← Quay lại trang sách

Chương V TỘI GIẾT NGƯỜI

Bệnh viện Giắccơ Đờlaruy tối nay yên tĩnh là một ngoại lệ. Ê-ma-nuy-en có đủ thì giờ ăn tối mà không bị gọi giữa bữa.

Xa Letxli Menxphin, với thái độ hoàn toàn khách quan, anh tự nhận mình đã xử sự một cách vô trách nhiệm. Anh thầm nói với mình: khi nào thì mày ngừng làm những điều ngu ngốc? Mày đã gây nguy hại cho sự nghiệp của mày, mà đã ở gần kề mức không thể hành nghề được nữa, giờ đây mày nhượng bộ những thói đỏng đảnh của một con bé đọc quá nhiều tiểu thuyết trinh thám. Nếu Letxli khăng khăng muốn tố giác bố dượng cô ta, nếu cô thuyết phục được một thám tử tư giúp cô trong vụ này, bản thân anh cũng sẽ bị tố cáo, và lần này, người ta sẽ không bỏ sót việc phát hiện vào buổi tối nổi tiếng về cái chết của An Menxphin, bác sĩ phẫu thuật lẽ ra phải mổ lại đã say như chết.

Đêm tối cũng yên tĩnh nhưng Ê-ma-nuy-en ngủ ít, anh suy nghĩ cách để dừng vụ này lại. Đúng là anh thích Letxli nhưng không đến mức hy sinh sự nghiệp của mình. Cái gã Patric Parăng ấy mà anh đã gặp một lần theo anh có vẻ dễ bảo. Bằng cách lật ngửa bài lên bàn, bằng cách nói chuyện với gã, giữa hai người đàn ông với nhau, ta có thể hạn chế những thiệt hại.

Rốt cuộc, Patric Parăng chỉ gián tiếp liên can tới cái chết của An. Cô gái trẻ Menxphin đã không phá thai và có thể cố giữ được đứa bé nếu cô mang thai bình thường. Nhưng không ai có thể dự báo tai nạn chết người của cô. Đây là điều anh sẽ nói với Patric Parăng để ông ta tin tưởng và giành được ông ta nên vụ việc không đi quá xa. Đó còn là sự khôn ngoan. Ê-ma-nuy-en tin chắc vào việc này, vậy anh cần phải hành động thật sớm.

Anh hẹn với mình đi ngủ hai giờ sau đó ra khỏi Bệnh viện rồi đến công ty Bất động sản nơi Patric Parăng làm việc. Letxli đã nói với anh trụ sở ở phố Tôckơvin, gần đại lộ Viliê. Patric Parăng có một người hùn vốn mà Letxli cho là một kẻ vô lại, chơi cá ngựa và năng đi lại với bọn cướp. Bản thân Patric cũng chẳng sạch sẽ gì, nhưng đối với phụ nữ, Ê-ma-nuy-en thầm nghĩ, hẳn ông ta có cái duyên của những chàng trai lịch sự ấy từ thời trước chiến tranh đến quá khứ xáo động và số phận bi thảm. Một thế giới mà bác sĩ Fo không bao giờ gần kề và anh không quan tâm đến nó. Anh đã dành tuổi thanh xuân của mình trong một công việc đầy tham vọng mà những trò dại dột lẽ ra anh có thể làm từ tuổi mười sáu thì mười năm sau anh mới làm khi đã rụng vài sợi tóc và mất vài ảo tưởng. Nhưng trò đùa ấy sẽ ngừng.

Anh cần phải thế.

Vào năm giờ anh bị gọi dậy qua một cơn đau ngang với “ung thư dạ dày”, rồi anh có thể ngủ vật vờ đến bảy giờ. Anh cảm thấy khoẻ khoắn nhưng khước từ uống cà phê mà về thẳng nhà mình ngủ cho đến mười giờ kém mười lăm. Tắm vòi hoa sen hầu như lạnh, mặc sơ mi sạch sẽ, áo vét thể thao và quần màu xám. Ngay sau khi gặp được Patric, anh sẽ gọi điện cho Letxli.

Trong khi ăn vội bữa điểm tâm trong một quán quen thuộc, anh thử nhìn về tương lai của mình với vẻ lạc quan. Anh kiếm tiền đầy đủ cho cuộc sống của mình và có thể cho phép cưới vợ, xây dựng một gia đình, đó là số phận của mọi bác sĩ phẫu thuật có lý trí. Con đường của Đông Gioăng đối với anh là cấm chỉ, cho dù có đến với anh những cuộc phiêu lưu ngoại tình ngắn ngủi.

Anh sẽ không chết gí lâu dài trong cái bệnh viện này. Mắc dịch! Anh đã đỗ đầu kỳ thi tuyển sinh viên Y khoa nội trú, vài sếp lớn hẳn nhớ đến điều này, anh sẽ gõ cửa họ và làm quên đi tai tiếng xấu xa mà giáo sư Vilông muốn bắt anh chịu. Anh sẽ leo lên những cấp bậc, một người vợ ở bên mình, có thể là Letxli, tại sao không? Cô ấy hợp với ý muốn của anh, cô ấy trẻ, thông minh và bố cô ấy giàu, hào phóng và không gây phiền vì ông ấy ở Nữu Ước… Cô sẽ quên em gái mình và thảm kịch, nhưng bao giờ anh sẽ thú nhận với cô là tối ấy, anh quá say không thể mổ được.

Trong phố Tôckơvin, anh thấy một chỗ cấm đỗ xe nhưng còn trống, nếu anh vi phạm, anh sẽ làm cho Câu lạc bộ y học mà anh tham gia phải gánh chịu. Công ty Bất động sản ở trước mặt. Anh bước vào, chờ gặp được một nữ thư ký, nhưng hai người hùn vốn không có thư ký nữa, người cuối cùng được quyền ưu tiên đã từ chối làm vì công rẻ mạt.

Cửa của công ty không khoá, Ê-ma-nuy-en nghĩ rằng một người hùn vốn ở cách đấy không xa. Anh gọi nhưng vô ích. Rồi anh đi vòng gian phòng trước khi mạnh dạn vào phòng trong. Một chiếc bàn nhỏ với cái bếp đun bằng buytan, một chiếc ghế tựa, vài bộ hồ sơ trên những cái giá… Không có ai cả. Cuối phòng về bên phải có một cái cửa, hẳn đây là nhà xí. Anh gõ cửa và xoay nắm đấm… Cửa hé mở và Ê-ma-nuy-en trông thấy đôi chân người đàn ông. Phần thân còn lại được thả xuống bệ hố xí với một vết thương ở cổ đã gây nên cái chết, máu ở đó tuôn loang ra.

Patric Parăng đã chết, chiếc sơ mi của ông ta đầy máu đỏ tươi và đôi mắt lờ đờ còn phản ánh nỗi khiếp sợ. Lẽ ra Ê-ma-nuy-en gọi ngay cảnh sát cấp cứu. Nhưng anh nghĩ rằng tốt hơn hết là không dính dáng đến vụ này. Lời khai nhân chứng của anh rõ ràng là vô ích. Patric Parăng đã bị cứa cổ, anh ngán ngẩm suy rằng cái chết không phải là tức thì và Parăng hẳn đã đau đớn.

Anh khép lại cửa hố xí, qua gian phòng rồi đi ra. Trời nắng gắt, mùa hè đến sớm đón anh làm anh loá mắt đến nỗi anh không thấy ngay tờ giấy phạt vi cảnh cài ở thanh gạt nước mưa của chiếc xe của anh. Điều quan trọng là chuồn thật nhanh ra khỏi khu này. Anh cho xe lao đi và phải hãm xe đến cháy phanh để tránh một ông già đang đi lên vỉa hè. Người đi bộ còn hét lên khi chiếc xe của Ê-ma-nuy-en bắt đầu vào khúc ngoặt nguy hiểm ở bên trái. Hai bàn tay anh run lên, chưa bao giờ anh toát mồ hôi như thế này.

Anh ngược về phía rạp Ngôi sao, đi vào đại lộ Xăng-Elide rồi đi dọc những bến cảng. Nhanh chóng rời xa nơi xảy ra tội ác. Suy nghĩ lấy lại hơi thở và sự tỉnh táo, anh ngoặt vào phố Luvrơ và đỗ xe ngay chỗ đỗ đầu tiên và trả tiền, cách quán rượu và thuốc lá năm mươi mét. Đừng hoảng loạn nữa, hãy bình tĩnh nhận định tình hình. Một cốc uytxki pha nước sẽ giúp anh điều đó. Trước hết vì anh khát, sau đó, rượu sẽ làm anh bình tĩnh. Anh ngồi ở cuối phòng hầu như không có người. Chậm rãi uống rượu rồi châm một điếu thuốc để xem bàn tay anh không còn run nữa. Tốt rồi.

Patric Parăng chết không lâu. Người ta đã cắt cổ ông ta nhưng hung thủ đã biến mất. Anh lạnh toát người khi giữa quãng thở dài, Ê-ma-nuy-en nhận định Letxli có thể làm việc này. Nhưng anh lập tức gạt khả năng này, cô gái không quá khoẻ để tấn công Patric là con người cao to lực lưỡng được. Anh hết sức ngạc nhiên về tư thế quá khó coi để có thể chống cự, ngồi ỉa trên bệ hố xí. Dây giật nước xối cũng không được kéo.

Ê-ma-nuy-en gọi cốc uytxki thứ hai với nhiều nước và thề rằng đây sẽ là cốc cuối cùng. Tất nhiên sẽ có một cuộc điều tra, nhưng anh không thấy cảnh sát làm thế nào để lần ngược tới anh. Cho dù Letxli nói… Việc cấp bách nhất là gọi Letxli… Không? Cô sẽ không hiểu hành động của anh và sẽ giận anh. Tốt hơn cả là tỏ thái độ như thể anh chưa bao giờ đến công ty Bất động sản ở phố Tôckơvin. Patric Parăng thì sao? Không quen biết. Hoặc đúng hơn là ta có gặp ông ta tại Bệnh viện Giắccơ Đờlaruy sau cái chết của con ghẻ của ông ta. Từ đó đến nay đã mấy tuần trôi qua rồi.

Anh uống từ từ, quyết định đi cắt tóc rồi mời cô sinh viên Y khoa nội trú trẻ đi ăn trưa nếu cô rỗi rãi và hoàn toàn dựa trên tình bạn.

Cách giải thích của Ê-ma-nuy-en Fo bắt đầu thay đổi khi tôi đạt kết quả làm cho anh thú nhận rằng anh đã không mổ cho An Menxphin vì anh say. Động cơ của vụ giết người trở nên rõ hơn, chí ít có liên quan đến nó. Ê-ma-nuy-en chống lại khi tôi cho anh ấy biết, để cứu sự nghiệp của anh, anh có thể giết Parăng; thật phi lý nghĩ rằng anh đi đến tội ác đổ máu, theo anh nói là không đúng. Tuy nhiên, anh thú nhận rằng ngay từ đầu, anh không ngừng nói dối, khi nào anh nói thật? Những chứng cứ cụ thể đè nặng lên anh.

Khi được Rôlăng Giecboa, một người hùn vốn với Patric Parăng báo động, những viên cảnh sát đã thật nhanh chóng bắt tay vào việc nếu không nói là hiệu quả.

Rôlăng Giecboa chỉ đến công ty quãng mười một giờ rưỡi và ở suốt ngày cho tới mười chín giờ rưỡi. Đó là sự sắp xếp ngay từ đầu của ông ta với Patric mà theo nguyên tắc, Patric đến lúc chín giờ, đi ăn trưa vào mười ba giờ, trở lại công ty vào mười lăm giờ và về nhà vào mười chín giờ, nhưng với thời gian, những giờ giấc ấy ngày càng trở nên không chặt chẽ vì tiếng tăm của công ty đã mất.

Rôlăng Giecboa độc thân và ngủ muộn nên thời gian này đến công ty vào quãng giữa trưa. Ngày hôm ấy cũng vậy và ông ta ngạc nhiên thấy cửa công ty mở và nghĩ Patric đã đi khỏi. Ông thầm nghĩ, từ ít lâu nay, người hùn vốn với ông ta làm không có hiệu quả như trước. Rôlăng không tin rằng cái chết của cô con gái ghẻ đã ảnh hưởng nhiều đến Patric. Điều đó không ngăn Patric tiếp tục đi mò gái. Chắc hẳn ông ta đi ăn trưa với một người con gái và một lần nữa ông ta lại làm dầy thêm sổ ghi nợ tiền thanh toán của ông ta. Những vụ làm ăn tiến triển thật tồi tệ đến mức những sổ chi tiêu trở nên dầy thêm, chúng sớm sẽ huỷ sạch tiền lãi. Đã đến lúc ông ta phải chuồn đi để lại cho Patric và vợ thu xếp các vụ việc.

Trong lúc đi tìm một hồ sơ ở phòng trong, Giecboa cảm thấy có mùi hối thối toát ra từ nhà vệ sinh tuy đã đóng cửa. Khi ông ta mở cửa, ông ta hét lên và nén cơn buồn nôn: Patric đẹp trai phố bày cảnh tượng của cơn ác mộng. Rôlăng Giecboa phải mất nhiều phút để tĩnh trí và hành động. Ông khép lại cửa nhà vệ sinh và mặc dầu ông chỉ nhìn thấy những xác chết ở rạp chiếu bóng hoặc máy thu hình, ông vẫn tin chắc rằng người hùn vốn với ông chết ít nhất đã được hai giờ.

Ông gọi cảnh sát cấp cứu rồi đi kiếm một chai rượu cônhắc trong tủ tường và uống một hơi dài. Ông không chịu mở lại cửa nhà vệ sinh.

Những cảnh sát chịu trách nhiệm làm việc này.

Trò bịp lớn bắt đầu: nhóm cảnh sát hình sự, căn cước tư pháp, những người chụp ảnh, bác sĩ pháp y và thẩm phán thẩm cứu Teroa chiếm những chỗ sau những người ở phòng thí nghiệm đưa thi hài qua máy hút bụi và lục soát nơi xảy ra tội ác với những kẹp nhỏ nhằm sau đó đưa những dấu vết nhỏ nhặt mà họ tìm được vào nghiên cứu ở kính hiển vi.

Không có tóc lẫn mẩu da nào giữa những ngón và móng tay của Patric Parăng, khẳng định không có vật lộn mà chỉ có độc sợi tóc của một người đàn bà lấy được gần thi hài.

Rôlăng Giecboa bị thẩm vấn nhưng không đem lại chút ánh sáng nào về vụ giết người và người ta tìm những nhân chứng khác trong số những người láng giềng cũng vô ích. Giờ chết của nạn nhân được xác định xấp xỉ quãng mười giờ sáng. Việc giải phẫu tử thi của bác sĩ pháp y sẽ cho phép nói rõ hơn.

Hai viên thanh tra đến nhà Fabiên Parăng báo cho bà biết cái chết của chồng bà và thẩm vấn bà. Bà tỏ vẻ không hiểu khi người ta nói rằng chồng bà đã bị giết.

— Sáng nay ông ấy khoẻ mạnh - Bà nói - Ông ấy đã ăn điểm tâm với tôi lúc tám giờ.

Rồi trước sự im lặng của những cảnh sát, bà nói thêm:

— Người ta đã chuyển ông ấy vào Bệnh viện nào?

— Ông ấy đang ở nhà xác, thưa bà. Nếu bà vui lòng theo chúng tôi để nhận thi hài…

Thanh tra Cuđec ghi nhớ trong đầu óc: hoặc giả bà ta ngốc nghếch, hoặc giả cái chết dữ dội này không làm bà ngạc nhiên.

— Các ông cho phép tôi để lại vài chữ cho con gái tôi chứ? Nó phải về nhà để ăn trưa vì đã quá muộn, tôi mong rằng không có chuyện gì xảy đến với nó.

— Con gái bà bao nhiêu tuổi? - Cuđec hỏi.

— Mười tám tuổi. Nó đang học Đại học Luật.

— Chúng tôi sẽ triệu tập cô ấy.

Fabiên Parăng mặc thêm chiếc áo vét, cầm lấy túi xách tay, lấy ra chiếc bút máy viết vài chữ cho Letxli vào một tờ giấy ở sổ tay, rồi bà đứng lên:

— Tôi đã sẵn sàng.

Bà không nhỏ một giọt nước mắt và gương mặt có vẻ bình thản.

“Patric đã chết. Mẹ đến nhà xác rồi tất nhiên đến cảnh sát hình sự. Đừng đợi mẹ”.

Letxli đọc lại lần thứ ba mấy dòng này và tỏ vẻ nghi ngờ. Cô vào phòng của mẹ cô ở cùng với bố dượng thấy giường nệm đều xếp dọn gọn gàng như thường lệ và cảm thấy tuyệt vọng. Làm sao chỉ trong vài giờ cái gã súc sinh cao lớn là Patric ấy lại có thể chết và được chuyển tới nhà xác?

Sáng nay cô đã nhìn thấy ông ta khi ông ta uống cà phê và có vẻ khoẻ mạnh. Chỉ sau nửa giờ, trong lúc cô lục lọi trong bếp, ăn một miếng phó mát và một lát bánh, cô hiểu rằng cái chết này không tự nhiên vì cảnh sát hình sự đã can thiệp. Liệu mẹ cô trong một trận cãi lộn dữ dội, mà điều này luôn xảy ra, đã giết chồng chăng? Letxli lập tức xua đuổi giả thiết này nhưng phải thú nhận ngay là không nên loại trừ điều đó và cô bắt đầu hoảng sợ…

Không báo cho bố trước khi có được sự chắc chắn vì việc này sẽ quá nghiêm trọng.

Cô gọi điện cho Fabrixơ Buyxông thổ lộ với anh sự bối rối của cô.

— Bố dượng em đã chết, hẳn mẹ em đã giết ông ta vì cảnh sát đã đưa bà đi.

Tiếng cười của Fabrixơ làm cô lặng tiếng một lúc.

— Em không đùa đâu, đồ ngu. Bố dượng em đã chết thật.

— Nhưng chắc chắn mẹ em không giết ông ta. Dẫu sao hãy trông cậy ở anh, anh sẽ đề nghị bố anh bảo vệ bà.

— Vô lại! Có lẽ anh tin rằng em đùa hử?

— Letxli, em hoàn toàn vô lý. Em báo cho anh…

Cô gác máy. Fabrixơ làm cô bực mình, anh ta sẽ chẳng giúp được gì cho cô. Ê-ma-nuy-en hẳn ở nhà vì anh trực đêm hôm trước. Cô liều đánh thức anh bằng cách gọi cho anh. Anh chỉ nhấc máy vào hồi chuông thứ mười một.

— Ai ở máy đấy?

Letxli không nhận ra giọng nói của chàng trai bác sĩ phẫu thuật trẻ nữa: khàn khàn và hấp tấp.

— Xin lỗi đã đánh thức anh. Em là Letxli đây. Letxli Menxphin.

Cô nhắc lại những lời đã nói với Fabrixơ, nhấn mạnh sự bí mật về phần tội phạm của mẹ mình.

Một lúc im lặng, rồi Ê-ma-nuy-en lấy lại được giọng nói bình thường, yêu cầu cô đừng gọi cho anh nữa, anh đang có những nỗi buồn phiền về nghề nghiệp làm anh bận suốt đêm ngày. Khi nào anh có thì giờ sẵn sàng đến với cô, anh sẽ gọi điện thoại cho cô. Thế đó, hãy tha lỗi cho anh, anh rất tiếc.

Còn hơn cả bực mình, cô bị đau xé.

— Em đã tưởng hiểu được… - Cô bắt đầu nói.

— Letxli ạ, anh nhắc lại với em, anh không muốn dính líu tới vụ này. Em cho cảnh sát số điện thoại của anh nếu họ hỏi sẽ là vô ích thôi.

Letxli không cho cảnh sát tên của Fo. Cuối cùng cô thú nhận với thẩm phán Teroa là có quen biết Ê-ma-nuy-en. Nhưng chàng bác sĩ phẫu thuật trẻ đã bị bắt và giám sát.

Gõ hết cửa này đến cửa khác để tìm nhân chứng, những viên cảnh sát thu được những thông tin và họ kiểm tra ngay: bà quản lý một xưởng nhuộm ở trước mặt công ty của Parăng đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ, tầm vóc trung bình, mái tóc khá nâu, dừng chiếc xe R5 trước cửa hiệu của bà tại chỗ đỗ giao nhận hàng. Một lúc sau, một nữ nhân viên trật tự đường phố luồn tờ giấy phạt vi cảnh lên kính chắn gió của chiếc xe R5. Bản sao biên bản còn chưa được chuyển lên Sở Cảnh sát, cảnh sát trưởng quận Mười bảy có thể cung cấp số biển đăng ký xe, căn cước và địa chỉ của chủ sở hữu xe.

Ê-ma-nuy-en bị gọi hỏi vào lúc anh sắp ra khỏi nhà mình. Cuộc thẩm vấn theo thủ tục buộc anh nói tóm tắt như sau: người ta đợi anh ở Bệnh viện Giắccơ Đờlaruy để trực đêm. Thanh tra Girôđông để anh đi. Fo đã trả lời cuộc thẩm vấn theo thông lệ: anh đỗ xe ở phố Tôckơvin để đi mua thuốc lá ở cách đó hơn trăm mét. Đúng, anh đã gặp Patric Parăng tại Bệnh viện Giắccơ Đờlaruy sau cái chết của cô con ghẻ là An Menxphin, một cuộc nói chuyện ngắn ngủi. Không, từ đó, anh không gặp lại ông ta nữa. Anh làm gì ở phố Tôckơvin khá xa nhà anh? Anh qua đó định đi thăm một bạn gái ở Môngxô. Bạn gái nào? Anh đã khó trả lời: đó là một người đàn bà đã có chồng…

Viên thanh tra nhấn mạnh: đây thuộc về vụ giết người, tên người đàn bà sẽ được giữ bí mật. Ê-ma-nuy-en liền nổi giận: người ta coi thường anh, anh sẽ làm hại thanh danh một bạn gái rất thân của anh. Girôđông binh tĩnh nói: “Nói tên cô ấy và ông có thể đi”. Ê-ma-nuy-en cố moi đầu óc cũng vô ích, trí nhớ này chỉ cho anh biết một cái tên duy nhất của người phụ nữ trẻ ở Môngxô: Letxli Menxphin. Nhưng đây là người cuối cùng anh phải kể ra vì hẳn cô ấy đã bị thẩm vấn. Cuối cùng anh tìm một người khác chưa có chồng mà anh chỉ gặp có ba lần tại nhà bố mẹ người này. Sự hoảng sợ làm anh ngờ nghệch.

— Matinđơ Buyxông - Anh nói.

Cái tên này không làm thanh tra Girôđông bối rối. ở Pari có đến chục người có tên Buyxông.

— Địa chỉ?

Ê-ma-nuy-en nhớ tên đại lộ nhưng không nhớ số nhà. Nếu anh có thể xem sổ tay của anh… Dẫu sao anh tự nghĩ, thế là hỏng rồi. Khi hỏi Matinđơ, những viên cảnh sát sẽ hiểu.

— Sáu mươi sáu, đại lộ Cuôcxen - Anh nói - Lần này tôi đi đây.