Chương VII LETXLI MENXPHIN
Cô thầm nghĩ thật may mắn đã nhanh chóng thuê được căn hộ một phòng, gần cổng Ooclêăng. Mỗi ngày phải nhiều lần lên xuống sáu tầng gác nhưng đây là bài tập thể dục có ích thay một phần những séc quần vợt mà cô đã bỏ chơi từ khi em gái mất.
Căn hộ một phòng được trang bị đơn sơ: một chiếc giường, một cái bàn giả gỗ sồi, ba chiếc bếp điện và một chiếc tủ lạnh nhỏ. Cô để quần áo trong chiếc tủ tường duy nhất, gần cửa sổ trông ra phố Alêdia. Cô sẽ mua một khăn phủ giường, một bàn đầu giường để đặt máy điện thoại và một chiếc đài thu thanh - báo thức. Mẹ cô cho cô khăn trải giường và chăn cũng như vài đồ dùng nấu bếp và chiếc ghế bành xích đu của An. Cô đang ở nhà mình.
Trước việc dọn nhà khá nhanh, Letxli đã thảo luận rất lâu với mẹ cô, bà nay đột nhiên cô đơn và bối rối. Mặc dầu Letxli có thể thông cảm mức nào tình cảnh đáng buồn này đối với Fabiên, cô vẫn quyết định ra đi.
— Con không thể sống nổi trong ngôi nhà này và trong căn phòng mà con đã chia sẻ với An. Nhất là đừng đòi hỏi con phải cố gắng. Con sẽ chết mất.
Fabiên không đòi hỏi gì ở cô hết, thật tồi tệ. Mắt long lanh, môi run lên, bà chỉ nói:
— Mẹ không muốn con đau khổ hơn nữa. Con đi đi.
Letxli bước lên một bước lao vào vòng tay mẹ nhưng mẹ cô nhắc lại “đi đi”. Ngay tối hôm ấy cô gái gọi điện cho mẹ:
— Cả mẹ nữa cũng cần đi thôi, mẹ ạ. Mẹ cần rời bỏ nơi ấy. Trong khi chờ đợi, con sẽ đến ăn trưa với mẹ mỗi tuần ba lần.
Cô tỏ vẻ bứt rứt khi để người đàn bà mới mất chồng và đứa con gái yêu quý nhất của mình phải cô đơn nhưng cô tự nhủ mẹ cô sẽ phản ứng tốt hơn và nhanh hơn vì có thể bà sẽ gặp một người đàn ông làm bà vừa lòng. Dẫu sao, bà mới có bốn mươi lăm tuổi. Tốt hơn cả là đi ngay từ bây giờ vì sẽ ít đau đớn hơn đối với Fabiên trong vài năm tới.
Hai ngày đầu trôi qua để Letxli tổ chức căn hộ một phòng của cô và hài lòng được sống một mình ở tuổi trưởng thành. Không vì thế mà cô quên An nhưng vết thương thời gian gần đây đã bắt đầu thành sẹo với cuộc sống mới bắt đầu của Letxli. Gần như một chuyến đi nước ngoài, một lời “tạm biệt” rất xa vời không phá vỡ nổi những mối liên hệ vững chắc qua một kỷ niệm sống động. Frăng, ông bố người Mỹ tỏ ra rất độ lượng với cô con gái nhỏ yêu thương của mình, tuy nhiên cô hiểu rằng ông dễ dàng thoát khỏi tình cảnh khó khăn. Tiền bạc đối với ông không bao giờ thành vấn đề. Chừng nào bố cô có thể yêu cô, ông đều chứng tỏ điều đó với cô.
Căn hộ một phòng đối với cô nếu không xa hoa, chí ít cũng niềm nở đón chào và thân quen. Letxli viết thư cho Ê-ma-nuy-en rằng tương lai gần cô mong có thể mời anh tới nhà. Chưa bao giờ như hiện nay, cô viết thêm, cô tin vào sự vô tội của anh. Thực tế, cô tin chắc vào điều này, không chỉ vì Ê-ma-nuy-en làm cô rất hài lòng hơn cả cô nói ra, mà vì cô gần tin vào việc phạm tội của một người đàn ông khác. Thật đáng ngạc nhiên đến mức cố gắng tách ra tất cả sự tin tưởng ấy sẽ không phải một tính chất chứng cứ rõ ràng. Thế mà, trong lúc này, cô không thể đưa ra một chứng cứ nào. Chỉ có bản năng của cô gợi cho cô tên người đó nhưng bà thẩm phán giễu cợt bản năng của cô gái trẻ bị chấn thương tinh thần bởi cái chết của cô em gái.
Phải chăng chấn thương tinh thần ấy gây nên những ảo ảnh cho cô. Hai ngày nay, Letxli tin chắc mình bị theo dõi. Thật lo ngại đến mức cô đã gọi điện cho bà thẩm phán tại nhà để yêu cầu gặp riêng. Nhưng rõ ràng điều quan tâm trước hết của bà Florăngxơ Lariơ ấy là tên của người đã cho cô số điện thoại nóng của bà. Letxli đã không phản bội nhà phân tích tâm lý của cô, Stêphan Đatxlơ vì bản thân ông này cũng không biết rằng, sau buổi gặp trong khi Đatxlơ vắng mặt ở văn phòng của mình một lúc để đi hỏi tiền cô trợ lý của ông, Letxli đã đọc được trên tập “lốc” để trên bàn ghi: “Gọi lại Florăngxơ Lariơ số máy 45-22-12-70”. Cô lập tức ghi nhớ số này để khi cần có ích cho cô. Nhưng mối liên hệ nào gắn Stêphan Đatxlơ với bà thẩm phán? Letxli tự hỏi điều này khi cô lặng lẽ bước xuống cầu thang ngôi nhà của mình…
Cô dừng lại ở thềm cầu thang gác hai để buộc lại dây giày phải của cô đã bị tuột ra. Cô còn đang ngồi xổm thì cô nghe thấy tiếng chân bước ở gác trên, việc đó không làm cô bối rối. Cô cũng không ngẩng đầu lên khi bước chân nhanh nhẹn và nhẹ nhàng lại gần. Cô thắt chặt dây giày đúng lúc cô nhận một đòn trên đỉnh đầu. Bối rối vì tư thế ngồi xổm của cô, kẻ tấn công đã nện vụng về sau khi suýt ngã. Y lập tức chạy trốn, lao thật nhanh qua các bậc thang làm cho Letxli gần ngất xỉu không thể nhận ra y. Cú nện làm cô xô vào thành cầu thang và khi cô gượng đứng lên, cô thấy choáng váng và đứng ở đó, thở hổn hển và khiếp sợ.
Một thợ điện trẻ đến sửa bếp lò cho những người thuê nhà ở gác ba một lúc sau trông thấy cô và khuyên cô đừng nhúc nhích, anh ta đi gọi cảnh sát cấp cứu. Nhận thấy vết thương trên đầu chảy máu, Letxli thầm nghĩ như vậy quả là thận trọng hơn. Trong khi người ta chuyển cô đến trạm cấp cứu Côxanh, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra trước cuộc tấn công. Nhưng tâm trí cô rối loạn nên cô không thể trả lời rõ ràng khi viên cảnh sát hỏi cô.
Mẹ cô được báo tin ngay, bà chạy đến Bệnh viện và Letxli ngạc nhiên thấy bà khóc. Bản thân cô cũng bồn chồn và cố làm yên lòng bà.
— Con đã thoát nạn rất tốt. Kẻ bất lương đánh con muốn cướp túi xách tay của con nhưng nó không có thì giờ lấy được.
— Con tin chắc đó là tên ăn cắp chứ?
— Còn ai vào đó nữa?
Fabiên nói bà không biết rồi hỉ mũi. Mũi bà đỏ, đôi mắt sưng húp, có vẻ già đi mười tuổi, Letxli thầm nghĩ trước khi yêu cầu mẹ gọi điện cho bà thẩm phán để báo cho bà ấy biết tai nạn của cô.
Fabiên ngạc nhiên:
— Liệu có cần thiết không?
— Có. Hẳn bà ấy sẽ triệu con đến. Hãy gọi điện tới nhà bà ấy, đây là số điện thoại của bà ấy.