← Quay lại trang sách

Chương XIX MATINĐƠ BUYXÔNG

Luật sư Gre của Matinđơ Buyxông mới bốn mươi tuổi nhưng trông đã khó coi với cái đầu hói sớm và béo mập, nhưng có giọng nói dễ thương và nụ cười hiền. Ông không còn thuộc văn phòng luật sư Buyxông đã đào tạo ông nữa.

Matinđơ lộ vẻ như một con chó bị đánh và tôi không thể tự hào về việc này.

— Cô trở về Pari từ khi nào?

— Bốn hoặc năm ngày.

— Bốn hay năm?

— Có quan trọng gì chứ?

Giọng nói cô ta có vẻ khiêu khích, hai con mắt như hai viên đại bác. Đột nhiên tôi nhớ một thiếu nữ có thân hình khó coi, bị mê hoặc bởi người anh cả; thật sự lệ thuộc vào sự mê hoặc ấy nên cô ta có những phản ứng của con mèo cái trong cơn giận dữ khi người ta cho cô nhận xét đó. Cô ta khiêu khích Fabrixơ, chọc tức anh, làm anh phẫn nộ với mục đích duy nhất là có được tầm quan trọng dưới mắt anh. Đó là một cảnh kỳ lạ mà tôi được dự hai hoặc ba lần.

— Chúng ta hãy trở lại từ đầu - Tôi nói - Trong những lời khai cung đầu tiên của cô, cô khẳng định không quen biết Patric Parăng…

— Tôi nói dối.

— Cô gặp ông ta lần đầu khi nào?

— Tháng chín năm ngoái. Tôi đã thực hiện vài vụ kinh doanh lớn và tôi đã hỏi ông Parăng rằng có phải ông ấy có những căn hộ muốn bán mà tôi có thể quan tâm không. Ông ta đã giới thiệu cho tôi một căn hộ mà ông ta trình bày như một “vụ làm ăn”, nhưng tôi hiểu ngay là giả dối. Ông ta thử lừa tôi. Tôi nói toạc với ông ta việc này và ông ta cười. Thái độ đó làm tôi thích và tôi nhận lời đi uống một cốc nước với ông ta.

— Ông ta có biết cô là con gái luật sư Buyxông không?

— Có. Tôi đã ngu ngốc nói điều này với ông ta ngay từ đầu, tưởng rằng như vậy để cảnh báo ông ta nếu ông ta định tìm cách lừa tôi. Nhưng ông ta rất dễ thương làm tôi mất cảnh giác rất nhanh.

— Tóm lại, cô sớm trở thành người tình của ông ta.

— Đúng thế.

— Hai người gặp nhau ở đâu?

— Trong một khách sạn kín đáo, dưới những cái tên giả.

— Khi nào ông ta bắt đầu vay tiền cô?

— Khi ông ta hiểu tôi yêu ông ta say đắm. Con người này là một kẻ vô lại nhưng biết cách hành động. Ông bắt đầu mượn những món tiền nhỏ mà tôi không thể từ chối không cho ông ta vay. Ông ta nói với tôi là người hùn vốn với ông ta là kẻ máu mê cờ bạc và Rôlăng Giecboa ấy đã tiêu lạm vào quỹ quá đáng làm ông ta không biết cứu vãn thế nào. Tôi khuyên ông ta tách người hùn vốn ra nhưng ông ta khéo léo nêu những lý lẽ tình cảm để phản đối. Tôi đã tin ông ta.

— Cho tới ngày ông ta trở nên quá tham lam phải không? - Tôi gợi ý.

— Cho tới ngày mà tôi hiểu ông ta không ngừng lừa dối tôi; con gái ghẻ của ông ta và nhiều người đàn bà khác.

— Thế nào mà cô biết chắc được những chuyện ấy?

— Tôi đã theo dõi ông ta, vì tôi có những nghi ngờ. Vì ông ta nói dối tôi.

— Cô có nói với ông ta chuyện này không?

— Không nói ngay. Tôi sợ ông ta cắt đứt. Tôi thực sự muốn ông ta trong lúc tự trách mình về chuyện này. Tôi bị vướng vào.

— Đây có phải là người tình đầu tiên của cô không?

— Không, tất nhiên là không. Nhưng đây là người đàn ông tạo cho tôi ấn tượng nhất, chắc chắn ông ta già dặn hơn, khéo léo hơn mọi gã trai mà tôi đã ngủ với họ.

— Ông ta lại yêu cầu cô cứu nguy cho ông ta phải không?

— Vâng, và lần này là số tiền lớn. Tôi đã cho ông ta một ngân phiếu không có tiền bảo chứng để có thể đáp ứng yêu cầu của ông ta. Bố tôi đã phải ghi số nợ này vào tài khoản của ông để tôi không có những nỗi lo phiền. Lúc ấy tôi đã báo trước cho Patric rằng nếu ông ta tiếp tục lừa dối tôi, tôi sẽ buộc ông ta phải trả món nợ trong những thời hạn ngắn nhất. Lúc đầu ông ta từ chối rồi công nhận đã có vài “vụ thêm thắt” nhưng đã chấm dứt. Tôi chỉ tin ông ta có một nửa. Chính vì thế tôi lại theo dõi ông ta và tôi nhanh chóng hiểu rằng ông ta vẫn chứng nào tật ấy. Một tối sau khi uống quá mức với anh trai tôi là người cũng có vài vấn đề tình cảm, tôi đã nói với Fabrixơ về Patric Parăng và nói rằng tôi sẵn sàng hết thảy để trả thù.

— Anh ta có thử trấn an cô không?

— Có thể nhưng tôi không nhớ. Tôi chỉ biết mình đã huơ con dao cắt thịt nói rằng tôi sẽ dùng con dao này đe doạ Patric Parăng nếu ông ta từ chối không trả nợ cho tôi.

— Và sáng hôm sau, Fabrixơ đã đi theo cô.

— Sau này anh ấy mới nói với tôi việc này. Trong lúc ấy, tôi quá bị ám ảnh bởi cơn tức giận chống Patric nên không biết mình bị theo dõi. Vả lại, tôi nghĩ rằng chắc chắn Fabrixơ đã quên những lời tâm sự của tôi tối hôm trước vì anh ấy còn say hơn tôi. Tôi đỗ xe ở một phố nhỏ và tôi bất chợt thấy Patric vào lúc ông ta mở cửa buồng vệ sinh để vào đó. Tôi đã yêu cầu ông ta phải trả ngay món nợ và dọa ông ta là tôi sẽ báo cho bố tôi nếu ông ta không chịu thực hiện. Ông ta cười khẩy nói rằng tôi không đủ cả gan để làm chuyện đó và khi tôi tiến về phía ông ta, ông ta muốn đẩy tôi nhưng tôi đã buộc ông ta nhận một ngón đòn Giuđô, tôi có đẳng cấp đai đen, và ông ta sụp xuống chậu xí. Lúc ấy ông ta chửi tôi hết sức vô sỉ làm tôi không sao chịu nổi. Ông ta cố gượng đứng lên trong cái lối đi chật chội ở buồng vệ sinh nhỏ bé mà tôi đã chặn lối thoát duy nhất, để tấn công tôi. Tôi thực hiện sự phẫn nộ, thúc đẩy tôi ngăn ông ta tấn công tôi. Tôi lấy con dao trong túi ra và nhằm chỗ gần tay tôi nhất trong lúc tôi hơi cúi xuống là cổ và tĩnh mạch cảnh của ông ta.

Cô ta nói những lời cuối trong một hơi thở, đầu cúi xuống nhưng không có nước mắt. Việc gợi lại vụ giết người hẳn khó khăn đối với cô ta nhưng tôi biết cô ta không hối tiếc về hành động của mình. Bằng cách giết Parăng, cô ta đã giết điều cô ta ghét nhất là sự hèn nhát của ông ta.

— Anh cô có thú nhận với cô là anh ta đã đi qua sau cô để “dàn cảnh” làm lạc hướng những sự nghi ngờ không?

— Anh ấy chỉ nói với tôi việc đó mấy ngày sau, khi báo chí nói nhiều về vụ giết người và kẻ được coi là thủ phạm là bác sĩ Fo.

— Cô có thể dựng lại những sự việc không?

— Những sự việc gì?

— Phải, về chuyện Fabrixơ Buyxông đã nói với cô việc anh ta đã làm buổi sáng hôm ấy.

— Thế này, anh ấy trông thấy tôi hết sức vội vàng ra khỏi công ty qua cửa của ngôi nhà, không phải qua cửa của công ty. Rồi anh ấy trông thấy tôi đi nhanh về xe của tôi và anh ấy hiểu chuyện đã xoay sang chiều hướng xấu. Lúc ấy anh vào trong công ty và vật đầu tiên anh nhận thấy là con dao mổ được để vạ vật trên bàn giấy. Trong lúc vào phòng trong, anh ấy vấp phải xác Patric Parăng, nằm dài gần buồng vệ sinh. Anh ấy đã kéo thi hài đặt lên bệ và tụt quần người chết xuống. Rồi anh lấy con dao mổ thấm máu Patric. Anh ấy đóng cửa buồng vệ sinh, rửa tay rồi anh ấy đi ra qua cửa ra sân, như tôi đã đi ra trước anh ấy. Khi qua hành lang, anh ấy để con dao mổ vào thùng rác đã đầy. Rồi anh ấy rời khỏi những nơi ấy rất nhanh.

— Cô có biết rằng chính việc dàn cảnh này mà bác sĩ Fo bị buộc tội không?

— Có. Tôi cho rằng việc đó không làm cho Fabrixơ không hài lòng, nhưng anh ấy không nói gì với tôi cả.

— Chúng tôi sẽ biện hộ về việc tự vệ chính đáng - Luật sư Gre nói xen vào.

— Một sự tự vệ chính đáng có chủ ý - Tôi nói. Nhưng sự hài hước của tôi trôi qua không ai thấy.

Tôi nói thêm với Matinđơ Buyxông:

— Sắp tới tôi sẽ gặp lại cô. Cô hãy đọc lại bản khai cung và ký vào.

Cô ta đọc chéo rồi tôi đưa bút của tôi cho cô ta. Cô ta kết luận “Chưa bao giờ bà đến dự những buổi dạ hội của tôi”. Tôi không nói gì.

Hecvê lái xe đưa tôi về nhà bố mẹ tôi, tôi nói với anh rằng chắc chắn đây sẽ là lần cuối cùng tôi gặp anh “theo dịch vụ đặt hàng”. Anh im lặng một lúc rồi với nụ cười láu lỉnh, anh nói:

— Điều đó có lẽ muốn nói rằng tôi sẽ có thể gọi điện cho bà chứ?

— Vâng, nhưng tại nhà tôi vì bố mẹ tôi sẽ lại đi Roayăng vài ngày.

Về việc này, mẹ tôi không tin, bà đã quen với sự có mặt của tôi trong nhà. Và bà nói rõ, bà cảm thấy không yên tâm biết tôi có một mình ở Pari.

— Nó sẽ có Hecvê thuộc toàn quyền sử dụng của nó - Bố tôi nói - Anh ta sẽ có hiệu quả hơn chúng ta.

Rồi ông kéo tôi vào văn phòng của ông nhằm “chấm dứt với vụ án này”.

— Con sẽ làm gì với Fabrixơ Buyxông? - Ông hỏi tôi.

— Con không biết gì hết. Ta không thể buộc tội anh ta là tòng phạm được.

— Vì che giấu những chứng cứ, phải, và cản trở công lý. Việc đó có thể đi xa, nhưng luật sư của anh ta sẽ xin cho anh ta tại ngoại.

— Mong rằng Viện Công tố cũng sẽ chấp thuận cho anh ta nếu con không phản đối, điều mà con sẽ không làm. Bố thực sự tin anh ta là thủ phạm không?

— Không. Nhưng anh ta có tham dự vào, theo bố, đó là điều chắc chắn. Bố đã hiểu anh ta rất nhanh khi đọc hồ sơ. Qua lần thẩm vấn đầu tiên, anh ta khẳng định chưa hề gặp Patric Parăng, nhưng khá lâu sau, Letxli Menxphin nói rõ rằng Fabrixơ Buyxông đã đến nhà bố mẹ cô ấy, anh ta đã gặp Parăng và thú nhận với cô đã ghen với ông ta. Vẫn lời nói dối ấy về phía Matinđơ Buyxông, lúc đầu cô ta nói chưa bao giờ gặp ông ta rồi cô ta nhớ lại đã gặp ông ta ít nhất một lần. Vậy mọi chuyện xoay quanh Fabrixơ và Matinđơ Buyxông. Về việc này, bố đã thực sự băn khoăn về một dấu hiệu lẽ ra đã báo động cho con và bố ngay đầu cuộc điều tra; đó là sợi tóc phụ nữ do những người ở phòng xét nghiệm phát hiện trên áo vét của Parăng.

— Sợi tóc phụ nữ ấy! - Tôi nói - Chính nó đã làm con thức dậy trong đêm và nó đã tuột khỏi con khi sáng hôm sau con đã thử tìm lại nó một cách vô ích. Chính dấu hiệu này buộc con đọc lại hồ sơ nhiều lần mà con không có khả năng tìm lại được vì nó quá rõ ràng. Con tìm đọc giữa những dòng chữ trong lúc mọi chuyện sáng rõ.

— Không hẳn thế. Sợi tóc phụ nữ ấy không phải của bà Parăng, phòng xét nghiêm đã kiểm tra, có thể là của bất kể người tình nào của nạn nhân. Điều đó không tránh khỏi không thuộc về một người đàn bà đã có thể giết con người cao lớn lực lưỡng là Parăng.

— Không phải bất kỳ một người đàn bà nào, không. Nhưng đã lâu, bố đã không gặp Matinđơ Buyxông. Cô ta cao gần một mét tám mươi, là một vận động viên đáng gờm, vô địch quần vợt và Giuđô. Điều làm con mắc nối vào cô ta, rút cục, đó là bức chân dung mô phỏng: tóc cắt rất ngắn, mặc quần gin và áo bludông. Đó là Matinđơ đúng như con đã gặp cô ta trong văn phòng con. Và bà gác cổng ngôi nhà đã nhận thấy đúng là cô ta chứ không phải Fabrixơ như có lúc con tin là anh ta. Điều làm cho tất cả chúng ta bối rối là cách ăn mặc theo kiểu nam giới của Matinđơ, mái tóc cắt ngắn của cô ta. Nếu ăn mặc theo kiểu phụ nữ, chúng ta sẽ phân biệt được cô ta sớm hơn nhiều.

— Liệu con có thể dựng lại tất cả những sự việc được không?

— Con tin là làm được.

— Người đàn ông đã cắt đứt bộ phanh xe của con vậy đúng là Đôminic Frangxetxini, tay chân của Matinđơ Buyxông.

— Vâng. Kẻ mua bán bất hợp pháp hèn mọn này hoàn toàn trung thành với cô ta: y cung cấp ma tuý cho cô ta và cô ta trả y tiền rất hậu. Hơn nữa cô ta còn ngu ngốc là đã ngủ với y và gã ngu ngốc này tin chắc bằng mọi cách như vậy đã nắm được cô ta.

— Rõ ràng người đàn bà trẻ này đã không ngờ.

— Khi Matinđơ biết bác sĩ Fo được tại ngoại, cô ta bắt đầu lo sợ; Fabrixơ cũng vậy. Ngay bố họ cũng rất lo lắng, người này và người kia đều biết anh ta. Họ hiểu rằng không tránh khỏi con tìm một thủ phạm khác và con hướng về họ. Vậy con trở thành người đàn bà cần phải hạ gục. Một thẩm phán thẩm cứu khác không biết họ có lẽ sẽ kém sáng suốt hơn. Dẫu sao, loại bỏ được con, họ sẽ có thời gian. Matinđơ đã khẳng định rằng Đôminic Frangxetxini đã quá hăng hái làm hỏng bộ phanh xe của con, cô ta chỉ yêu cầu y làm con sợ thôi.

— Ít có thể là thực. Frangxetxini nói gì?

— Trong lúc này, y sôi nổi tự bào chữa. Những viên thanh tra ở sở cảnh sát hình sự đã nói với con như vậy. Y cố thoát ra khỏi vụ này bằng cách đổ dồn tội cho Matinđơ.

— Kinh điển - Bố tôi nói.

Mẹ tôi đến mở hé cửa để báo cho tôi rằng bác sĩ Fo và Letxli đang ở đầu dây và muốn nói chuyện với tôi. Bố tôi thở dài:

— Tin tức truyền nhanh thật! Liệu người ta còn có thể tin vào bí mật của thẩm cứu chăng?

— Hẳn họ được viên lục sự của con báo cho biết. Pôn có điểm yếu đối với Letxli và thực sự có thiện cảm với bác sĩ Fo.

— À này, kẻ nào đã đánh cô gái trẻ Letxli Menxphin trong cầu thang nhà cô ấy?

— Con không biết gì hết. Đôminic Frangxetxini cũng phủ nhận cuộc tấn công này; Matinđơ và Fabrixơ Buyxông cũng thế. Con không dám đoán chắc việc này nhưng có thể Letxli bị Fabrixơ theo dõi nhiều lần. Nhưng con nghi ngờ anh ta không ngu ngốc đến mức tấn công cô ấy. Anh ta yêu si mê, ghen tuông và tuyệt vọng. Theo ý con, anh ta đành lòng giám sát cô ấy. Kẻ tấn công có thể đơn giản chỉ là một tên kẻ cắp đã không có thời gian lấy cắp túi xách của Letxli mà thôi.

— Dẫu sao - Bố tôi nói - cô bé Menxphin không bị một sự nguy hiểm nhỏ nhặt nào đe doạ nữa. Đối với Ê-ma-nuy-en Fo, bố cho rằng anh ta rất vui vì được miễn tố.

— Hai người ấy sẽ báo cho con biết cuộc hôn nhân của họ - Tôi nói trong lúc cầm ống nghe điện thoại.

— Bố không nghĩ thế.

— Con đánh cuộc nào.

Sau khi lại chúc mừng Ê-ma-nuy-en Fo về việc anh được miễn tố, tôi hỏi anh có phải anh sắp kết hôn với Letxli Menxphin không.

Thay cho trả lời, anh cười vang gây sửng sốt, trong tiếng cười vang ấy, người ta có thể cười hoặc khóc, xáo trộn lẫn nhau.

Tôi đã thua cuộc: Letxli Menxphin đã không kết hôn với Ê-ma-nuy-en Fo, mặc dầu cô đã mang thai. Nhưng họ đã cùng nhau đi Đaka là nơi bác sĩ Fo sẽ lại hành nghề của mình.

Matinđơ Buyxông bị kết án bảy năm tù giam. Luật sư của cô ta đã thuyết phục được những vị bồi thẩm rằng trong vụ giết Patric Parăng có sự tự vệ chính đáng. Nhưng ý định ám hại tôi do tòng phạm của cô ta là Frangxetxini đã tác động mạnh mẽ đến việc buộc tội cô ta. Fabrixơ Buyxông chỉ bị một năm án treo. Bố họ, luật sư Buyxông đã nghỉ hưu, lui về Doa-nhi để viết hồi ký. Con Caretxơ đã chấp nhận Hecvê, còn tôi thì chưa.

HẾT