Chương IV -LETXLI MENXPHIN
Đối với mẹ và người bố dượng, Letxli ngày càng trở nên xa cách, tuy nhiên cần lưu ý là quan hệ giữa Fabiên và Patric đã căng thẳng. Không có tôi nào trôi qua mà không có chuyện nổ ra giữa hai người. Khi họ bắt đầu cãi nhau, Letxli rời bàn ăn và giam kín mình trong phòng, căn phòng mà cô từng chia sẻ với An và đã trở thành nơi thầm kín. Một tối, mẹ cô trách cô nói chuyện một cách nguy hại về kỷ niệm của An.
— Những cuộc cãi lộn của mẹ với gã đĩ đực của mẹ không đủ với mẹ sao? - Letxli trả lời như ngọn roi quất vào xúc phạm mẹ.
Fabiên ra khỏi phòng không nói một lời. Bà không biết nói gì hơn với cô con gái. Bà đến để hỏi cô lời khuyên: liệu bà có nên lại ly hôn không? Không những Patric nhạo báng bà mà những đòi hỏi về tiền bạc ngày càng trở nên nhiều hơn và gần nhau hơn. Bà sẽ không đáp ứng đủ nữa. Vả lại, trong một cuộc cãi lộn, Patric đã trơ tráo khoe đã tìm được một “người đàn bà cứu nguy” khác. Có thể là một ngón bịp.
Fabiên không biết Letxli đã viết thư cho bố đẻ cô để xin ông trả tiền thuê căn hộ một phòng và một khoản trợ cấp nhỏ vừa đủ sống, khoản trợ cấp này được khấu trừ vào tổng số tiền trợ cấp hàng tháng cho Fabiên.
Frăng Menxphin đã có ý định đến Pháp để giúp Letxli. Vì vậy ông chấp nhận giải pháp mà cô đề nghị với vẻ khuây khoả nhẹ nhàng và lập tức ông gửi cho cô bản thoả thuận kèm theo một ngân phiếu lớn.
Trong lúc cô chờ đợi để có thể ở trong căn hộ của mình, Letxli nhận lời mời của Giêrôm Boren đến dự bữa dạ hội sắp tới giữa những bạn bè. Anh ta nói rõ là vài người bạn thân thiết. Cô đến, mặc bộ áo rộng trắng đen càng làm nổi bật vẻ mảnh mai của cô. Còn hơn cả đẹp. Giêrôm Boren tự nhủ trong lúc đón tiếp cô.
Đó cũng là ý nghĩ của Ê-ma-nuy-en Fo trong lúc so sánh cô với Pedi mà không quá đau đớn: kém màu mè hơn nhưng có giá trị hơn. Letxli không có ý kiến gì về người đàn ông mà cô phát hiện và là người đã mổ cho em gái cô. Rõ ràng anh có bộ mặt dễ thương, mái tóc không theo bất cứ kiểu cắt nào và đôi bàn tay to thô phủ nhận lời nói sáo “đôi bàn tay đẹp của bác sĩ phẫu thuật”. Khi anh nói chuyện với cô, cô ngạc nhiên về giọng trầm và cái nhìn trẻ trung của anh. Những điều tầm thường. Nhưng liệu ta có thể nói gì với cô gái lạ làm mình ưa thích?
Fabrixơ lập tức hiểu mối nguy hiểm và can thiệp. Việc này làm Letxli phải cười. Cô nghĩ rằng sẽ không thận trọng và bất lịch sự đi nói chuyện về cái chết của An ngay cuộc tiếp xúc đầu tiên này. Cũng như với Fabrixơ, cô đã biết rằng Ê-ma-nuy-en Fo sẽ yêu cầu cho anh ta được gặp cô. Vậy là cô hoà mình với những người trẻ tuổi khác thành một nhóm quây quần quanh tủ buýt phê. Cô chỉ quen biết Fabrixơ Buyxông, nhưng cô lập tức bị vây quanh, một lần nữa ngạc nhiên là mình có thể quyến rũ khá dễ dàng. Cô tự thấy mình nếu không xấu thì ít ra cũng kém xinh đẹp hơn em gái cô trước đây nhiều.
Quãng mười giờ tối, Giêrôm mở nhạc ở đài phát thanh tập thể của mình thì một đôi liền nhảy, tiếp theo là một đôi khác. Ê-ma-nuy-en Fo mời Letxli nhưng cô thú nhận là mình nhảy rất kém. Anh nhận thấy một nốt nhỏ màu hồng trên gò má bạn nhảy làm anh suy nghĩ. Đây là lần đầu tiên sau Pedi, anh được tiếp xúc dễ chịu với một cơ thể phụ nữ. Cô Letxli này thật mảnh mai, thật trẻ trung khiến anh vừa mủi lòng vừa bị kích dục. Cô nhận ra điều này và nở nụ cười giễu cợt. Nếu cần chuyển qua đó, cô sẽ không ngần ngại. Cuộc sống tình dục của Letxli giảm đi qua kinh nghiệm đáng buồn với một nam sinh sư phạm mà cô quen biết trong những ngày nghỉ dịp hè rất nóng nực ở Canơ, gã này mười sáu tuổi mà không bao giờ cô gặp lại. Khi cô nói chuyện này với em gái, An đã đỏ mặt và bịt tai trong sự im lặng chê bai. Làm sao chị lại có thể làm thế? Cái nhìn của em gái có ý nói như vậy và Letxli không nói với em là lúc đầu cô thèm muốn, người ta không thể kiểm soát được loại xung động thôi thúc này, nhất là ở tuổi mười sáu, và trước sự vụng về của gã học sinh sư phạm mà cô tưởng sẵn có cả tình yêu lẫn chuyện lôi thôi ấy mà cô coi là môn học của mình, cô cảm thấy vừa thất vọng vừa hơi chán ngấy.
Ê-ma-nuy-en không làm cô phật ý; cô chờ đợi xuất hiện giây phút mà anh sẽ hỏi cô rằng anh có thể gặp lại cô không. Đến lượt nhảy thứ hai, anh mới ngỏ ý, cô liền cho anh tên thời con gái của mẹ cô, Galông, để anh không tránh mặt nếu anh so sánh cô với An Menxphin và cô cho anh biết những giờ mà anh có thể chắc chắn gặp cô.
Cô chờ đợi trọn một tuần trước khi anh xuất hiện.
— Tôi muốn nói với cô về cái nốt hồng trên má cô - Anh nói qua điện thoại.
— Anh đùa đấy à?
— Không thể xem thường. Nó là thế nào?
— Có lẽ tôi kích thích da khi xát xà phòng.
— Cô muốn có địa chỉ một bác sĩ khoa da liễu giỏi không?
— Không.
— Cô có muốn uống một cốc với tôi chứ? Chúng ta sẽ nói về y học quanh cái nốt của cô.
— Vâng.
Anh hẹn cô ở một quán ba ở Xanh Giecmanh- đê- Prê và hứa đến đúng hẹn. Letxli về nhà sớm để chờ Ê-ma-nuy-en gọi điện. Mẹ cô đã đi vắng, nhưng cô thấy Patric trong phòng khách, ngồi trước máy thu hình, khi cô bước vào thì ông ta tắt máy.
— Con ít khi thấy mặt.
— Con sẽ ngày càng vắng mặt.
— Hãy cẩn thận! Con chưa trưởng thành.
— Khôn nạn! - Cô thốt lên - Thế nào mà bố dám đe doạ con.
— Đó chỉ là lời cảnh báo thôi.
Ông ta cười, lộ hàm răng đẹp. Cô ghét ông ta và coi thường mẹ đã để bị quyến rũ bởi cái lão tốt mã giẻ cùi này. Phải chăng tình dục đối với người đàn bà là thật quan trọng? Cô tự hỏi. Thực tế cô đã nghe tiếng mẹ cô làm tình với bố cô ở Nữu Ước. Những lời rên rỉ của mẹ… Cô đã tưởng mẹ cô ốm. Letxli đứng dậy, ra lệnh cho em gái sinh đôi giữ im lặng rồi cô đi xem… Cô đã nhìn thấy.
Sau này, ở Pháp, cô đã nghe tiếng mẹ cô rên rỉ trong vòng tay bố dượng cô và cô đã chán ngán về chuyện này. Kỳ lạ thay, đây là vấn đề cấm kỵ đối với An là người chống lại mỗi khi Letxli ám chỉ chuyện này. Letxli tự nhủ An là một cô bé trong sáng, tế nhị, cần phải che chở nó, giữ gìn nó trong sự ngây thơ của nó. Cô đã làm nhưng không thành công. Một lần nữa, cô trách mình đã một mình đi Nữu Ước vào dịp lễ Phục sinh. Lẽ ra cô phải hy sinh bố cô cho An bởi nó rất cần đến cô, nó đau khổ, lạ lùng. Phải, lạ lùng. Chỉ đến hôm nay, đột nhiên cô ngạc nhiên về thái độ đáng ngờ của em gái đêm trước ngày cô đi Nữu Ước. Tại sao cô không hiểu chuyện này sớm hơn? Tại sao cô lại cố tình mù quáng? An đau khổ, đúng, nhưng có chuyện khác. Chắc chắn đây là lần đầu tiên, cô em gái bé bỏng thân yêu của cô đã giữ điều bí mật với cô, Letxli này. Với ý nghĩa này cần phải tìm kiếm bằng được sự thật.
Ê-ma-nuy-en Fo và Letxli Menxphin đến quán ba Xanh-Giecmanh-đê-Prê cùng một lúc. Mùa xuân chán ngắt đã để mùa hè lấn át. Ê-ma-nuy-en mặc bộ đồ bằng vải ga- bac-đin nhẹ màu be còn Letxli mặc bộ quần áo nữ màu trắng.
— Nào cho ý kiến chẩn bệnh đi - Cô nói ngay - Tôi không sợ đâu.
— Cô nói dối.
— Đúng. Nhưng anh sẽ làm tôi yên tâm.
Rất nghiêm chỉnh, bác sĩ Fo giảng giải cho cô một bài y học khá xuất sắc về những sắc tố và qua chuẩn đoán kết luận khá làm yên lòng là khuyên Letxli sử dụng một sản phẩm sau khi tẩy trang.
— Tôi không hoá trang.
— Không bao giờ ư?
— Không bao giờ.
— Hoan hô. Từ giờ, chúng ta nói nghiêm chỉnh nhé, chúng ta ăn tối ở đâu?
— Anh thì tôi không biết, còn tôi, ở nhà bố mẹ tôi.
— Cô quá trẻ.
Đây là một nhận xét chua chát, Letxli mỉm cười và đề nghị gọi điện về nhà cô để xin được phép đến mười giờ tối mới về nhà.
— Xin phép đến mười giờ ư? Trời ơi! Chúng ta sẽ chỉ mới ăn món tráng miệng.
— Hiếm khi tôi đi quá giờ đó.
Khi cô xuống gọi điện thoại, cô thầm nhủ còn quá sớm để đặt những câu hỏi cụ thể với bác sĩ Fo. Cô sẽ chờ đến cuộc hẹn sau và cô sẽ cố tránh cái hôn thông lệ trong xe của Ê-ma-nuy-en, ở dưới nhà cô.
Chính Patric trả lời:
— Con hãy vui chơi thoả thích - Bố sẽ báo tin cho mẹ con. Bố nghĩ rằng con sẽ về muộn…
— Không - Cô nói trước khi gác máy.
Tại tiệm Lip, Ê-ma-nuy-en đã giữ một bàn ngay trước khi biết Letxli có bằng lòng ăn tối với anh không, cô ngạc nhiên gặp vài nhân vật nổi tiếng nhưng không chỉ cho anh. Cô hiếm khi ăn tối ở những tiệm ăn loại này mà chủ yếu thích những quán ăn phục vụ nhanh hoặc tiệm Mac Đônan.
Bác sĩ Fo nói ít, lần lượt quan sát cô với vẻ nghiêm trang hoặc giễu cợt. Đột nhiên, kỷ niệm về Pedi trở nên thật mãnh liệt, thật đau đớn đến nỗi anh phải cố gắng lắm mới kìm được nước mắt. Anh cúi mặt vào đĩa của mình, trong đó những chiếc măng tây béo ngậy và tái nhợt như coi thường anh. Một tiếng nói nhỏ trong lòng nhắc anh quan tâm tới chữa lành vết thương lòng. Dẫu sao cô thông minh hơn Pedi, nhưng niềm say mê đối với cô người mẫu chào hàng đã dạy cho anh một điều: tình yêu là sự suy sụp của trí thông minh, và trong chuyện này, trí thông minh của anh đã bị lật nhào. Lúc ấy anh sống với sức mạnh ghê gớm mà tất cả những gì còn lại đều không nghĩa lý gì.
Letxli cố gắng nói, cô gợi ý để anh nói về nghề nghiệp của anh, về những bệnh nhân, những ca trực đêm của anh…
— Địa ngục - Anh chỉ nói gọn lỏn.
— Nhưng anh thích.
— Tôi bị đặt chương trình cho việc đó - Quá muộn để chuyển hướng.
— Anh sẽ trở thành một sếp lớn, phải không?
— Không.
— Tại sao lại không?
— Tôi không còn muốn ganh đua nữa.
Anh không giống một bác sĩ phẫu thuật trẻ đầy tham vọng như Letxli nghĩ. Đột nhiên Ê-ma-nuy-en tỏ vẻ bị tổn thương, đau xé, già đi. Letxli nhận thấy đó là một tình huống tốt để cô có thể tìm hiểu sâu hơn về anh:
— Có lẽ sai lầm nghề nghiệp chăng?
Anh không trả lời, tiếp tục quan sát cô với nụ cười cố nén.
— Tôi là một phẫu thuật viên xuất sắc - Sau một lúc, anh nói - Không, chông gai không phải ở đó.
— Vậy nó ở đâu?
— Cô có tính tò mò kỳ lạ đối với một cô gái thật trẻ. Cô hãy nói cho tôi biết về cô.
Cô nói rằng bố cô là người Mỹ và mẹ cô là người Pháp, cô đang ở nhà bà với một người đàn ông không thích thú gì là bố dượng cô; cô có một em gái sinh đôi rất yêu quý mới chết.
— Do tai nạn ư?
— Một tai nạn.
— Tôi nghĩ rằng cô không muốn nói tới chuyện này.
Cái sào này, Letxli có ý muốn không cưỡng nổi là nắm lấy nó, nhưng cô thầm nghĩ Ê-ma-nuy-en còn chưa sẵn sàng nói ra sự thật. Dẫu sao, đối với anh, cô chỉ là một cô gái lạ suy nghĩ về anh.
— Chúng ta sẽ nói tới chuyện này vào một ngày khác - Cô kết luận.
Cô ăn xong. Anh đã uống nhiều và cô khước từ việc anh tiễn cô về bằng xe.
— Cô sợ ư?
— Vâng.
— Cô có lý. Tôi để cô về bằng tắc-xi và tôi trở về nhà tôi cũng bằng phương tiện ấy.
Đột nhiên anh có vẻ đáng thương, mặt nhăn nhó. Một Đông Gioăng héo hon. Trong chiếc xe chạy dọc trên những bến cảng của sông Xen, anh thú nhận với cô đã hết sức mềm yếu đối với một người đàn bà đã bỏ rơi anh. Vết thương vừa liền sẹo và anh vẫn còn đau khổ về chuyện này.
— Những chuyện yêu đương làm tôi buồn chán - Letxli nói - Nhất là những chuyện yêu đương của những người khác.
— Cô bé ngốc nghếch - Anh lẩm bẩm với vẻ dịu dàng - Các người tôn trọng những lời nói sáo của những cô gái trẻ tân tiến, cần phải cổ điển, anh bạn nhỏ ạ, nếu không các người sẽ lỗi thời rất nhanh. Còn tình yêu, đó là cổ điển.
Cô đỏ mặt chào anh và đi mà anh không tìm cách giữ cô lại. Anh đã đạt được cách làm cô bối rối và cô không tiến lên nữa. Một cơ hội bị bỏ lỡ. Có thể anh không gọi lại cô nữa.
Trong ba ngày tiếp sau, cô luôn tìm mọi cách ra khỏi nhà mình để không phải nghe Ê-ma-nuy-en gọi điện thoại. Hầu như tối nào cô cũng đi với Fabrixơ Buyxông, để anh ta hy vọng vào lễ đính hôn khi cô trưởng thành. Anh tin cô và nói chuyện này với mẹ anh ta là người không chỉ lạnh lùng đón nhận tin này mà còn sôi nổi khuyên anh ta không nên gợi tới cái “dự định ngớ ngẩn” này nữa trước mặt bố anh ta là người có nhiều tham vọng đối với anh ta.
Mười ngày sau, Ê-ma-nuy-en gọi lại Letxli, anh có hai vé không mất tiền ở nhà hát kịch Pháp. Cô có muốn đi cùng anh không? Cô không dám nói với anh rằng những vở diễn của nhà hát kịch Pháp làm cô buồn chán, họ cũng thế, và đã lịch sự không tỏ vẻ làm cao.
Người ta diễn vở Lôrăngdaxiô và ngược với mọi sự trông đợi, Letxli tỏ ra hết sức vui. Khi họ đi ăn khuya ở tiệm Ruc sau buổi biểu diễn, cô tỏ vẻ dễ thương và sẵn sàng nhượng bộ hết thảy. Họ bình luận về vở kịch của Muyxê và cách diễn xuất.
— Em gái tôi mơ trở thành diễn viên kịch - Letxli nói.
— Cô ấy bị chết ư?
— Vâng. Tôi chỉ có một em gái sinh đôi.
Sau một lúc im lặng, cô nói thêm:
— Nó chết trên bàn mổ.
Ê-ma-nuy-en không phản ứng gì, anh tỏ vẻ hơi buồn phiền. Letxli còn chờ một lúc trước khi nói:
— Chính anh đã mổ cho nó, An Menxphin phải không?
Ê-ma-nuy-en không thể không ngạc nhiên. Từ khi anh quen biết Letxli, anh biểu lộ một sức hấp dẫn đối với cô cùng lúc với nỗi buồn bực khó tả. Anh chưa bao giờ gặp An Menxphin, vậy không phải là việc giống nhau về thể chất mà có điều gì đó đáng lo ngại hơn.
— Cô không cùng tên với cô ấy - Anh nhận xét.
— Có chứ. Tên thật của tôi là Menxphin. Tôi đã giới thiệu mình với anh dưới tên của mẹ tôi, là biệt danh mà tôi dùng để ký những chuyện thiếu nhi của tôi.
— Một cái bẫy ư?
— Không. Anh đã từ chối tiếp tôi.
— Tôi đã gặp bố cô. Đối với tôi, vụ việc dừng lại ở người chủ gia đình.
— Bố dượng tôi - Cô cải chính - Ông ấy không phải là chủ gia đình. Thực tế, ông ấy không là gì cả.
Ê-ma-nuy-en thầm nói chỉ cần một nửa sự thật sẽ có thể tránh tất cả thảm kịch, nhất là đối với anh. Không có vấn đề gánh chịu rủi ro phá vỡ sự nghiệp của anh, cũng không liên kết nữa với ba kẻ khác đã rút ra khỏi vụ này, cho dù anh giữ những mối nghi ngờ về năng lực của Kritxtốphơ Đơmanh, phẫu thuật viên. Nhiều lần anh đã thử tổng hợp những sự việc và hầu như anh thấy rằng, ngay cả sau chẩn đoán sai lầm của bác sĩ cấp cứu, lẽ ra anh có thể cứu sống bệnh nhân nếu anh ở vị trí của Kritxtốphơ Đơmanh. Tất nhiên, anh giữ kín điều này trong lòng; nói ra chỉ càng buộc thêm tội cho anh thôi. Anh nói:
— Tôi cho rằng bố dượng cô đã cho cô biết tin. Tôi đã giải thích cho ông ấy điều gì đã xảy ra…
— Cú sốc khi mổ, phải. Tim ngừng đập.
Lần này, Ê-ma-nuy-en không ngăn nổi biểu lộ sự ngạc nhiên của mình.
— Đó là tất cả những gì ông ấy nói ư? Tôi đã cho ông ấy một bản báo cáo…
— Ông ấy luôn chối là không có bản báo cáo ấy.
Ê-ma-nuy-en hoàn toàn không thích chuyện này; anh tự hỏi mình sẽ có thể đi tới đâu mà không lướt qua một mối nguy hiểm thật sự. Anh yêu cầu Letxli hãy giải thích cho anh thật bình tĩnh những điều cô biết.
— Nhưng tôi không biết gì hết! Vấn đề là ở đó, và chính tôi khẩn cầu anh nói cho tôi biết điều gì đã xảy ra.
— Thật rất đơn giản, bác sĩ cấp cứu đã chẩn đoán sai, không phải viêm ruột thừa cấp mà là chửa ngoài dạ con.
Anh thấy Letxli tái mặt rồi cô nổi nóng:
— Anh nói dối.
Cô trào nước mắt nhưng những giọt nước mắt trong vắt và nổi giận còn đọng lại trên mi.
— Phải chăng cô chưa biết chửa ngoài dạ con là gì - Anh nói tiếp - Đây là trường hợp cấp cứu cấp bách. Nếu bố mẹ cô đã không chần chừ để gọi đến một bác sĩ và nếu người bác sĩ này đã không chẩn đoán nhầm thì em gái cô có thể được cứu sống. Khi cô ấy đến bệnh viện thì đã quá muộn… Tôi không thể làm gì được hết - Anh nói thêm, giọng kém vững tin.
— Anh nói dối - Letxli nhắc lại dịu dàng hơn - An không thể… An không bao giờ… vả lại Patric… tôi muốn nói bố dượng tôi đã không nói tới chuyện này. Anh vừa bịa ra chuyện này để biện bạch mà thôi.
Ê-ma-nuy-en mời cô một điếu thuốc rồi thở dài: rõ ràng Letxli bắt đầu hiểu và cô chao đảo.
— Em gái cô đã có thai, đó là điều chắc chắn. Tôi sẽ cho cô bản sao báo cáo ca mổ và như vậy cô sẽ hoàn toàn tin chắc. An Menxphin đã không gặp may, việc chửa ngoài dạ con vẫn rất hiếm. Nếu cô ấy được bác sĩ phụ khoa theo dõi… Cô không biết một bạn trai nào của cô ấy chứ?
Letxli lắc đầu, cô khóc không thành tiếng, nước mắt ràn rụa, cô lau khô bằng chiếc khăn tay của Ê-ma-nuy-en đưa cho cô.
— Em gái tôi rất ngây thơ, ít tự chủ hơn tôi nhiều, ít tự do hơn. Tôi không thể nghĩ…
— Tôi có nhiều nhân chứng: người gây mê, nữ y tá trực đêm, cũng như những nữ y tá đã đi kiếm máu để truyền. Chúng tôi đã thực sự không thể làm gì để cứu cô ấy. Trong những trường hợp chửa ngoài dạ con, thời gian để mổ có kết quả rất ngắn…
Thật phi lý. Ê-ma-nuy-en ý thức được điều này. Người bố dượng đã làm phức tạp những sự việc… Đột nhiên anh hiểu rằng kẻ chịu trách nhiệm về cái thai của An Menxphin chỉ có thể là cái gã đẹp mã mà vô duyên, hợm hĩnh và dối trá ấy. Nếu không, vì sao gã lại không nói sự thật với vợ và con gái riêng của vợ gã? Từ đây vụ việc xoay chiều mà bản thân anh không còn quan trọng nữa. Nó thuộc về bi kịch gia đình và hoàn toàn được giới hạn.
Ê-ma-nuy-en thấy diễn ra trong cái nhìn của Letxli cũng cùng lý lẽ khắt khe ấy.
— Chính hắn - Cuối cùng cô nói - Chỉ có thể là hắn. Đồ khốn nạn! Đó là lý do vì sao An bị hoả thiêu nhanh đến thế. Không có giải phẫu tử thi! Và mẹ tôi không sao can thiệp được.
Tuy vậy, Ê-ma-nuy-en khuyên cô nên thận trọng về những kết luận của mình. Bố dượng cô sẽ chối tội, không nghi ngờ gì nữa. Và tìm những chứng cứ ở đâu?
— Một thám tử tư - Letxli nói - Bố tôi sẽ chi tiền. Bởi vì không thành vấn đề nếu tôi báo động ngay cho mẹ tôi mà không có chứng cứ. Người ta phải trông thấy họ ở cùng nhau, họ hẳn gặp nhau ở nơi nào đó… Em xin anh, hãy giúp em!
Trời đã khuya. Ê-ma-nuy-en đã mổ suốt buổi sáng và thăm bệnh nhân tới bảy giờ tối. Ngày mai cũng vẫn chương trình như thế chờ đợi anh. Anh gọi một tách cà phê và thanh toán tiền.
— Cần suy nghĩ trước khi hành động - Anh nói với Letxli. Anh sẽ giúp em.
— Rốt cục, vì sao anh sẽ làm việc này?
— Em không thật ngây thơ đấy chứ! Anh cần làm rõ và dẫu sao anh có cảm tình với em…
Khi anh tiễn cô về nhà trong chiếc xe R5 của anh và đã thấy những ngày tuyệt vời, Letxli lại yêu cầu anh giúp đỡ cô. Cô nói cô rất cô đơn. Mẹ cô sẽ không cứu giúp được gì cho cô và từ Nữu Ước, bố đẻ cô chỉ có thể gửi tiền giúp cô mà thôi. Tối hôm ấy Ê-ma-nuy-en chỉ uống nước và cà phê, anh cảm thấy có một tín hiệu báo nguy nổ ra trong tâm trí anh nhưng rất ngắn gọn. Dù sao anh có một phần trách nhiệm trong vụ này và Letxli chỉ là một đứa trẻ. Trong bất cứ trường hợp nào, cô đáng làm cho anh quên những nỗi đắng cay với Pedi và anh không muốn mất cô. Anh nói:
— Em đừng lo, có anh đây.
Anh muốn ôm hôn cô nhưng nghĩ đó sẽ là một bước sai lầm. Letxli còn quá ngao ngán về những hoàn cảnh về cái chết của em gái lẽ nào có thể chấp nhận khúc nhạc tình cảm.
Sáng hôm sau, Ê-ma-nuy-en tìm gặp Ghiôm Hecbe, người gây mê và nói cho anh này biết bố dượng của “cái thai ngoài dạ con” chắc chắn là người chịu trách nhiệm.
— Miễn là cô bạn gái của cậu không đi quá xa - Hecbe nói - Hãy cẩn thận không để có những chuyện mập mờ vấy bẩn chúng ta.
— Cô ấy muốn trao vụ này cho một thám tử tư.
Ghiôm thú nhận anh không thích chuyện này và khuyên Ê-ma-nuy-en không ngừng để mắt tới Letxli.
— Thám tử tư sẽ sục sạo khắp nơi - Anh ta nói thêm - Kể cả bệnh viện.
— Mình không nghĩ thế, nhưng cần dự kiến tất cả và chúng ta quyết giữ vững những gì đã thoả thuận ngay từ đầu.
— Ở vào địa vị cậu - Hecbe lại nói - mình sẽ thôi uống rượu. Cậu chịu đựng kém lắm.
— Đồng ý, kể từ ngày mai.
— Tốt. Người ta đang đợi mình ở phòng mổ. Hãy giám sát cô bé và cố gặp cô thường xuyên, nếu cần hãy ngủ với cô ta.
— Đó sẽ là quá thừa.
Letxli tự hỏi, rốt cuộc có nên báo cho mẹ biết những sự nghi ngờ của mình không. Quan hệ giữa cặp Fabiên - Patric ngày càng xấu đi và có thể mẹ cô sẽ nắm lấy cái cớ này để có được sự ly hôn. Nhưng mặt khác, Fabiên rõ ràng đã bị tổn thương qua cái chết của đứa con gái yêu quý nhất, bà sẽ phản ứng rất tồi tệ khi biết mình bị phản bội đến thế.
Letxli đắm chìm trong những kỷ niệm của cô, cô không thấy được gì có thể làm cô phát hiện thái độ đáng ngờ của Patric có liên quan tới An nếu không phải là thái độ khoan dung của An đối với bố dượng họ. Những lúc mà hai chị em không ở cùng nhau là vào buổi sáng và quá trưa khi An đi học ở trường trung học và Letxli đến trường đại học. Có thể thỉnh thoảng An bỏ những buổi học, điều này chứng minh sự hoảng loạn của em gái với ý nghĩ phải qua kỳ thi tú tài sắp tới. An học kém, đó là điều chắc chắn và không bao giờ xuất sắc cả. Liệu nó có ngờ mình có thai không? Nó từ chối đi Nữu Ước vào dịp lễ Phục sinh như mọi năm trở nên không gì sáng tỏ hơn ánh sáng mà Ê-ma-nuy-en đã phát hiện.
Hiện tại, Letxli chỉ có thể nghi ngờ đó là sự thật. Cô bộc lộ một nỗi buồn lạ lùng trong đó xáo trộn sự tức giận và chán ngán. Thế nào mà An mảnh mai và xinh đẹp lại có thể để cho cái lão đĩ đực là Patric ấy quyến rũ được? Thế nào mà nó có thể phản bội mẹ đẻ của mình, mà không nói với cô, Letxli này? Cô nhớ lại, hai tháng trước đây, An đã nói dối cô, rõ ràng không có lý do về một cuộc hẹn tại nhà một nữ sinh trung học để ôn môn triết học. Thế mà vào giờ mà An coi là ở nhà Xăngđrin thì cô bé này lại gọi điện thoại tôi hỏi An. Khi em gái về nhà, Letxli đã buộc em phải giải thích. Nhưng An giận dữ từ chối, nói rằng cô không còn ở độ tuổi bị giám sát nữa.
Trong lúc ấy, Letxli không coi việc rắc rối ấy là quan trọng thì giờ đây cô cho là có ý nghĩa thực sự.
Phải, thế nào mà An lại có thể để cho gã đàn ông tầm thường này điều khiển? Thế nào mà nó có thể giữ sự dối trá ấy ít nhất trong ba tháng? Nhưng Patric sẽ phải trả giá; còn cô, Letxli này, cô sẽ dùng hết nghị lực của mình để bắt gã phải trả giá cho sự ô nhục này. Trước hết gã sẽ bị kết tội quyến rũ trẻ vị thành niên. Và sau đó…
Cô vào phòng khách tìm cuốn niên bạ điện thoại trong tủ hốc tường. Cô đứng gần cửa số ghi những tên người ở mục “Thám tử tư” thì mẹ cô xuất hiện trong bộ áo ngủ.
— Con làm gì đấy?
— Con kiểm tra địa chỉ một bạn gái.
Cô vội gấp lại cuốn sổ. Lúc này cô nhận thấy vẻ mặt xanh xao và những nét co thắt của mẹ.
— Có chuyện gì đó không vừa ý mẹ?
— Mẹ nhức đầu. Ít lâu nay mẹ thường nhức đầu, từ khi cái chết…
Bà không nói hết câu, ngồi lên chiếc trường kỷ, hỉ mũi.
— Mẹ không hiểu - Bà nói tiếp - Sức khoẻ của An không thật tồi tệ… Mẹ đã gọi bác sĩ cấp cứu vì không có bác sĩ nào sẵn sàng túc trực ngày hôm ấy. Nhưng không ai có thể ngờ…
Bà nức nở, lại hỉ mũi.
— Ngờ chuyện gì? - Letxli nói giọng rắn đanh mà cô không kiềm chế nổi.
— Ngờ An đau tim - Fabiên nói tiếp.
— Mẹ thực sự nghĩ rằng em nó đau tim ư? Bác sĩ của chúng ta chuyển nó qua phía đau tim bất thường ư?
— Con muốn nói gì?
— Thế là khá rõ, phải không?
Từ khi An mất, đây là lần đầu tiên hai mẹ con nói chuyện riêng với nhau.
Cho tới lúc này, sự có mặt của Patric luôn ngăn cô hỏi dò mẹ.
— Con biết chuyện gì sao? - Fabiên lo lắng hỏi - Bác sĩ phẫu thuật ở bệnh viện đã nói với con thế nào?
— Không chính xác - Letxli nói dối. - Nhưng có lúc con không tin những lời Patric đã nói.
— Con ghét ông ấy. Con luôn ghét ông ấy.
— Đây không phải là vấn đề căm ghét. Bản báo cáo tường thuật ca mổ đâu rồi?
— Hình như… hình như không có, nếu không thì Patric đã đưa cho mẹ.
— Mẹ tin thế ư?
— Con điên à! Patric có lợi gì khi bóp méo sự thật? Dẫu sao thì An chỉ là con ghẻ của ông ấy.
— Đúng thế. Nhưng mẹ, mẹ là mẹ nó thế mà mẹ đã không tìm hiểu điều gì thực tế đã xảy ra.
— Mẹ quá bị rối loạn, mẹ thú nhận là không thể nhúc nhắc.
Letxli quan sát mặt mẹ, hình như cũng đã có những nét đổi thay: mũi to hơn, miệng không thật mím chặt, đôi mắt trước đây thật đẹp nay như nhỏ đi. Lần đầu tiên cô tỏ lòng trắc ẩn đối với người đàn bà này mà sắc đẹp đang tàn phai đã dám để lộ bộ mặt không phấn son. Không muốn đi quá xa trong câu chuyện khó xử của hai mẹ con, cô lấy cớ phải chuẩn bị bài để vào phòng mình với cuốn sổ tay.
Hãng đầu tiên mà Letxli gọi hỏi đã gửi trả lại và cho rằng cô còn quá trẻ, không đủ độ tin cậy cho dù cô hứa có ngân phiếu bảo lĩnh. Letxli không nài ép và cô gọi lại cho Ê-ma-nuy-en, cô cần đến anh.
Họ đến ăn tối ở một quán trong khu phố Latinh và Ê-ma-nuy-en thử làm nản lòng Letxli:
— Anh đã suy nghĩ và thầm nhủ bố dượng em tất nhiên nói dối vì lý do rõ ràng: ông ấy không muốn dồn ép mẹ em đã phải chịu đựng rất tồi tệ cái chết của con gái mình, nay lại tiết lộ cho bà tin An mang thai.
— Patric không khéo xử chút nào - Letxli phản đối - Ông ấy không nhạy cảm gì hết. Nếu ông ta không phải là thủ phạm, ông ta hoàn toàn coi thường việc tiết lộ với mẹ em lý do cái chết của An, em còn nói rằng ông ta hài lòng là đằng khác. Vả lại, ông ta đã yêu cầu anh đừng nói chuyện này cho ai biết. Điều đó không phải như thế ư?
— Không - Ê-ma-nuy-en miễn cưỡng công nhận - Nhưng thám tử tư của em không dàn xếp được gì mà trái lại.
— Anh không thể hiểu! Em gái em là của em… tất cả hầu như là tất cả. Em sẽ không yên lòng chừng nào kẻ vô lại ấy không bị vạch mặt.
Ê-ma-nuy-en đưa cô đến rừng Bu-lô-nhơ. Anh đang trực đêm từ đầu tuần, ban ngày không hề ngủ, nhưng anh không muốn cưỡng lại Letxli, cố là chiếc phao cứu hộ của anh, thần bảo mệnh của anh. Họ đi chơi xuồng máy trên hồ rồi đi uống trà. Letxli nói với anh về tuổi thơ của cô ở Nữu Ước với bố mẹ cô lúc ấy đang giằng xé nhau. Điều đó làm cô gắn bó với em gái hơn. Hai chị em cùng đương đầu với tất cả, tuy vậy An có vẻ ủng hộ mẹ còn Letxli ủng hộ bố.
Cuộc ly hôn của bố mẹ họ, việc từ bỏ tố ấm ở Mỹ để dời về Pháp đã làm An chao đảo hơn Letxli. Thời gian đầu, hai chị em cảm thấy tuyệt vọng. Họ đã nói thạo tiếng Pháp nhưng An luôn giữ âm giọng nhẹ như thể cô muốn giữ nhịp cầu nổi giữa nước Mỹ với đất nước quê hương của mẹ, như thể những cái rễ của cô bé không thể nhổ bật lên được.
Cuối cùng Patric đến.
— Em lập tức ghét ông ta - Letxli nói - Ông ta cố làm ra vẻ tử tế với chúng em nhưng em hiểu ngay ông ta không bao giờ thành thật và ông ta sẽ làm mẹ em đau khổ. Phần lớn thời gian, mẹ em theo ông ta và em tự hỏi vì sao bà đòi hỏi trông nom chúng em. Lẽ ra chúng em sung sướng hơn nhiều ở Nữu Ước, bên bố.
Ê-ma-nuy-en cố nhớ lại những gì anh đã biểu lộ khi gặp Patric tại Bệnh viện tư Giắccơ Đờlaruy. Anh tự nhủ: thật ghê sợ khi ta vừa nhìn thấy ông ta. Một con người cao lớn, hơn anh hơn nửa đầu, xấc xược, hầu như ngạo mạn. Tuy nhiên khi anh nói cho ông ta biết không phải là viêm ruột thừa mà là chửa ngoài dạ con thì Patric Parăng chết lặng, không phản ứng gì. Vào lúc ấy, Ê-ma-nuy-en đã không ngạc nhiên. Chỉ với việc đi ngược trở lại, hôm nay anh mới có thể kết luận rằng Patric Parăng còn lo sợ hơn anh.
Sau khi đưa tiễn Letxli về, Ê-ma-nuy-en ngủ hai giờ tại bệnh viện trước khi nhận trực đêm ở đây. Anh e ngại đối với cô gái trẻ Menxphin. Lý lẽ của cô rõ ràng. Tuy vậy, ngày hôm sau, anh gọi điện thoại cho cô và cô làm anh vững lòng. Cô ở nhà có một mình và tận dụng cơ hội này để học. Từ ít lâu nay cô sao lãng bài vở, thế mà không có vấn đề bị trượt trong các kỳ thi sát hạch, cô cảm ơn anh đã gọi cho cô.
Thực tế, Letxli đang chìm đắm trong chiếc tủ của An, mà mẹ cô chưa có can đảm lấy hết ra; cô hy vọng tìm được ở đây một dấu vết nào đó về sự quan hệ của An với Patric. Trong túi một chiếc quần gin, cô chỉ thấy một chiếc khăn tay và cái bật lửa. Điều này làm cô nhớ rằng đã hai tháng, An không hút thuốc nữa. Cô tự nhủ, tất nhiên vì mùi thuốc lá làm nó buồn nôn: sự khó chịu thường thấy ở những người đàn bà có chửa. An đã nghĩ gì khi nó ngừng hút thuốc? Lục lọi trong một ngăn kéo, Letxli thử nhớ lại… Kỳ thi tú tài, đây rồi! An nói rằng nó muốn có đủ vận may cho trí nhớ của nó để đỗ tú tài. Vậy là nó nghi ngờ nó đã có chửa vì nó nói dối!
Trong một ngăn kéo, Letxli thấy vài lá thư: không có gì đáng quan tâm. Nhưng trong chiếc khăn tay, giấu một tấm ảnh: Patric mặc quân phục, hẳn trong thời kỳ quân ngũ, không có lời đề tặng nào. Tuy nhiên thật khêu gợi làm Letxli đỏ mặt. Trong tấm ảnh, bố dượng cô có vẻ rất trẻ và rất hấp dẫn, cô không thể phủ nhận điều này. Loại người đàn ông làm cô khiếp sợ.
Letxli đóng ngăn kéo lại và nhét tấm ảnh vào ví của cô khi cô nghe thấy tiếng chuông ở cửa ra vào. Cô mở cửa phòng mình ở cuối hành lang và nghe thấy tiếng bố dượng cô. Cô nhón chân lại gần lối vào và nấp ở góc hành lang để không bị nhìn thấy. Patric mở cổng và nói với người đàn ông có giọng nói quen thuộc với Letxli: Fabrixơ Buyxông hỏi “Cô Menxphin có nhà không”.
— Không - Patric trả lời và nói thêm - Cho dù nó có nhà, anh cũng không thể đến nhà tôi mà không báo trước. Có lẽ anh biết số điện thoại chứ?
— Tôi là bạn thân - Fabrixơ trả lời.
— Letxli không có bạn trai thân, tôi ở địa vị thích hợp để biết điều đó. Đừng năn nỉ vô ích.
Letxli tức giận muốn can thiệp nhưng sợ Patric thấy cô lao tới đột ngột có điều gì khả nghi. Chiếc ảnh tìm thấy trong khăn tay của An còn làm cô bối rối. Cô trở về phòng tự hỏi lúc nào thì Patric vào nhà. Chỉ có thể sau cú gọi điện thoại của Ê-ma-nuy-en, ông ta hẳn qua cổng sau ở đầu kia căn hộ. Vì sao ông ta ở đó sớm thế? Thông thường ông ta chỉ rời công ty quãng mười chín giờ. Ông ta tìm cái gì? Có lẽ là những giấy tờ liên luỵ. Hoặc giả tiền bạc mà Fabiên thường để bừa bãi sau những lúc đi về: Một hôm Letxli bắt gặp quả tang Patric đang lục lọi chỗ để tiền riêng. Phải chăng ông ta đã truy lạc đến mức đó!
Nhằm có thể tự do đi lại trong nhà, cô quyết định nhón gót đi ra ngoài tới tận cửa hàng văn phòng phẩm ở góc phố để mua cuốn sổ tay mà cô cần và trở về “một cách chính thức”.
Cô qua trước quán rượu thuốc lá thì thấy Fabrixơ Buyxông ngồi ở hàng hiên đang hút thuốc trước một cốc coca.
— Anh dò xét em đấy ư?
— Không chính xác - Anh nói - Anh chờ đợi em về nhà nhưng anh lại thấy em ở nhà đi ra.
— Rõ ràng là anh dò xét em. Fabrixơ, em không thích thế!
— Còn anh, anh ghét sự dối trá.
— Fabrixơ, anh làm em bực mình đấy. Em không nợ anh bất cứ điều gì về những việc làm và hành động của em.
Anh mời cô ngồi để uống một cốc nhưng cô từ chối. Anh khẩn khoản và tỏ vẻ thật lúng túng trước Letxli làm cô mềm lòng.
— Đúng một lúc thôi - cô nói - Và em không uống gì hết.
— Cái gã ấy - Anh bắt đầu nói - Bố dượng em ấy… Anh căm ghét gã.
— Ông ta còn không xứng đáng với lòng căm ghét của anh.
Anh uống hết cốc côca, chăm chú nhìn Letxli và mặt mũi cau có. Cô không muốn nói chuyện với Fabrixơ, ít hơn bất cứ ai. Từ khi anh đem lòng yêu cô, anh mất hết mọi sự hóm hỉnh. Cô thầm nghĩ, với Ê-ma-nuy-en, ta cảm thấy khoẻ khoắn, thoải mái. Ta yêu đôi mắt, sự im lặng và nụ cười mỉa mai của anh…
— Anh nghĩ gì thế? - Cô hỏi Fabrixơ.
— Về ác ý của em.
— Không có sự ác ý nào cả. Nhưng em quá mệt để thử minh oan.
— Anh có nhiều kẻ thù - Fabrixơ cười - Bố dượng em này, bác sĩ Fo này…
— Đừng ngớ ngẩn thế.
— Anh không có ý ấy. Em không hiểu gì hết. Letxli ạ, thật đau buồn. Em có muốn kết hôn với anh không?
— Không. Tất nhiên là không.
Anh tiếp tục cười và Letxli nói rằng anh ta có hàm răng đẹp: “Đúng đấy, Fabrixơ ạ, anh cần lúc nào cũng cười”.
— Mẹ anh cũng không muốn cuộc hôn nhân này.
— Thế thì vấn đề đã được giải quyết.
— Bà hầu như không thư thái vì anh có những khả năng. Anh đứng đầu trong lớp một thời gian dài và hầu như cầm chắc học vị tiến sĩ Luật. Nhưng con chủ bài lớn chính là bố anh, con trai ông là điểm yếu duy nhất của ông.
— Ông lầm.
— Hãy cho anh một hy vọng nhỏ.
— Anh sẽ coi nó là lớn đấy.
— Vẫn cứ là lạ lùng… Mới cách đây vài ngày, em không kiên quyết thế.
— Em kém sáng suốt.
— Đã có chuyện gì xảy ra?
— Không có gì cả, Fabrixơ, không có gì hết, chỉ là cái chết của em gái em đã gây cho em bị chấn thương tinh thần mà thôi. Em chỉ nghĩ tới chuyện này.
— Em cần phải quên đi.
— Không bao giờ! Em phải về thôi.
— Em vừa mới ra khỏi nhà.
— Em đến cửa hàng văn phòng phẩm. Anh có thể đi cùng em.
Trong lúc đứng lên Fabrixơ làm rớt chiếc cốc vỡ tan.
— Bảy năm bất hạnh - Anh nói - Nhưng anh có vài tháng trước mặt.
Letxli mỉm cười rầu rĩ và thầm nghĩ bất hạnh thuộc về cô, làm sao quên nổi cái chết của An? Đó là một sự tấn công, cho dù có lúc cố xua đuổi được nó ra khỏi đầu óc cô. Cô trông đợi ở thám tử tư để có được những chứng cứ phạm tội của Patric, nhưng cô sẽ làm gì với những chứng cứ ấy? Cô bỗng cảm thấy mệt mỏi và bất lực. Ngay cả với sự giúp đỡ của thám tử tư, vụ việc sẽ không đi xa và Patric sẽ thoát khỏi vụ này.
Họ vào cửa hàng văn phòng phẩm, Letxli chọn cuốn sổ tay và vào lúc cô trả tiền, có một giọng trẻ trung gọi cô. Quay lại, cô nhận ra một thiếu nữ cười với cô: đây là bạn gái tốt nhất của An ở trường trung học, Xêlin, cao và gầy, tóc hoe vàng với đôi mắt to sau cặp mắt kính dày. Letxli cảm thấy tim mình chao đảo và trả lời bằng một chữ “Chào”.
— Chúng ta hãy ra khỏi đây - Fabrixơ nắm lấy cánh tay cô nói - Lại đây.
Họ bước đi một lúc trong im lặng, rồi anh thú nhận:
— Anh đã đến nhà em. Bố dượng em kiên quyết tống anh ra khỏi cửa, nói rằng em không ở nhà… Một lúc sau, khi thấy em xuất hiện ở nhà, anh đã tưởng… anh đã tưởng em ngủ với ông ta.
Letxli hé nụ cười chua chát:
— Đồ ngu!
— Hãy hiểu cho anh, ông ta mặc chiếc quần cài cúc lệch và chiếc sơ mi phanh ra trên bộ ngực trần như thể ông ta mặc rất vội chiếc này và chiếc kia.
Letxli cảm thấy ngán ngẩm. Fabrixơ là người bạn tốt luôn có mặt khi cô cần sự giúp đỡ. Nhưng hôm nay anh ta trở thành kẻ quấy rầy.
Họ ngồi trên chiếc ghế dài, đối mặt với công viên Môngxô. Ánh nắng mặt trời rụt rè lướt qua họ giữa hai đám mây.
— Anh muốn em sinh cho anh một đứa con - Fabrixơ nói - Một hoặc nhiều, tại sao lại không nhỉ?
Letxli nghĩ đến An, nếu nó còn sống hẳn sinh nở vào mùa thu. An, cô bé An thật mảnh mai với một đứa con để nuôi.
— Anh nói bậy - Cô nói với Fabrixơ - Em không muốn cả con lẫn chồng. Gương của mẹ em là liều thuốc giải độc rồi.
— Phải chăng anh có một tình địch? - Fabrixơ nài ép - Ê-ma-nuy-en Fo chẳng hạn.
— Không, anh điên rồi.
— Vậy thì ai?
— Fabrixơ, anh quấy rầy em hoài!
— Còn em, em không ngừng nói dối.
— Em không phải nói gì với anh, cho dù không phải là sự thật.
Cô thấy anh tái mặt nên nghiêng người hôn vào má anh.
— Chúng ta về thôi - Cô nói.
— Vì sao?
— Fabrixơ, anh làm em rã rời.
Cô đứng lên và trước khi anh có thể níu cô lại, cô đã bỏ chạy về nhà mình.