với ít vẻ lờ mờ nhất.
Vả lại mặt khác, cô có vẻ thất vọng cho rằng cái chết của An không gây cho bố nỗi buồn choáng người như nỗi buồn của bản thân cô biểu lộ. Còn tồi tệ hơn nỗi buồn, đó là nhu cầu phá phách, làm bùng nổ những lời lẽ và sự việc, làm tiêu tan công việc hằng ngày.
Bố đẻ cô là bác sĩ khoa thần kinh, cô không thể quên điều này. Chắc chắn đây là lý do để ông biết tự kiềm chế. Vả lại, ông thường không biểu lộ sự yêu thương hơn đối với cô, Letxli này chăng?
— Bố không yêu nó - Đột nhiên cô nói.
— Ngốc nghếch! Bố yêu nó sâu sắc. Đó là đứa con gái gây hoang mang của bố vì quá khôn ngoan so với con. Phải, bố rất yêu nó.
Letxli nhớ rất rõ những năm tháng êm dịu và sáng sủa, những năm đầu tiên khi bố mẹ cô chung sống và đặt lên hàng đầu việc giáo dục hai con gái sinh đôi của họ. Mới đây mẹ cô nói với cô rằng, vào thời, đó, bà đã biết Frăng lừa dối bà với một nữ bệnh nhân của ông, nhưng bà nén lòng tránh mọi sự cãi cọ trước mặt các con.
Sự giữ gìn ý tứ ấy không kéo dài được lâu và Letxli không bao giờ quên được buổi tối ấy mà mẹ đã cho An và cô đi ngủ sớm hơn thường lệ, lúc này sự đối đầu giữa bố mẹ được diễn ra bằng những tiếng thét, những lời lăng mạ và cả những miếng đòn, Fabiên đã ném một cái bình vào đầu chồng và ông đáp lại bằng một cái tát. Trong chiếc giường nhỏ, An run từ đầu đến chân còn Letxli phải áp chặt người mình vào em để cố làm em bình tâm. Buổi tối ấy, cô thầm nhủ là mãi mãi, không bao giờ cô lấy chồng, không bao giờ cô tin vào một người đàn ông, không bao giờ cô to tiếng, ngay cả những cuộc cãi lộn dữ dội nhất với người khác.
Ít lâu sau, bố mẹ cô ly hôn và cô đi Pháp với mẹ và em gái, để lại Frăng vừa không còn áy náy vừa đau xé lòng.
— Tất cả chuyện này thật đáng nghi ngờ - Letxli nói với bố - Con sẽ đi một mình và nếu con cần bố giúp, con sẽ cho bố biết.
Ông lặng lẽ quan sát con. Đứa con gái của ông cho tới lúc này đã trở nên xinh đẹp, ít mảnh mai hơn An nhưng quyến rũ hơn, mạnh mẽ hơn. Đột nhiên ông nhận rõ ông mãi mãi sẽ không gặp được An, đứa con gái bé bỏng mà ông thường lãng quên. Đây như một nhát dao găm làm cho mặt ông tái nhợt.
— Con hãy hứa với bố là thận trọng - Ông nói với Letxli - Có thể là một tai nạn. Ngày nay vẫn còn cơn sốc khi mổ. Và đừng ngần ngại gọi bố nếu con thấy quá sức mình. Bố sẽ lo cho việc con trở về.
Frăng Menxphin chỉ lấy được một vé máy bay chuyến ngày hôm sau nữa, chí ít đó là lời ông nói với Letxli vì ông e sợ sự phản ứng của cô khi gặp lại mẹ và bố dượng. Liệu ông có cần đi cùng cô không? Ông kết luận là “không”. Không bao giờ ông có thể chịu đựng nổi Patric Parăng và ông không muốn giáp mặt ông ta trong hoàn cảnh này. Ông thấy hầu như là lạ lùng nếu không muốn nói là khả nghi vì sao An không chịu đựng nổi một ca mổ viêm ruột thừa nên ông quyết định tiến hành một cuộc điều tra nhưng để ít lâu sau đã, khi ông sẽ đi Pari với Gioan vào tháng Sáu.
Trước khi Letxli đến Nữu Ước, Frăng đã định giới thiệu Gioan với con gái mình nhưng ông không có thời gian, giờ đây không thành vấn đề làm việc này trước khi Letxli trở về Pháp. Con gái ông đã quá rối loạn nên không thể thanh thản chấp nhận ý kiến tái hôn của bố cô với một nữ nhà báo trẻ người Nữu ước được.
Ông đưa tiễn Letxli đến sân bay và bắt cô hứa gọi điện thoại cho ông dẫu có chuyện gì xảy ra. Nếu cô cần đến ông, ông sẽ đi chuyến bay đầu tiên. Cô đến sân bay Roaxi rất muộn vào buổi tối và cuối cùng khi cô về nhà thì mẹ cô nằm liệt giường vì thuốc an thần.
— Con đến quá muộn đối với lễ tang - Patric nói - An đã được hoả táng chiều hôm nay.
— Hoả táng ư?
— Đó là ý nguyện của nó. Nó đã nói với mẹ con như vậy trước khi mổ.
— Còn việc giải phẫu?
— Không có giải phẫu. Cái chết là tự nhiên.
— Bố nói dối, Patric. Con biết rằng bố nói dối! Nhưng con sẽ lôi vụ này ra ánh sáng.
Ông không nói với cô về bản tường thuật mổ mà ông đã đi tìm tại Bệnh viện Giắccơ Đờlaruy và Fabiên đã không xem.
Trong những ngày tiếp theo, Letxli biết được tên bác sĩ phẫu thuật đã mổ cho An: bác sĩ Ê-ma-nuy-en Fo. Cô gặp lại Fabrixơ Buyxông đang chuẩn bị luận án tiến sĩ Luật; một lần nữa anh hỏi cô có thật cô muốn kết hôn với anh không. Cô không trả lời cả có lẫn không và yêu cầu anh giúp cô trong vụ kiện mà cô tính theo đuổi chống lại bệnh viện và người bác sĩ phẫu thuật đã mổ cho em gái cô.
— Thật điên rồ! - Fabrixơ phản đối - Ngay cả khi Bệnh viện và bác sĩ phẫu thuật rõ ràng cẩu thả hoặc vụng về, thật khó chứng minh điều này. Nhưng hầu như An không chịu đựng nổi cú sốc khi mổ. Vả lại, em sẽ không tìm được một nhân chứng nào nói ngược lại. Và ai sẽ trả chi phí cho vụ kiện?
— Bố em. Em lo công việc của em trong vụ này.
Nhằm trấn an cô, Fabrixơ Buyxông hứa với cô sẽ nói chuyện này với bố anh ta.
— Luật sư Buyxông không bao giờ muốn quan tâm đến chuyện này - Letxli bác lại - Đây là một luật sư ở toà đại hình và ông không thích thú gì loại vụ kiện này.
— Nhưng ông có thể cho chúng ta một lời khuyên… ông doạ gửi anh đi Mỹ học một năm về Luật quốc tế ở Havơt, Letxli hãy suy nghĩ kỹ: cuối cùng em có muốn kết hôn với anh không?
— Nếu anh giúp em.
— Đó là thái độ trơ trẽn.
— Đó là tính hiệu quả.
Họ đi uống một cốc trong quán rượu ở khu phố Latinh, gần vườn hoa Lucxămbua. Fabrixơ nói giọng dịu dàng với nụ cười kín đáo. Cô gái này ám ảnh anh và anh bực mình với cô. Anh thấy cô quá gầy, có tính khí nam giới, hoàn toàn không phù hợp với ý tưởng về phụ nữ của anh và quá trẻ. Tóm lại, anh tưởng mình hiểu rằng anh yêu cô vì từ lâu anh biết rằng niềm say mê tình ái là phi lý. Sự ám ảnh của Letxli đối với anh thuộc về một phần ý thức của anh thường làm anh khó chịu.
Những tình nhân đầu tiên của anh đều quá tuổi ba mươi, gần bên họ, không bao giờ anh cảm thấy những gì mà Katarin Hepbơơc có phong cách hàng đầu ấy gợi lên trong con người anh. Rõ ràng Letxli giống người nữ diễn viên này. Anh muốn đến điên dại được sờ mó cô, thúc ép cô, làm cô bực mình, làm cô bộc lộ sự chống cự.
— Cái chết của An - Cô nói - Em không thể nào nghĩ tới chuyện khác chừng nào em chưa biết ai đã gây ra và vì sao.
— Cần phải gặp bác sĩ phẫu thuật.
— Em đã cố. Anh ta không có thì giờ tiếp em. Em đã nài nỉ. Anh ta đã cho trả lời em qua văn phòng bệnh viện rằng anh ta đã gặp bố dượng em và anh ta đã cho ông mọi lời giải thích cần thiết. Nhưng Patric nói dối, em tin chắc chuyện này.
— Sẽ có một cách… - Fabrixơ bắt đầu nói, nhưng rồi anh nín lặng.
— Cách gì?
Anh nhượng bộ. Anh đang bước vào một quá trình nguy hiểm và mê hoặc sẽ làm cho anh dần dần phải chấp nhận những gì cô đòi hỏi. Anh nói:
— Có lẽ anh có thể thu xếp để em gặp người bác sĩ phẫu thuật ấy. Hãy nhắc anh tên anh ta.
— Ê-ma-nuy-en Fo.
— Hình như em gái anh quen biết anh ta. Anh cũng tin rằng cô ấy đã dẫn anh ta về nhà vào một buổi tối. Họ tham gia cùng một câu lạc bộ quần vợt và thỉnh thoảng họp nhau tại nhà một người bạn chung là Giêrôm Boren.
Thực tế, Fabrixơ không biết tí gì về lý lịch người bạn trai của em gái mình. Có điều chắc chắn đó là Ê-ma-nuy-en, bác sĩ phẫu thuật nhưng không có gì chứng tỏ anh ta là người tốt. Một gã đẹp trai mặc dầu hơi thấp theo lời Matinđơ, em gái anh nói.
Bị Letxli quấy rầy, ngay tối hôm ấy Fabrixơ gọi điện cho Giêrôm Boren để biết hơn một chút về Ê-ma-nuy-en Fo.
— Cậu nhắm đồng tính luyến ái hử? – Boren nói.
— Đó là vì một bạn gái thôi.
Những thông tin ngắn gọn nhưng cụ thể: họ của Ê-ma-nuy-en là Fo. Sau khi là sinh viên Y khoa nội trú ở Bruxen, Fo làm việc tại một Bệnh viện tư có bảo hiểm xã hội ở quận Mười bảy.
— Chính hắn - Fabrixơ thở dài, không biết rõ có thật mình nên vui mừng về điều này.
Giai đoạn tiếp theo là yêu cầu Giêrôm Boren tổ chức một cuộc gặp gỡ giữa Ê-ma-nuy- en Fo và Letxli.
— Cậu không thiếu cả gan mà - Boren nói - Tại sao lại không ở nhà ông bà già cậu?
— Vì Matinđơ sẽ làm lạc điệu, cậu biết nó…
— Fo thường không có thì giờ rỗi rãi và theo những tin tức cuối cùng, anh ta rất say mê một cô người mẫu chào hàng.
— Cố thử xem!
— Mình không thể hứa được gì. Cô gái ấy thế nào?
— Tốt. Hơn cả tốt. Nhưng đừng tưởng rằng… Tóm lại, đối với cô ấy là có được tin tức về Fo.
— Mình ghét thứ đó - Boren nói.
Nhưng Fabrixơ tin chắc anh ta sẽ cố gắng, phải chăng để thoả mãn tính tò mò vô tận của anh ta. Anh nói chuyện này với Letxli và khuyên cô nên kiên nhẫn vì bác sĩ Fo là một người rất bận rộn.