Chương VIII FLORĂNGXƠ LARIƠ
Trong vài ngày nghỉ do không thể làm việc được với Ê-ma-nuy-en Fo, tôi ra sức nghiền ngẫm hồ sơ với vẻ kiên trì thật đáng cho bố tôi gọi tôi là “con kiến thực dụng”. Nhưng tôi chỉ rút ra được ở đó một sự khó chịu âm thầm và cơn nhức đầu dai dẳng.
Tôi gặp lại ông bố của bác sĩ Fo, người gác cửa ngôi nhà bên cạnh công ty Bất động sản của Patric, em trai nạn nhân là bác sĩ nha khoa Ăngtoan Parăng và một người tình cũ của Patric, cô Kritxchian Cađơ nào đó, là người tiết lộ cho tôi rằng người tình cũ của cô là “một kẻ đồi bại không tưởng tượng nổi”. Tôi nài ép để cô ta giải thích cho tôi lời nói đó có ý nghĩa gì, nhưng bài giải đáp của cô trở nên lộn xộn làm viên lục sự của tôi vui cười hớn hở. Việc đó chấm dứt cuộc thẩm vấn.
Nghiêm trọng hơn là hôm nay tôi tiếp người hùn vốn cũ của Patric Parăng; Rôlăng Giecboa. Quá béo với nước da nhợt nhạt của những người ngủ muộn, Giecboa hẳn đã là một thiếu niên đẹp trai, anh ta không giữ lại được gì nhiều nếu không phải là nụ cười có lúm đồng tiền ở má. Được thẩm phán Teroa thẩm vấn từ đầu, Giecboa tỏ vẻ rất thận trọng đối với đời sống riêng tư của Patric Parăng. Hôm nay ông ta ít thận trọng hơn, không ngần ngại nói rằng Parăng là một kẻ bị ám ảnh tình dục.
— Ngay khi gặp một phụ nữ, dù người đó không xinh đẹp, ông ta cũng liền tán tỉnh.
— Ông ta có những sự ưa thích hơn chứ?
— Ồ vâng! Ông ta thích những phụ nữ rất trẻ, mảnh dẻ, kiểu ngây thơ chất phác, thế là ông ta tìm mọi cách để làm việc đồi bại.
— Ông có nghĩ rằng một cô trong số đó có thể yêu hoặc căm ghét đến mức muốn giết ông ta không?
Ông ta cười mỉa mai với tôi:
— Tôi không biết niềm say mê tình ái, tôi chỉ ham chơi thôi. Nhưng những nhân tình nhân ngãi của Patric, tất cả hầu như chạm trán nhau. Thật đơn giản vì phần lớn những cô gái này gọi điện thoại đến muốn nói chuyện với Patric. Rất nhiều khi ông ta buộc tôi trả lời là ông ta không có mặt ở đó. Trò xiếc mà.
— Ông có thấy rằng một trong số phụ nữ mảnh dẻ ấy có thể dùng con dao mổ giết được người đàn ông cao lớn lực lưỡng là Patric Parăng là không thể chứ?
— Không. Bà biết đấy, những phụ nữ…
— Đúng chứ?
— Này, tôi nghĩ họ có khả năng làm mọi chuyện khi lòng ghen tuông thúc đẩy họ. Rất mảnh dẻ không có nghĩa là không có sức mạnh và không có cơ bắp. Các cô gái ngày nay đều chơi thể thao và lắm mưu mẹo.
— Nhưng chọn con dao mổ của bác sĩ phẫu thuật làm hung khí giết người vẫn cứ không có tính cách của phụ nữ.
— Tại sao không nếu đó là một nữ y tá hay nữ bác sĩ chứ? Patric hăm hở lùng sục những tình nhân của ông ta ở khắp mọi nơi. Đó là một Đông Gioăng kham đủ loại.
— Tôi sẽ sớm gặp người chồng của một trong số bà ấy…
Ông ta nhún vai:
— Bà sẽ tưởng rằng tôi là người ghét phụ nữ ư. Nhưng trước hết, không một cô nhân tình nhỏ nào của Patric đã lấy chồng, chí ít theo như tôi biết. Tiếp đó, tôi khó hiểu nổi một người đàn ông lại tấn công người khác ngồi trên bệ hố xí. Ngoài ra, Patric không có kẻ thù, những gã đàn ông nói chung có cảm tình với ông ta. Không, hãy tin tôi, “Hãy tìm người đàn bà” - Ông ta cười và nói thêm.
Trong khi tôi trở về nhà, câu “hãy tìm người đàn bà” làm tôi cười nhưng không thuyết phục được tôi. Tôi đang xem những bản tin lúc hai mươi giờ trên máy thu hình thì có người gọi tôi ở máy điện thoại. Một giọng nói mà tôi khó khăn lắm mới nhận ra vì nó vỡ ra một cách lạ lùng, giọng nói của bà goá Parăng. Bà báo cho tôi biết Letxli, con gái bà vừa bị một kẻ lạ mặt tấn công trong cầu thang ngôi nhà có căn hộ một phòng của cô.
Bị đánh vào đầu gây chấn thương thần kinh, Letxli đã được chuyển tới Bệnh viện Côxanh và đang được theo dõi bệnh tình.
Tôi cam đoan với bà Parăng về sự thông cảm của tôi và hứa với bà sẽ sớm có được biên bản về cuộc tấn công. Tôi nghe thấy bà khẽ khóc nấc lên và tôi không dám gác máy. Cuối cùng bà xin lỗi và chúng tôi hẹn sớm gặp lại nhau.
Tôi ý thức được lúc này, như con gái bà, bà đã gọi điện cho tôi ở nhà. Thế nào mà bà có được số điện thoại của tôi? Có thể nghĩ rằng nó lan truyền giữa mọi nhân chứng của vụ án Parăng. Nhưng đây không phải là điều nghiêm trọng nhất và tôi giận mình đã không coi trọng những nỗi lo sợ của Letxli. Một lúc sau, tôi biết mình đang ở trước cửa ra vào, Caretxơ đứng bên tôi, sẵn sàng xoay chìa khoá trong ổ khoá, chốt cửa bị tháo ra là việc cho tới lúc này chưa bao giờ tôi làm. Letxli đã đạt được việc truyền cho tôi nỗi sợ.
Trước món xúp cà chua, tôi tổng hợp cuộc nói chuyện cuối cùng của tôi với cô gái trẻ Menxphin. Tôi bực mình khi nhớ tới những ý kiến giễu cợt của tôi trả lời cho sự im lặng và bối rối của cô. Giờ đây, tôi không được lao đầu vào vực thẳm mà Letxli đã tạo ra. Phải bình tĩnh. Một phần mười khả năng là cuộc tấn công mà cô là nạn nhân không có mối quan hệ nào với vụ án Parăng, nhưng vẫn cứ là một khả năng. Còn lại chín phần khác. Letxli biết tên kẻ sát nhân, một khả năng trên chín. Letxli yêu Ê-ma-nuy-en Fo, muốn bằng bất kỳ giá nào cứu anh, ngay cả thử đánh lạc hướng công lý: ba khả năng trên chín.
Letxli có những lý lẽ đúng biết Fo không phải là thủ phạm, dù cô ghê sợ phải gợi lên: một khả năng trên chín.
Letxli có mối nghi ngờ mà cô muốn nói ra tên của kẻ sát nhân thật sự: hai khả năng trên chín.
Letxli không biết kẻ tấn công mình, nhưng việc cô bị theo dõi và đe doạ khiến cô nghĩ rằng y là kẻ sát nhân: một khả năng trên chín.
Trong lúc uống cà phê, tôi phân định rõ ràng những giả thiết khác nhau ấy. Lúc này cần phải chọn lọc. Cho dù đây là một trò chơi. Cho dù Letxli chỉ bị tấn công do chuyện ba láp…
Vào một giờ sáng, không thể ngủ được, tôi uống một viên thuốc ngủ Valium và cho phép Caretxơ trèo lên giường tôi. Sự có mặt và hơi ấm của nó làm tôi vững lòng đến nỗi khi đồng hồ báo thức của tôi đổ chuông vài giờ sau đó, tôi còn vùi mình trong cái tổ rất êm của tôi tới mười phút. Tôi quyết định đi thăm Letxli Menxphin sau giờ ăn điểm tâm. Nhưng khi kề cà ở quán ba mà trước đó tôi muốn làm dịu cơn đói của mình, tôi thấy Matinđơ Buyxông đã ngồi oai vệ ở một bàn. Rõ ràng gia đình Buyxông có sự ưa thích đặc biệt đối với cái quán dễ chịu này.
Matinđơ phanh chiếc áo bludông hiệu Hecmet để lấy ra từ túi trong một gói thuốc Gitan và chiếc bật lửa Đuypông.
— Khói thuốc không làm phiền bà chứ?
— Không.
Lẽ ra tôi nói có, thế nhưng cô ta đã châm điếu thuốc, người ta không thể tỏ thái độ rõ hơn. Sự khiêu khích của cô ta thay cho đạo lý.
— May mắn gặp được bà ở ngoài toà án, Florăngxơ ạ - Cô ta nói - Tôi luôn tiếc rằng chúng ta đã không bắt đầu một tình bạn lành mạnh và vững chắc.
“Tình bạn lành mạnh và vững chắc” ấy làm tôi run sợ. Nhưng tôi mỉm cười bắt đầu ăn ổ bánh mì nướng kẹp giăm bông phó mát.
— Chúng ta không có cùng mối quan tâm - Tôi nói nhẹ nhàng.
— Bà biết gì về điều này?
— Trực giác đơn giản hoặc suy diễn đơn giản qua những điều không phải tôi không biết về cô.
— Chắc chắn bà lầm rồi. Dẫu sao tôi coi thường những suy diễn của những thẩm phán thẩm cứu.
— Vì sao?
Cô rít thuốc và không trả lời. Tôi ngồi lặng im một lúc lâu rồi nói:
— Cô chơi trò gì thế, Matinđơ?
— Không có gì cả. Tôi rất nhớ khi tôi còn là thiếu niên, bà kéo bím tóc tôi thay lời chào, khi bà nhìn Fabrixơ và tôi bằng cặp mắt bề trên.
— Khi, nhất là cô không chịu đựng nổi anh cô quan tâm tới một người khác cô.
— Hãy chấm dứt sự ghen tuông ấy, tôi đã nói với bà rồi. Ngày nay, chính Fabrixơ tỏ vẻ ghen với những cuộc giao du của tôi. Bản thân anh ấy cũng bị đè nặng, ông anh khốn khổ của tôi! Bà hãy nhận rằng anh ấy và tôi, chúng tôi không may mắn trong tình yêu.
— Cô ư?
— Này, vâng, tôi - Matinđơ đột nhiên bối rối nhắc lại. Và tôi ngạc nhiên thấy cô ta đỏ mặt.
Tôi gọi một tách cà phê và mời cô ta một tách.
— Không, cảm ơn.
— Đối với cô, phải chăng tình yêu thật quan trọng? - Tôi nói để phá vỡ sự im lặng.
— Thật quan trọng đối với mọi người, kể cả bà, phải không?
— Không.
— Bà gian dối, bà thân yêu ạ, cho phép tôi nói với bà như vậy.
Trước nụ cười của tôi, cô ta ngạc nhiên:
— Bà vẫn kênh kiệu như xưa.
— Tôi chưa bao giờ kênh kiệu như cô nói, còn cô thì đúng đấy.
— Tôi chỉ học đòi làm sang thôi - Cô ta thú nhận - Nhưng không phải trong mọi lĩnh vực. Nếu bà biết tôi nhiều hơn, bà sẽ hiểu vì sao.
Tôi muốn nói cho cô ta rằng tôi không muốn quen biết cô ta nhiều hơn nhưng tôi nín lặng. Matinđơ gọi một cốc Vôtka pha cam và trả tiền ngay, khi lấy tiền ở ví ra cô ta đã để rơi một tấm ảnh và cô ta vội nhặt lên xếp lại cẩn thận vào ví. Tôi không có thì giờ nhận ra tấm ảnh gì nhưng tôi cười và hết sức ngạc nhiên đọc được nỗi khiếp sợ trong cái nhìn của Matinđơ.
— Cô luôn vô địch môn Giuđô chứ?
— Đai đen, vâng - Cô ta nói với vẻ bình tĩnh cố che giấu - Nhưng việc đó không làm tôi vui nữa. Quần vợt cũng không. Còn về gôn, thật tốt cho những ông già hết hơi.
Tôi nghĩ tới bố cô ta và bố tôi thỉnh thoảng gặp nhau tại Câu lạc bộ Raxinh. Nếu người này hoặc người kia nghe được câu này của Matinđơ, hẳn họ sẽ tức giận.
— Fabrixơ không còn là nhà thể thao trẻ có năng khiếu về gôn mà tôi ưa thích - Tôi nói - Nhưng cô thật quá đáng khi nói “những ông già hết hơi”, những người mà tôi biết đều khoẻ mạnh.
Cô ta cười ranh mãnh:
— Tôi luôn nghĩ rằng bà yêu bố bà, Florăngxơ ạ. vả lại tình yêu được chia sẻ và hoàn toàn được chứng tỏ.
— Một người con gái luôn ít nhiều yêu bố mình.
— Không phải tôi.
Giọng nói gay gắt mà nụ cười không che giấu nổi.
— Hồ sơ Fo tiến triển chứ? - Cô nói tiếp.
— Nó đang ở trên con đường đúng hướng.
— Chắc chắn điều đó có nghĩa là Ê-ma-nuy-en khốn khổ đã mắc bẫy.
— Tại sao lại mắc bẫy?
— Tôi không tin rằng anh ta phạm tội, đơn giản thế thôi.
— Nhưng cô không thể đưa ra những lý do.
Cô thở dài lại châm một điếu Gitan thứ hai.
— Tôi không phải là cảnh sát - Cô ta nói - Tất cả những điều tôi có thể nói, đó là cá tính của bác sĩ Fo không dính dáng gì với vụ giết Patric Parăng có chủ ý.
— Hẳn cô biết ông ta nhiều hơn là cô đã để cho nghe về ông ta tại văn phòng tôi.
— Ồ! Hầu như không! Nhưng tôi nghe nói tới anh ta, về tham vọng của anh ta, nói chính xác hơn là tìm cách ngoi lên. Ê-ma-nuy-en không dành thời gian để ngắm nhìn phụ nữ, chí ít là những người đàn bà không thể có ích cho sự nghiệp của anh ta. Vì thế tôi không thể ngăn mình khâm phục anh ta. Những kẻ xông xáo, những kẻ vô xỉ, người ta xúc không hết chúng, nhưng những kẻ vô xỉ thành đạt thường rất hiếm. Vì vậy, khi tôi biết anh ta suy sụp vì một người đàn bà, một cô người mẫu chào hàng không có đầu óc, tôi đã thất vọng. Nhưng, kỳ lạ thay, anh ta đã làm tôi bối rối…
— Vâng, cô nói tiếp đi.
— Thì đây, việc tôi nín lặng trước viên lục sự của bà, đó là sự hấp dẫn tình dục của tôi đối với gã bác sĩ phẫu thuật nhỏ bé ấy. Giữa những người đàn bà, ta có thể hiểu nhau. Tôi muốn, vâng tôi muốn vào một lúc nào đó được ngủ với Ê-ma-nuy-en Fo.
— Ông ta có biết việc này không?
— Có thể. Hầu như những người đàn ông không quá ngờ nghệch hiểu được loại hấp dẫn ấy ở phụ nữ. Tôi không phải loại người của anh ta, thế thôi. Tôi không nài ép.
— Cô có đau khổ về chuyện này không?
Matinđơ cười, để lộ hàm răng chắc rất trắng.
— Không, thực sự không. Bà đừng mò trăng đáy biển. Người ta không đau khổ về loại việc này… - Cô nói thêm sau một lúc im lặng - nếu không tôi sẽ đau khổ suốt đời.
Trong giọng nói của cô ta, thật sự có nỗi cô đơn tuyệt vọng âm thầm làm tôi không dám nhìn cô ta nữa, và làm nảy sinh trong tôi một tình cảm rất giống với lòng trắc ẩn. Ta đi qua bên cạnh những con người mà ta tưởng biết được họ với sự hờ hững, ích kỷ nào đó và điều này làm tôi khiếp sợ.
Tôi cố tình nhìn đồng hồ đeo tay và thanh toán tiền ăn uống của tôi.
— Tôi cần phải qua bệnh viện - Tôi nói để xin lỗi - Có lẽ sớm gặp lại.
— Vậy mời bà hãy đến dự những buổi dạ hội của tôi - Cô ta xiết chặt tay tôi và nói - Tôi sẽ vui mừng về việc đó.
•Letxli quấn băng quanh đầu và mỉm cười. Một người đàn ông ngồi gần giường cô, ông đứng lên khi tôi tiến lên và ông tự giới thiệu:
— Frăng Menxphin - Ông nói với âm giọng nặng.
Đây là bố của Letxli. Ông đi chuyến máy bay Côngcoocđơ tại Nữu Ước và đi thẳng từ sân bay Roaxi đến Bệnh viện Côxanh. Trông ông cao lớn, mặt màu đồng, tóc rậm màu xám, mắt vàng hung, đẹp trai.
— May thay - Letxli nói - Tôi không đau nữa. Nhưng tôi nghĩ đầu tôi sắp nổ tung.
Ông Menxphin đưa cho tôi chiếc ghế tựa của ông và đi lấy chiếc khác. Letxli nói với tôi: “Bà có thể hút thuốc, việc đó không làm tôi khó chịu đâu, tôi biết bà thèm hút đến chết được”.
Không đúng. Mùi ê-te ám tôi khi tôi thơ thẩn trong hành lang Bệnh viện gây cho tôi hơi buồn nôn.
Bản báo cáo của cảnh sát chưa đến tay tôi. Tôi yêu cầu Letxli nói với tôi về việc cô bị tấn công.
— Tôi không trông thấy gì hết - Cô nói - Tôi ra khỏi nhà và bước xuống cầu thang…
— Gác mấy?
— Gác sáu, trước gác cuối cùng. Một căn hộ một phòng nhỏ với một chiếc giường, một cái bàn, hai ghế tựa và những đống sách cũ. Trên thềm cầu thang gác hai, tôi bị đánh vào đầu và tôi ngã sụp xuống. Tôi nghe thấy tiếng chân một người chạy nhanh xuống cầu thang rồi một người khác, người thợ điện, cúi xuống tôi và bảo tôi đừng động đậy, anh ta đi gọi cảnh sát cấp cứu. Hết đấy. Tôi nghĩ rằng bằng cách làm cho kẻ tấn công tôi chạy trốn, anh ta đã cứu tôi thoát chết.
— Anh ta có nhận ra kẻ tấn công không?
— Không. Anh ta nói với cảnh sát là không.
— Người ta đánh cô bằng cái gì?
— Không nghĩ được. Đòn rất mạnh, nhưng tôi không biết y đánh bằng cái gì.
— Con sẽ đến sống ở nhà mẹ con - Frăng Menxphin nói xen vào - Bố không muốn để con ở một mình nữa. Trừ phi con chọn việc trở về Nữu Ước với bố.
Tôi có cảm giác rõ ràng là lời đề xuất sau sẽ không được cô chấp nhận, cả Letxli có thể cũng ý thức được điều này vì cô cười mỉa mai.
— Con sẽ đến nhà mẹ.
— Một quyết định khôn ngoan - Tôi nói.
— Paris trở thành một thành phố cũng nguy hiểm như Nữu Ước - Ông nhận xét - Không chỉ về đêm.
— Letxli ạ, liệu cô có cảm giác kẻ tấn công cô có quan hệ nào đó với những lời tâm sự của cô tối nọ không?
Tôi thấy cô bối rối và Frăng Menxphin ngạc nhiên về chuyện này. Cô không trả lời ngay nên tôi phải nhắc lại câu hỏi.
— Không phải không thể có - Cuối cùng cô nói - Nhưng đó sẽ thật khủng khiếp.