← Quay lại trang sách

Chương XVIII FLORĂNGXƠ LARIƠ

Viên lục sự của tôi chỉ dán mắt vào cô nữ y tá tập sự trẻ tuổi, Evơlin Xacpăngchiê, là nhân chứng của vụ án Patric Parăng lấy cắp con dao mổ.

— Cô có thể tả cho tôi người đàn ông mà cô đã trông thấy lấy con dao mổ chứ?

Bộ mặt tròn trĩnh với những nét nhỏ nhắn làm cô có vẻ hao hao giống Xôphi Macxô, mặt đỏ ửng trong khi đưa cặp mắt tức tối nhìn Pôn đang làm ẩu công việc của anh ta.

— Cao lớn. Ông ta cao lớn, tóc nâu, khá đẹp trai.

Tôi chỉ cho cô những bức chân dung mô phỏng mà Đôrôtê Blăng trao cho tôi.

— Người này phải không?

Cô do dự, không dám nhìn Pôn nữa rồi nói:

— Có thể là ông ấy.

— Tốt. Tại sao cô không nói gì với cảnh sát tiến hành điều tra? Hẳn cô đã đọc vụ án Parăng trong báo chí.

— Không bao giờ tôi đọc báo cả.

— Còn những thông tin trên truyền hình?

— Cũng không. Tôi chỉ xem những buổi phát hình khác hoặc giải trí.

Tôi lấy trong ngăn kéo bức ảnh của Patric Parăng rồi đưa cho cô:

— Người này phải không?

— Cái này có thể là người ấy.

Tôi muốn tát cho cô một cái.

— Tóm lại - Tôi nói - Chân dung đó có thể là bất kỳ ai.

Cô ta đột nhiên có vẻ hốt hoảng và mất đến vài giây trước khi phản đối:

— Trí nhớ của tôi có thể không rõ lắm nhưng tôi trông thấy người đàn ông ấy lấy con dao mổ và bỏ vào túi áo. Nói như vậy, việc đó không phải xảy ra hôm qua và tôi không muốn buộc tội ai, nhưng suy nghĩ kỹ, hình như là người đàn ông trong ảnh.

— Patric Parăng hả?

— Đó là bà nói tên người đó thôi.

— Cảm ơn. Cô hãy đọc lại biên bản trước khi ký vào đây.

Cô ta vừa ra khỏi, tôi liền yêu cầu Pôn đừng mất tập trung tư tưởng vì những phụ nữ trẻ không quá xấu. Anh ta trả lời tôi rằng anh ta chỉ quan tâm tới những phụ nữ trẻ rất xinh đẹp thôi. “Như bà, khi bà dễ thương”.

— Anh luôn nên nhớ rằng đây là lời cuối cùng của anh đấy, Pôn. Cho mời bà Maria Pêrêira vào.

Đây là bà giúp việc ở công ty Bất động sản. Tôi ngỡ bà ta là người Bồ Đào Nha, điều này làm bà phật ý. Bà là người Tây Ban Nha, rất to béo và “cực kỳ xấu”.

Sau khi bà không công nhận hộ tịch của mình, tôi tấn công luôn:

— Bà tìm thấy con dao mổ như thế nào?

— Trong khi xếp ví tiền vào một ngăn kéo thì nó ở đấy.

— Bà có tin chắc rằng cả cái ví tiền không ở trong ngăn kéo khi bà mở ra để lục lọi chứ?

Mặt bà trở nên đỏ tía và mắt bà có vẻ dịu dàng của một loạt đạn tiểu liên.

— Tôi hoàn toàn lương thiện! Vả lại, trong ví, chỉ có vài đồng. Đó không phải là lý lẽ đáng tin nhưng tôi không muốn nhấn mạnh.

— Vì sao không để con dao mổ ở chỗ cũ, tức là trong ngăn kéo?

— Tôi không biết. Cái dụng cụ ấy thật lạ, tôi không biết đó là con dao của bác sĩ phẫu thuật. Điều đó làm tôi suy nghĩ. Tôi nghĩ rằng để nó lên mặt bàn để có thể được ông Parăng cho tôi biết khi tôi gặp ông ấy.

— Bà thường gặp ông ấy chứ?

— Mỗi tuần một lần, khi ông trả tiền công cho tôi. Lúc đầu, ông ấy nói với tôi là không cần, ông ấy sẽ để tiền trong phong bì ghi tên tôi. Nhưng đó là bất cẩn vả lại đôi khi ông quên. Tôi thích đợi ông ấy hơn.

— Ông ấy đối xử với bà thế nào?

— Bình thường. Không quá nhã nhặn, cũng không thô bạo. Thực tế, khá dễ chịu. Không có gì đáng chê trách ông ấy cả.

— Bà là người rất thận trọng, bà có nghĩ rằng để bừa bãi dụng cụ ấy lên mặt bàn là hợp lý không?

— Tôi không thể dự kiến được có kẻ lại dùng nó để giết chủ tôi.

— Nếu tôi hiểu rõ, bà đã để ông ấy ra đi vào ngày xảy ra vụ giết người. Thường chủ bà đến lúc mấy giờ?

— Quãng chín giờ, nhưng thường là chín giờ rưỡi, cũng có khi mười giờ. Còn tôi, tôi đi về vào chín giờ rưỡi vì tôi còn việc nội trợ khác ở trong phường.

— Vậy, ngày hôm ấy, bà đã ra đi mà không gặp chủ bà. Thế nào mà ông ấy không sắp xếp con dao mổ khi ông ấy trông thấy nó trên mặt bàn giấy?

— Theo ý tôi, ông ấy đã không để ý. Ông ấy có những mối lo lắng về tiền bạc từ ít lâu. Và cô con ghẻ của ông, một cô bé mười tám tuổi đã chết trên bàn mổ… Tất cả những chuyện đó làm sục sôi không ngừng. Ông ấy không còn đầu óc nào làm việc được, con người khốn khổ.

— Bà ra khỏi công ty khi nào, bà có gặp ai giám sát những nơi đó không?

— Tôi không hiểu.

— Trong phố có một người nào giám sát cửa hiệu không?

— Không, chí ít tôi không nghĩ tới việc đó.

Tôi đưa cho bà những bức chân dung vẽ mô phỏng và bà xem xét hồi lâu. Bà định đưa trở lại tôi thì bà lại giữ lại để nhìn tiếp.

— Những bức ảnh này có gợi cho bà một người mà bà quen biết hoặc bà đã trông thấy trong phường không?

— Không rõ, thật sự không rõ…

Bà phác một cử chỉ để tôi hiểu rằng bà không muốn gánh lấy rủi ro vì lầm lẫn.

Sau khi bà ta đi khỏi, tôi nhẩm điểm lại tình hình trong khi Pôn ngồi lặng lẽ trong một góc phòng. Hung khí chỉ là vật ứng biến của kẻ sát nhân. Có lẽ kẻ đó không đến nhằm giết người. Yếu tố ngẫu nhiên vậy đã đóng vai trò chính trong vụ án này, điều này không tạo điều kiện dễ dàng cho nhiệm vụ của tôi.

Tôi ghi lại vài điểm rồi nói với Pôn rằng anh ta có thể đi học võ Giuđô sau khi anh ta mang cho tôi hai tách cà phê, một cho người bảo vệ tôi đang đợi tôi trong hành lang trước cửa phòng tôi, một cho tôi. Khi tôi bảo anh này vào, tôi nhìn đầu đề cuốn tiểu thuyết anh đang đọc “Pôlina 1880 của Pie Giăng Giuvơ”. Đáng ngạc nhiên là thân hình anh ta làm viên lục sự của tôi xúc động; anh ta cao một mét tám mươi bảy, da nâu, bộ mặt nhìn nghiêng như hoàng đế La Mã, tóc thô và nổi bật. Vẻ đẹp đàn ông ở trạng thái nguyên xơ.

Trong khi chúng tôi uống cà phê, tôi hỏi anh ta thế nào mà anh bị giạt vào trong cái công ty thám tử tư này.

— Sau khi tôi đạt được bằng cử nhân Văn học, tôi không còn lấy một xu và bố mẹ tôi không muốn nuôi tôi nữa. Tôi liên tiếp làm những công việc nhỏ nhặt bắt đầu là viết tiểu thuyết. Tôi đã là “người đuổi” trong một hộp đêm, làm người mẫu cho một tạp chí và quảng cáo trên truyền hình, kinh doanh bãi biển ở Xanh Trôpez và vì tôi không viết xong được cuốn tiểu thuyết của mình, tôi chấp nhận làm việc thường xuyên cho một hãng. - Anh ta nói thêm với nụ cười rạng rỡ - Không có nghề khờ dại.

— Anh có vũ khí không?

— Tôi không được phép dùng nhưng tôi biết sử dụng.

Quãng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, có thể hơn nhưng cái nhìn của anh ta còn rất trẻ. Chúng tôi cười với nhau trong khi uống cà phê. Tôi cảm thấy mình được an toàn hơn.

— Hãy nói với tôi về cuốn tiểu thuyết của anh.

— Không. Tôi sẽ cho bà đọc khi đã viết xong. Nhưng trong lúc này, tôi không hài lòng về những gì tôi đã viết.

— Thế thì chúng ta đi thôi. Tôi đã hết việc trong ngày rồi.

Trong chiếc xe R19 của công ty, anh ta nói với tôi rằng anh ta là con trai duy nhất của bố mẹ anh ta là người buôn bán nhỏ và anh ta không thông cảm với bố mình.

— Anh nghĩ gì về hôn nhân?

— Không nghĩ gì hết trong lúc này.

— Còn những cô gái?

— Các cô gái ư, có. Nơi này, nơi kia, không nhiều? Còn bà?

— Đã ly hôn. Hôn nhân là một cuộc thử thách.

Anh ta không bình luận gì nhưng đôi mắt xanh của anh ta nhìn thẳng vào mặt tôi.

— Bà làm một nghề nguy hiểm. Tôi không muốn làm chồng bà.

Anh ta tiễn tôi tới tận cửa thềm nhà và tin chắc mẹ tôi cũng như bố tôi ở nhà, anh ta cáo lui. Sáng mai, anh ta sẽ trở lại để đưa tôi đến Toà án. Mẹ tôi rất vui.

— Người ta đã tặng con một chàng trai lịch sự của Hôliut. Với người đàn ông này mẹ yên tâm.

— Mình lầm rồi - Bố tôi mỉm cười, nói - Anh ta có thể mất trí vì nó và ngược lại.

Ông ôm ngang lưng tôi và đưa tôi tới văn phòng ông:

— Bố cần nói chuyện với con.

Đột nhiên ông có vẻ nghiêm nghị và tôi ngồi xuống mà không chịu khó vuốt ve con Caretxơ đi theo chúng tôi.

— Con đã thẩm vấn Fabrixơ Buyxông chưa? - Bố tôi hỏi tôi.

— Có, lúc đầu. Anh ta không nói được điều gì quan trọng cả mà chỉ đóng vai trò trung gian giữa Letxli Menxphin và Giêrôm Boren rồi giữa Letxli và bố anh ta.

— Vậy chính anh ta đã đặt luật sư Buyxông vào vụ án này phải không?

— Có thể nói như vậy. Nhưng trước hết ông ta làm nhiệm vụ cố vấn. Chính Ê-ma-nuy-en Fo quyết định thay người bảo vệ mình.

— Con cần gặp lại gã trai Buyxông - Bố tôi nói.

— Vì sao?

— Bởi vì anh ta giữ những chìa khoá và anh ta làm lệch hướng điều tra.

Tôi không hề ngạc nhiên và bố tôi nhận rõ điều này.

— Con đã sợ điều gì, Florăngxơ?

— Sự thật - Tôi nói giọng khàn khàn - Con đã cố ý mù quáng vì việc đó vừa rõ ràng vừa khó tin, nhưng con công nhận bố đã đi thẳng tới đích và rất nhanh.

— Không, không rất nhanh đâu. Còn những điểm yếu trong những kết luận của bố. Bố không muốn ở vào địa vị của luật sư Buyxông.

— Cả địa vị của con cũng không hề đáng ước ao. Phải chăng cuộc điều tra của thám tử tư của bố tiến triển?

— Không có gì quyết định cả, còn quá sớm. Nhưng ông ta xê dịch theo chiều hướng tốt. Con có thể nói gì với bố về Fabrixơ Buyxông?

— Anh ta si mê Letxli Menxphin. Từ ít lâu nay anh ta uống rượu vô độ. Anh ta đã khuyên Letxli chọn bố anh ta để bảo vệ Fo, anh ta giống với những bức chân dung vẽ mô phỏng do một bạn trai của Đôrôtê Blăng thực hiện. Nói như vậy, con không thấy có mối liên hệ trực tiếp nào với Patric Parăng cả.

— Bố cũng vậy. Đó là lí do mà vì nó ta phải thẩm vấn lại anh ta.

— Anh ta sẽ nói dối.

— Tất nhiên. Chính qua những lời nói dối của anh ta mà con có thể cài bẫy anh ta, song với điều kiện là anh ta để cho con có khả năng giương bẫy.

— Còn luật sư Buyxông?

— Ông ấy như chúng ta, ông ấy không có điều gì xác thực cả. Nhưng thái độ của ông ấy chứng tỏ cho chúng ta thấy ông ta có những sự nghi ngờ. Trong lúc này, ông ấy không biết rằng con cũng ở mức nghi ngờ như ông ấy; ông ấy sẽ hiểu khi con triệu tập con trai ông ấy.

— Con sợ - Tôi nói - Cả người con lẫn người bố.

— Trước hết, chính Fabrixơ mới đáng sợ. Rồi đến luật sư Buyxông.

Tám giờ rưỡi sáng hôm sau, người bảo vệ của tôi tên là Hecvê Piơmăng đến đón tôi đúng đến từng giây. Mẹ tôi hầu như hoan hỉ khi bà nhìn chúng tôi ra đi, lúc đầu ở thềm cầu thang, sau đó từ cửa sổ phòng khách.

— Ông đã tạo được một cuộc chinh phục - Tôi nói với Hecvê

— Tôi rất kiêu hãnh - Anh ta trả lời không chút giễu cợt - Mẹ bà có giá trị.

— Tôi cho rằng ông có những cuộc chinh phục thực sự hằng ngày và ở khắp mọi nơi.

— Không - Anh ta trả lời khô khan như thể tôi đã xúc phạm anh ta.

Tôi im lặng như một đứa trẻ bị phạt. Hecvê nhìn vào kính chiếu hậu, nhưng tôi biết rằng, cùng lúc, anh ta không chỉ quan sát con đường mà cả tôi.

— Tôi có cảm giác có người theo dõi chúng ta - Sau một lúc, anh ta nói - Bà hãy đeo dây an toàn và bám chắc vào. Sẵn sàng chưa?

Tôi ra hiệu là đã, nhưng không dũng cảm lắm, tai nạn mới đây của tôi còn làm tôi đau. Nhưng chiếc xe R19 đã lách vào giữa hai chiếc xe tải, lướt qua chúng; nó lao đi để vượt đèn đỏ và không chạy chậm lại, rẽ sang trái và tiếp tục chạy. Tôi không biết chúng tôi đang ở đâu nhưng tôi tin ở Hecvê đi vào nhiều phố nhỏ trước khi tôi có thể hiểu chúng tôi ở cách Toà án có vài bước.

— Bà hãy xuống đây - Anh ta nói - Tôi không lùi bước mà đợi kẻ theo dõi chúng ta.

Anh ta trao cho tôi bản thảo của anh ta rồi ra khỏi xe, xoa hai bàn tay.

— Hãy thận trọng - Tôi nói với ý muốn không che giấu là ở lại.

— Tôi yêu cầu bà đi nhanh lên. Mọi việc sẽ qua tốt đẹp.

Trong văn phòng tôi, tôi nói với Pôn triệu tập Fabrixơ Buyxông càng sớm càng tốt. Anh ta thi hành trước khi đi kiếm cà phê cho tôi. Trong lúc chờ đợi Ê-ma-nuy-en Fo và luật sư của anh ta, tôi mở cửa phòng, trông thấy Hecvê trở lại chiếc ghế tựa của anh ta ở hành lang.

— Kẻ theo dõi chúng ta không dám dừng lại - Anh nói - Y đeo kính râm và đội chiếc mũ lưỡi trai của người cưỡi ngựa đua. Theo tôi có thể phân biệt thì y trạc hai mươi tuổi, y phóng như một tay đua.

— Anh tin ai…

— Trong lúc này chúng ta đừng tìm hiểu. Hãy cảnh giác, việc này không bao giờ đủ cả.

Vài phút sau, Fo ăn mặc rất chỉnh tề và luật sư Buyxông béo phị và mặt tái nhợt vào văn phòng tôi. Vài câu xã giao phù phiếm ngắn ngủi rồi luật sư Buyxông nói:

— Tôi sẽ đề nghị miễn tố cho thân chủ của tôi.

— Tôi nghĩ rằng hơi sớm.

— Bà chờ đợi gì?

— Những chứng cứ vững chắc hơn.

Tôi cho ông biết những lời khai nhân chứng của cô nữ y tá tập sự và bà giúp việc của công ty và kết luận rằng tôi thấy những thông tin ấy không đủ để thuận cho ngay sự miễn tố. Nhưng việc nhận dạng kẻ khả nghi mà chúng tôi tìm hiểu sẽ có thể tạo điều kiện dễ dàng để có được sự miễn tố.

— Bà đã yêu cầu một cuộc điều tra bổ sung chưa?

Trời còn sớm, tuy nhiên luật sư Buyxông cho tôi cảm giác ông hơi say, như những người nghiện rượu muốn làm đôi bàn tay mình không run đã uống một cốc rượu ngay khi ngủ dậy.

— Với những dịp nghỉ này, hẳn ông cũng biết rõ như tôi là khó có được một cuộc điều tra bổ sung trong thời hạn ngắn. Bác sĩ Fo đang được tại ngoại nên không cấp bách lắm.

— Luôn cấp bách đối với một kẻ vô tội bị buộc tội.

— Rất tiếc, nhưng với tình trạng hiện tại của hồ sơ, tôi không thể cho phép mình thuận cho một sự miễn tố.

— Chúng tôi đã cung cấp cho bà những chứng cứ cho thấy bác sĩ Fo đã không thể giết Patric Parăng, điều đó chưa đủ với bà ư?

— Đó không phải là những chứng cứ, thưa luật sư. Tôi công nhận đây chỉ là những sự việc khêu gợi. Không phải vì thế mà yếu tố ngẫu nhiên không đóng vai trò rất quan trọng trong việc ông mới khôi phục lại vụ án. Sự ngẫu nhiên không phải là một chứng cứ đáng tin cậy.

Tôi đứng lên để chứng tỏ cuộc tiếp kiến đã kết thúc.

— Bà không thẩm vấn thân chủ của tôi ư?

— Trước hết tôi cần xem lại hồ sơ dưới ánh sáng mới đã. Tôi sẽ triệu tập bác sĩ Fo sau. Tạm biệt luật sư, tạm biệt bác sĩ.

Họ vừa ra khỏi thì Pôn quay về phía tôi:

— Bà đã ăn thịt con sư tử.

— Tôi khiếp sợ thấy người ta coi tôi là kẻ ngu ngốc.

— Thành thật mà nói, không phải là trường hợp này. Tôi tin là Fo vô tội.

— Mong rằng Buyxông chứng minh điều này tốt hơn.

— Thưa bà thẩm phán - Pôn cười - Liệu tôi dám nói với bà rằng bà có ác ý không?

— Đó là sự xấc xược, Pôn ạ.

— Vậy xin bà hãy thứ lỗi cho tôi. Nhưng tôi giữ ý kiến và Fo chắc chắn vô tội.

— Hãy tìm cho tôi kẻ đích thực là thủ phạm.

Pôn nhún đôi vai gầy và mời tôi một điếu thuốc lá. Anh ta dịu giọng nói:

— Người bảo vệ của bà đẹp trai thật.

— Tôi không quan tâm, Pôn ạ.

— Đó là một sai lầm. Tồi tệ hơn thế, một sai lầm nghiêm trọng.

Rõ ràng viên lục sự của tôi hôm nay có tinh thần khoẻ khoắn.

— Anh đã triệu tập Fabrixơ Buyxông chưa?

— Đã, vào ngày mai.

— Tuyệt. Gã Buyxông ấy có lẽ giữ chìa khoá của vụ án.

— Bà có lẽ hơi mơ hồ chăng?

— Không, Pôn ạ. Quá trưa nay, tôi sẽ đi ăn sáng.

— Với anh chàng đẹp trai ư?

— Với anh chàng đẹp trai. Hôm nay, việc đó đủ thưởng cho việc cả gan ấy! Trong khi Hecvê và tôi, chúng tôi ăn bánh hỏi ý trong một quán khá gần Toà án để không bị quấy rầy, anh nói với tôi rằng anh xúc động về vẻ dễ thương của bác sĩ Fo khi anh nhìn thấy Fo vào văn phòng của tôi.

— Anh ta không đẹp trai bằng ông.

Tôi lập tức nhìn khăn phủ bàn bằng giấy vì sợ trông thấy Hecvê đỏ mặt. Tôi nói thêm rằng viên lục sự của tôi đã rất xúc động về thể hình của anh.

— Bà giễu cợt tôi, tôi không xứng đáng thế đâu.

— Hãy nói với tôi về cuốn tiểu thuyết của ông. Nó tiến triển chứ?

— Vâng nhưng không hay. Tôi không được khoẻ để viết, đầu óc tôi ở tận đâu đâu.

Anh ăn không ngon miệng và tôi hơi xấu hổ vì mình ăn ngon miệng.

— Ông có được trả tiền khá để bảo vệ tôi không?

— Tạm được. Việc đó cho phép tôi mời bà bữa ăn đạm bạc này.

— Không có vấn đề đó.

— Bà thực sự giúp đỡ tôi à.

Tôi cảm thấy anh căng thẳng, thoáng một nét bị sỉ nhục nên tôi đầu hàng bằng cách mời anh điếu thuốc lá.

— Tôi không hút, và bà nên bắt chước tôi. Bà sẽ làm nước da sáng đẹp của bà mờ đi… không nói tới chuyện sau đó.

Khi anh lại đưa tôi về Toà án, tôi nhận thấy anh giám sát phố xá mà không có vẻ như vậy, trong lúc chúng tôi nói chuyện tiếp. Anh lại thận trọng ngồi vào chỗ của mình trong hành lang, đối diện với văn phòng tôi là nơi trước hết tôi tiếp một tên cướp hèn mọn hai mươi bảy tuổi, chuyên ăn cắp ở những chiếc xe tải chuyển đồ dọn nhà.

Cùng hai tòng phạm, y phát hiện những người sắp dọn nhà trong những khu phố lịch sự và công việc mà chúng lao vào hành động. Khi chiếc xe tải xuất phát từ nơi chuyển nhà, ba tên cướp vô hiệu hoá những người dọn đồ chính thức, chiếm vị trí của họ trong xe, lấy đồ gỗ và tủ sách, đem bán ngay cho những nơi mua bán chứa chấp đồ gian quen thuộc của chúng. Rồi chúng bỏ lại chiếc xe tải trong một bãi đỗ xe.

Hai tên đồng loã đã trốn thoát bỏ lại thủ lĩnh của chúng bị thương nhẹ ở chân trong lúc bị bắt giữ. Y gầy gò nhưng có cơ bắp với cái nhìn trong sáng và mái tóc bù xù có màu khó tả.

— Cảnh sát đã truy lùng để giết tôi - Y nói bằng một giọng trầm hầu như không mở nổi miệng để nói như phần lớn những can phạm mắc tội theo luật thông thường.

— Anh có vũ khí không?

— Một thứ đồ chơi xinh xinh không giết nổi con ruồi.

— Có thể không giết nổi một con ruồi vì nó bay. Nhưng một con người thì có đấy.

Tôi tiếp tục cuộc thẩm vấn trong lúc nghĩ tới đôi vai của người bảo vệ tôi và tôi ra sức sỉ vả mình đã không chứng tỏ cũng hơi chuyên nghiệp. Pôn đã đoán được việc này ư? Trước hết anh ta ngạc nhiên nhìn tôi rồi tỏ ý chê bai. Tôi không tiến hành cuộc thẩm vấn như cần thiết!

Tuy nhiên, tôi lại bắt đầu thẩm vấn kẻ bị buộc tội tiếp theo, một gái điếm đã gây trọng thương người bảo vệ mình. Người ta đã đưa anh ta tới bệnh viện và tin tức mới nhất cho biết anh ta sẽ hôn mê.

Xinvi Bôxăng hai mươi lăm tuổi, cao lớn với bộ mặt dài buồn bã cũng bóng nhẫy như mái tóc kém chải chuốt. Tôi tự hỏi thế nào mà cô ta lại quyến rũ được một người đàn ông, dù chỉ qua một lần.

Tôi yêu cầu cô ta nói với tôi về “công việc” của mình, về những mối quan hệ của cô ta với người bảo vệ cô ta.

— Chính hắn đã để tôi ở rừng.

— Nói rõ hơn.

— Ban ngày tôi ẩn ở rừng Bulônhơ và buổi tối ở phố Xanh Đơnit. Tôi là gái chuyên nghiệp. Chính hắn còn muốn tôi làm việc đó. Việc đó đem lại nhiều tiền hơn.

— Cách làm đặc biệt của cô là gì?

— Ngọn roi. Người ta đánh tôi. Thân thể tôi chỉ toàn những vết thương.

— Không có gì khác ư?

— Đôi khi. Những kẻ bị ám ảnh. Tôi không thích cái đó.

— Nhưng cô chịu đựng những đòn vọt.

— Cần phải thế.

— Cô quen biết nạn nhân, Giăccơ-Xôvơ từ khi nào?

— Ba năm rồi. Chính hắn để tôi ở rừng. Trước đó, tôi chỉ làm ở ngoài phố.

— Anh ta có thô bạo với cô không?

Cô nhún đôi vai gầy.

— Ít thôi. Thỉnh thoảng.

— Cô yêu anh ta chứ?

— Không.

— Điều gì đã xảy ra vào buổi tối cô tấn công?

— Hắn trách tôi đã không đem về cho hắn nhiều tiền hơn tuy nhiên tôi đã đưa cho hắn tất cả tiền tôi kiếm được.

— Bao nhiêu?

Cô ta bối rối, chuẩn bị nói dối rồi nói rất nhanh:

— Tôi không nhớ nữa. Có lẽ là hai nghìn đồng.

— Cô ở nhà cô, căn hộ một phòng với bếp, buồng tắm ở phố Acxivơ.

— Vâng. Chúng tôi đến ăn tối với nhau. Tôi đã chuẩn bị cho hắn món ăn hắn ưa thích: thịt lợn quay với nước chấm cay và món nghiền. Hắn cho món này là ghê tởm và ném đĩa của hắn vào giữa đầu tôi. Tôi đứng lên, dọn lại những chỗ hư hại. Đúng lúc ấy hắn chê trách tôi là kẻ không biết kiếm tiền và hắn tát tôi. Tôi không thể chịu nổi nữa. Tôi cầm lấy con dao để cắt thịt quay và tôi nhằm nơi tôi có thể đâm ở trên thắt lưng.

— Cô đã đâm chệch tim chỉ vài xăngtimét.

Cô ta lắc đầu:

— Mặc xác hắn.

— Nếu anh ta chết, việc này sẽ trở nên rất nghiêm trọng đối với cô đấy.

Cô có vẻ không hiểu, đầu óc cô ta có vẻ để đâu đâu, trong cái địa ngục nhỏ bé của mình, trong cuộc sống của cô ta chỉ là một vết đen không có linh hồn; hưởng trợ cấp xã hội rồi phục vụ cho một quán ăn ở nông thôn, rồi gái điếm ở Pari, rồi nhà tù. Cô sẽ không đi xa hơn và tất nhiên cô biết điều đó.

Gặp lại Hecvê, tôi thầm nghĩ, mặc dầu hoàn toàn tương đối, vận may của tôi hẳn gợi cho tôi được sung sướng. Như thể hạnh phúc dễ kiếm! Hecvê nói với tôi về một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết của anh giống tôi và điều đó làm anh rất xúc động.

— Tôi không thể dự kiến tôi sẽ gặp nhân vật ấy do bà hoá thân.

— Tên người ấy là gì trong cuốn tiểu thuyết?

— Agatơ và tóc cô ấy hoe vàng. Thế nhưng cô ấy rất giống bà.

Tôi nói với anh rằng tôi phải đến nhà bác sĩ khoa thần kinh và tôi không muốn ông ấy buộc theo những giờ bổ sung.

— Hãy cho tôi xuống trước cửa và đứng đợi tôi. Tôi cần mất ít nhất một giờ.

— Không có vấn đề gì.

Anh nói thêm, có thể là nói dối.

— Tôi được trả tiền theo giờ.

— Bà say sưa với vụ án Parăng này phải không? - Fritman hỏi tôi.

— Vâng. Nhưng nó làm tôi khiếp sợ.

— Bà hãy nói rõ hơn.

— Tôi bị tấn công, việc đó không thể là một sự trùng hợp.

— Bị tấn công à?

— Người ta đã phá hoại bộ phanh xe của tôi. Tôi có thể bị giết. Một người đàn ông ngăn tôi phát hiện ra lý lịch của y.

— Bà có biết người đó không?

— Tôi sắp nhận ra người đó.

— Người đàn ông ấy liệu có thể có điểm nào đó giống với chồng cũ của bà không?

— Không, tôi không nghĩ tới.

— Nhưng bà không tin chắc điểm này phải không?

— Không. Bố tôi đã cho tôi một người bảo vệ. Thám tử tư ấy đợi tôi ở dưới kia.

— Cuộc đời của bà trở thành cuốn tiểu thuyết đấy.

— Tôi không thích loại tiểu thuyết ấy.

— Bà muốn nói rằng bà chịu đựng được điều đó? Mong rằng bà không làm sao trong vụ này.

— Có thể. Nhưng tôi không thể khẳng định được điều này.

— Chồng cũ của bà… cần phá vỡ ung nhọt này.

— Không có ung nhọt nào cả. Giăng Giăccơ ốm đau và anh ấy đau khổ vì việc đó không làm tôi quan tâm.

— Mà có đấy.

— Không! Theo người ta nói, anh ấy muốn gặp tôi. Anh ấy sợ và nỗi sợ hãi của anh ấy làm tôi chán ngấy.

— Khi nào thì bà biết ông ấy lừa dối bà?

— Tôi không hiểu gì hết.

— Vì sao?

— Vì tôi ngây thơ. Tôi biết có việc đó nhưng mơ hồ, như những đứa trẻ tin vào ông già Nôen mà không có gì chắc chắn cả. Tôi cần bắt được họ quả tang và lúc ấy tôi không cần hiểu nữa, đó là nhát dao thật đau đớn bác bỏ mọi lý lẽ.

— Chán ngấy phải không?

— Không đúng hẳn. Tôi bước vào một thế giới vô hình, quỉ quái. Tôi bị tê liệt…

— Họ đã nói gì?

— Tôi không nhớ cụ thể lắm. Stêphan, bạn của Giăng Giăccơ là người buồn phiền nhất. Chúng tôi sống với nhau trên một con tàu để làm “một chuyến du hành thơ mộng trên biển” như tôi vừa viết cho bố mẹ tôi. Thay cho thơ mộng là cơn ác mộng. Stêphan ra khỏi buồng mình rất nhanh là nơi tôi bắt được quả tang họ, và Giăng Giăccơ đã nói điều gì đó như “này, bây giờ cậu biết rồi” trong lúc mặc lại quần áo. Tôi chạy trốn không thể thét lên được, tôi vào phòng riêng chính thức của Giăng Giăccơ và tôi, tôi lấy vài thứ đồ đạc và tôi trốn đi. Con tàu của Stêphan ngày hôm đó neo đậu ở Pooctôfinô. Tôi vào ở trong một khách sạn mà người ta nói bằng tiếng Pháp, tôi thuê một phòng và điện cho bố tôi nói với ông rằng tôi trở về một mình. Ông bối rối, nhưng tôi không một lời giải thích cho ông.

Khi tôi đến Pari, ở nhà bố mẹ tôi, tôi bị suy sụp. Nhưng việc đó chỉ kéo dài chừng vài phút. Với bố tôi, tôi nói mình có cuộc xung đột với Giăng Giăccơ và muốn chia tay anh ta ngay tức khắc. Với mẹ tôi, tôi không nói gì hết vì đột nhiên tôi có cảm giác bà đã hiểu hết mọi chuyện từ lâu giữa Giăng Giăccơ và Stêphan. Tôi không muốn nói tới chuyện đó. Tôi không ăn nữa hoặc hầu như chỉ uống sữa, nước quả, sữa chua, tất cả giúi vào tay; không có gì khác. Bố mẹ tôi lo sợ rụng rời. Vì thế, vài ngày sau khi Giăng Giăccơ đến nhà bố mẹ tôi, hốt hoảng nói rằng anh ta đã tìm tôi khắp nơi tại Pooctôfinô và Pari, bố tôi đã nhiệt tình khuyên tôi đi theo, trở về cùng anh ta trong căn hộ của chúng tôi ở Mare. Giăng Giăccơ thét lên rằng anh ta kết hôn với tôi vì yêu tôi, có lẽ điều đó có phần đúng.

— Còn bà, sau cuộc phát hiện ấy?

— Tôi còn yêu anh ấy và tôi ghê tởm đã yêu nổi anh ấy. Tôi đi theo anh ấy vì tôi không muốn làm bố tôi lo lắng mà cũng vì tôi còn muốn anh ấy kinh khủng. Và địa ngục của tôi bắt đầu. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy luôn yêu những gã trai và tôi là ngoại lệ trong cuộc sống tình dục của anh ấy vì tôi có thân hình của kẻ ái nam ái nữ, và đôi khi tôi có những dáng dấp đàn ông. Tóm lại anh ấy muốn tôi và muốn tôi có một đứa con.

— Còn bà?

— Nhất là không có con. Đó là điểm duy nhất mà tôi hoàn toàn có lý. Tôi đã nói dối anh ta là tôi đã ngừng uống thuốc ngừa thai. Anh ta tin tôi. Rồi dần dần anh ta dẫn tôi tới ý nghĩ làm tình với Stêphan và anh ta.

— Bà đã chấp nhận chứ?

— Vâng.

— Bà cảm thấy việc đó thế nào?

— Vừa dễ chịu vừa khủng khiếp. Tôi không còn giận anh ta nữa. Tôi ghét mình. Đó là một lạc thú ghê tởm. Nhưng khi anh ta bắt đầu đưa đến nhà chúng tôi những gã trai khác, tôi đã phản ứng mãnh liệt và tôi tin rằng việc đó đã cứu thoát tôi. Tôi lại bỏ trốn, đem theo con chó cái mà Stêphan đã cho tôi và tôi đề nghị bố tôi tìm cho tôi căn hộ một phòng mà tôi sẽ ở rất ít thời gian. Người ta vừa đề bạt tôi ở Bruay-ăng-Actoa. Đây là chức danh thẩm phán thẩm cứu đầu tiên của tôi. Tôi cắt đứt những nhịp cầu nối với Pari và với chồng tôi. Bố tôi lo việc li hôn và Giăng Giăccơ không còn bám riết tôi nữa.

Fritman mỉm cười với tôi:

— Bà đang tiến triển tốt. Bà sẽ càng ngày càng tiến triển tốt hơn.

Tối hôm nay tôi ăn tối ở tiệm với bố mẹ tôi và tôi cười thầm ông bác sĩ khoa thần kinh của tôi. Tôi còn chưa được khoẻ lắm nhưng hầu như tốt. Tôi mặc bộ đồ bằng tơ sống và đã gội đầu.

— Con thật lộng lẫy - Mẹ tôi nhận xét trong lúc ăn dưa tây.

— Nó đang quyến rũ anh chàng bảo vệ nó - Bố tôi nói.

— Hãy ngừng quan tâm đến con gái bố và hãy nói cho con biết về những ngày nghỉ sắp tới của bố mẹ và con rất mong muốn bố mẹ sẽ lại đi.

— Con thân yêu - Mẹ tôi phản đối – Nhờ ở con mà mẹ phát hiện ra Pari vào tháng Tám và mẹ rất vui về việc này. Mẹ đang ở đây và mẹ ở lại đây.

— Khi nào con gặp Fabrixơ Buyxông? - Bố tôi hỏi tôi.

— Đầu giờ chiều mai. Nhưng chúng ta đừng nói tới chuyện này. Ngay sau khi hồ sơ Fo được khép lại, con sẽ lại đi vài ngày. Có thể trong vùng Midi.

— Con chưa ăn hết những con hàu của con hử? - Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi - Thường con rất thích ăn thứ đó mà.

— Con đã ăn hai con hàu có vị lạ…

— Tiệm ăn này rất bảo đảm - Bố tôi nói - Họ có những chuyến hàng chở đến hằng ngày.

Để không làm bố tôi phật ý, tôi ăn hết những con hàu của tôi mà không thích thú gì. Và tôi nghe mẹ tôi kể đến hàng trăm lần bà đã hốt hoảng thế nào cái ngày bà sinh ra tôi vì thói xấu của đứa bé sơ sinh cứ khóc thét và người ta đặt nó lên người bà.

— Đừng nghe mẹ con - Bố tôi nói - Bố thấy con xinh lắm, chắc chắn cái mũi hơi tẹt và chỏm đầu quá nhọn, nhưng…

— Bố con luôn có trí tưởng tượng - Mẹ tôi cắt ngang lời ông.

Chúng tôi vừa về tới nhà thì tôi nôn dữ dội buộc tôi phải ở lì trong phòng vệ sinh. Mẹ tôi hốt hoảng gọi bác sĩ của bà rõ ràng đang đi nghỉ, nhưng người thay ông đồng ý đến khám bệnh cho tôi. Tôi cảm thấy không thể nào khó chịu hơn nhưng tôi cố làm giảm nhẹ mọi chuyện.

— Đây chỉ là chứng khó tiêu thông thường. Những con sò mà con đã ăn có vị lạ lắm.

Không có chuyện gì lớn hơn nếu không phải là những cơn nôn oẹ đến kiệt sức và nằm bệt trên giường. Tuy nhiên bác sĩ đã kê đơn thuốc cho tôi với vài lời chỉ dẫn, cho thuốc giảm đau và nghỉ ngơi. Nhưng ngay sáng hôm sau tôi phản đối, vì tôi đã khá hơn, tôi sẽ đến Toà án. Mẹ tôi trở nên khó tính.

— Mẹ đã bảo người bảo vệ của con về rồi và đã nói với anh ta rằng con sẽ nằm suốt ngày.

Lúc này là chín giờ. Vào giữa trưa, viên lục sự của tôi từ Toà án gọi điện báo cho tôi là cảnh sát hình sự vừa bắt giam Matinđơ Buyxông. Anh ta không biết gì hơn nhưng anh ta nghĩ rằng thông tin này có thể làm tôi quan tâm.

— Anh hãy cố thu thập tin tức, Pôn. Sáng mai tôi sẽ đến văn phòng.

Một lúc sau bố tôi đến, lo lắng:

— Con có khoẻ không?

— Hầu như khoẻ.

— Chúng ta hãy nói về Matinđơ Buyxông - Ông nói - Con có biết cô ta nghiện ma tuý không?

— Anh cô ta đã nói với con chuyện này, nhưng con nửa tin nửa ngờ.

— Theo những tin tức do thám tử tư của bố cung cấp thì có một kẻ vô dụng hèn mạt cung cấp côcain cho Matinđơ là một kẻ tái phạm tên là Đôminic Frangxetxini. Có khả năng cô ta đã sử dụng y vào những “việc” khác. Chúng rất gắn bó với nhau.

— Bố có điều gì để nói với con?

— Rằng con đã ít quan tâm tới Fabrixơ và Matinđơ Buyxông. Họ là then chốt của vụ án Parăng. Nhưng con có những lý do thoái thác, con tưởng biết rõ chúng, nhất là Fabrixơ và sự không hiểu những đứa con của Buyxông đã làm mờ mắt con.

— Con ý thức được điều này.

— Con có biết rằng - Bố tôi nói tiếp - Hai kẻ đó đều điên trong những mối ràng buộc cảm xúc như những người tình khủng khiếp của chúng không?

— Con có cảm giác này đã vài năm khi con thường gặp Fabrixơ và em gái anh ta. Matinđơ có vẻ bị người anh chinh phục và bản thân anh ta đi hơi quá xa vai trò anh cả của mình. Nhưng mới đây, con hỏi Matinđơ và cô ta trả lời con rằng quan hệ của họ đã trở nên kém gắn bó hơn xưa nhiều. Thực tế, con hiểu rằng họ có cùng những cuộc xung đột.

— Những cuộc xung đột giả tạo. Matinđơ hành động tự sát vì Fabrixơ và ngược lại.

— Bố có tin chắc chuyện này không?

— Bố biết rõ gia đình Buyxông: Một người mẹ không ra gì, một người bố chỉ yêu quý con trai nhưng bố dám nói rằng khá tồi tệ và đối với con gái chỉ khinh miệt và bỏ rơi. Tất nhiên Matinđơ quay về với anh trai và tất nhiên Fabrixơ là anh cả, đã che chở cho Matinđơ. Chắc hẳn đôi khi cô ta làm anh bực mình, nhưng anh ta thực sự yêu mến em vì cô ta còn khốn khổ hơn anh. Anh ta biết em nghiện ma tuý và cố đưa em ra khỏi địa ngục của cô ta, nhưng không có kết quả.

— Thế nào mà bố biết chuyện này?

— Cuộc điều tra của thám tử tư của bố rất có kết quả. Hắn ta cũng mù quáng, cũng hơi băn khoăn như luật sư Buyxông đối với Matinđơ nên không hiểu con gái mình sa đoạ.

— Ta cũng phải thừa nhận rằng Matinđơ chưa bao giờ là một người tầm thường. Cô ta yêu đương bậy bạ, nhưng là kẻ khích động, không sợ điếm nhục, ngủ với bất kỳ ai ngay trước tuổi trưởng thành, ăn cắp tiền của bố mẹ buộc Fabrixơ trả nợ, anh ta thường nói với con như vậy.

— Thái độ xử sự đặc biệt: cô bé tìm cách thu hút sự chú ý của bố đối với mình, ta nhận thấy ông ta coi thường. Nói như vậy, bố không muốn ở vào địa vị của luật sư Buyxông. Hẳn ông ta vẫn cứ cố hạn chế những tổn hại nhưng chết chẹt ở giữa bà vợ làm ông ấy buồn phiền, đứa con trai làm ông ta lo lắng, người tình mà ông không chịu từ bỏ thì có ít vị trí cho con gái là đúng. Còn ngày nay là sự bùng nổ.

— Kết luận thế nào?

— Tự con sẽ tìm ra kết luận. Bố tin chắc việc này. Khi nào con gặp họ?

— Fabrixơ đã được triệu tập, ngày mai anh ta sẽ đến. Con cũng sẽ gặp Matinđơ khi cô ta đã xong việc với cảnh sát hình sự. Vụ ma tuý của cô ta đến đúng lúc.

Đột nhiên tôi cảm thấy mệt nên nói với bố tôi là tôi đi ngủ một lát.

— Chờ một chút, Florăngxơ. Bố có một tin khác cho con.

— Gì ạ?

Ông do dự, quan sát bộ mặt căng thẳng của tôi, hẳn hơi quá nhợt nhạt.

— Stêphan Đatxlơ, bạn con đã tìm gặp con tại nhà bố ở Toà án. Bố đã gọi lại anh ta. Giăng Giăccơ đã chết vì bệnh Siđa.

Tôi đờ người nhưng không đau khổ.

— Anh ta muốn gặp con. Việc đó thật sự không cần thiết, ngay đối với anh ta.

— Từ nay, chuyện đó sẽ là quá khứ - Bố tôi kết luận. Và bố thú nhận rằng bố không phải không hài lòng về việc này.

— Anh ta đau khổ phải không?

— Đừng yếu đuối. Đúng, nó đau khổ, Stêphan Đatxlơ bị chao đảo. Nhưng đừng gọi cho anh ta trước vài ngày. Trước hết cần khép lại hồ sơ Fo đã.

Tôi đã ăn ngon miệng và trong xe của Hecvê trên con đường đến Toà án, tôi cảm thấy anh căng thẳng, lo âu.

— Lẽ ra bà phải chờ vài ngày nữa hãy trở lại văn phòng - Anh nói.

— Tôi vội kết thúc vụ này vả lại viên lục sự của tôi đã triệu tập những nhân chứng quan trọng. Quyết định tha bổng, Hecvê ạ, mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp.

Người ta đã cấp cho tôi một văn phòng thoải mái, to hơn văn phòng trước và sáng sủa hơn. Pôn đón tôi với nụ cười rộng mở.

— Chúng ta cũng được bảo vệ tốt như Ngân hàng Pháp quốc - Anh ta nói - Và người cung cấp cà phê chỉ cách đây có vài bước chân.

Có điện thoại gọi từ sở cảnh sát hình sự: người ta chính thức báo cho tôi biết Matinđơ Buyxông đã bị bắt giữ và từ nay cuộc thẩm vấn tùy thuộc vào bà thẩm phán. Điều đó rõ ràng có nghĩa là Matinđơ đã thú nhận. Thú nhận những gì?

Tôi không bình luận gì nhưng tôi đã báo cho thẩm phán thay biện lý. Điều tôi không dám tin từ khi bố tôi mở cho tôi một con đường sẽ tìm được lối ra, chí ít đối với tôi.

Tôi vừa gác máy thì Duyliêng-đờ-Xơru đến báo cáo. Ông ta luôn lịch sự và hôm nay, nụ cười làm rạng rỡ bộ mặt dài của ông.

— Mời ông ngồi, thưa ông.

Ông ta đưa mắt nhìn viên lục sự của tôi nhưng tôi làm cho ông hiểu là ông có thể nói.

— Thế này, chúng tôi đã giao cho cảnh sát hình sự một gã có tên là Đôminic Frangxetxini, một dân ở đảo Coocxơ mà mọi nhân chứng đều mô tả như một người Bắc Phi do nước da ngăm ngăm đen, điều đó đã làm chúng tôi mất thời gian.

— Những nhân chứng nào?

— Chúng tôi có hai nhân chứng ở cạnh nhà bà, quảng trường Etxtra-pat là nơi bà để xe: một người bán bánh ngọt và một chủ tiệm ăn, người này cũng như người kia đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ, loại người ở vùng Ma-grep, Bắc Phi, lượn lờ quanh chiếc xe Mini của bà đã mười hai ngày, đúng trước ngày bà bị tai nạn. Người bán bánh ngọt đã nhìn thấy người đàn ông đi xe mô tô mà ông ta nhớ được biển số xe gần sát. Ông ta đã gọi y nhưng y phóng đi rất nhanh. Bản thân tôi đã hỏi người bán bánh ngọt rằng tóc người đi xe máy chạy trốn thế nào. Ông ta tỏ vẻ bối rối; không, có lẽ không phải một người Ả Rập vì mái tóc y mượt và ép sát. Nước da ngăm ngăm đen ư? Màu sẫm, đúng. Nhưng một người da nâu sau một thời gian ở vùng Midi có thể trở nên ngăm đen trong lúc bình thường thì da màu đồng. Tóm lại, với những số đầu ở biển đăng ký xe tôi gọi điện cho một viên chức ở cảnh sát Quận mà tôi có mối liên hệ bè bạn, ông ấy đã nhận diện được Đôminic Frangxetxini, một tên cướp người đảo Coocxơ và là kẻ bán lẻ ma tuý có chỗ ở tại quận Mười lăm, Pari. Và tôi để cho cảnh sát hình sự lo việc bắt giam y.

Tôi nhìn với nụ cười mà tôi cố gắng thưởng thêm cho ông Xơru lịch sự trong lúc tự hỏi dịch vụ vô giá này bố tôi phải trả bao nhiêu mặc dầu tiền bạc đối với ông không bao giờ thành vấn đề.

— Bà còn cần người bảo vệ bà nữa không? - Xơru hỏi tôi.

Tất nhiên tôi trả lời hết sức đạo đức giả rằng vấn đề ấy tuỳ thuộc vào ý của bố tôi.

Phải chăng tôi đã thấy vẻ nghi ngờ giễu cợt trong cái nhìn của ông ta khi bắt tay chào tạm biệt tôi, hoặc tôi đã trở nên hoang tưởng bộ phận?

— Tuyệt - Ông nói - Tôi sẽ giải quyết mọi việc với luật sư Lariơ.

Một lát sau, Hecvê mở hé cửa văn phòng tôi và thò đầu vào:

— Mọi việc tốt đẹp cả chứ?

— Vâng. Chúng ta đi ăn trưa nhé.

Trong quán ăn mà Hecvê cùng ăn với tôi, tôi nghĩ tới Matinđơ Buyxông từ khi cô ta trở về Pari, đã biết làm cho người ta nói tới mình.

— Hôm nay bà không vui chuyện - Hecvê phàn nàn.

— Vì tôi gần đến đích. Sau đó, chúng ta sẽ chia tay nhau, Hecvê ạ. Ông sẽ đi bảo vệ các bà hoặc các ông khác.

— Tôi mong sẽ gặp lại bà - Anh nói rất nhanh mà không dám nhìn tôi.

— Ông đã biết địa chỉ của tôi và hầu như tất cả về tôi. Ông sẽ luôn được hoan nghênh. Trong khi chờ đợi, tôi sẽ đề nghị ông đưa tôi đến phố Tôckơvin. “Người khách” sắp tới của tôi đã được triệu tập vào mười lăm giờ. Chúng tôi còn đúng một giờ rưỡi trước mặt chúng tôi miễn là không kéo dài.

— Bà hãy thắt đai an toàn - Hecvê nói - Tôi sẽ phóng nhanh đây. Mẹ tôi nói với tôi rằng trước Chiến tranh Thế giới lần thứ hai, người ta đi xe trong Pari hầu như không có đèn đỏ. Người ta bóp còi inh ỏi và có thể đỗ xe ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi có phải bà đang tô vẽ những kỷ niệm tuổi thơ của mình.

— Ông cho tôi xuống xe, Hecvê. Mẹ ông hoàn toàn có lý. Ông hãy đi xem những phim cũ trong những năm ba mươi ở Viện tư liệu phim.

— Bà sẽ đi cùng tôi chứ?

— Ông đi đi.

Đến phố Tôckơvin, tôi đề nghị anh đợi tôi trên vỉa hè và tôi đến ấn chuông cửa những người gác ngôi nhà ở gần kề công ty Bất động sản của Patric Parăng. Căn nhà có mùi dầu rán nhưng bà gác cổng ăn mặc bảnh bao. Tôi không cho biết căn cước và mục đích chuyến thăm của tôi.

— Tôi đã nói hết rồi - Bà thở dài.

— Không bao giờ quá cụ thể. Bà đã mô tả một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi da nâu mặc quần gin và áo bludông.

— Đúng thế. Nhưng đừng hỏi tôi màu mắt. Tôi đúng là chỉ nhìn thấy bóng dáng.

— Cao lớn như tôi hoặc cao hơn?

— Rõ ràng là cao hơn.

— Tóc ngắn phải không?

— Vâng, hình như rất ngắn. Bà thấy đấy, nhìn xa mà.

— Người ấy chạy à?

— Không. Người ấy bước rất nhanh, vì thế tôi không thể nhìn rõ y.

— Bà nghĩ gì về những bức chân dung mô phỏng do một nhà báo vẽ?

Tôi đưa cho bà những bức chân dung và bà nhìn với vẻ nghi ngờ.

— Tôi đã xem những bức chân dung này - Bà nói - Đúng thế và không đúng. Tôi diễn tả tồi nhưng tôi không thể nói với bà về điều khập khiễng. Một cảm giác thôi.

— Này, bà đã rất có ích đối với tôi, xin cảm ơn bà.

Bà ngạc nhiên nhìn kèm nụ cười ngắn gọn:

— Càng hay nếu điều đó làm bà hài lòng. Nhưng tôi không tin bà sẽ tiến xa với những bức chân dung này.

— Xa hơn bà tưởng đấy - Tôi chìa tay cho bà trong khi nói thế.

Nhận thấy bóng dáng cao lớn của Hecvê, tôi biểu lộ một chút tình cảm thoải mái nhưng lập tức tôi kìm mình không để tìm cái gì tương ứng với “một chút ấy”.

— Thật thú vị phải không? - Anh nói trong lúc mở cửa xe.

— Rất thú vị.

— Ta quay lại Toà án chứ?

— Nhanh nhưng cẩn thận đấy. Tôi không đời nào muốn vì một tai nạn làm hỏng việc người khách của tôi.

Chúng tôi ngồi im lặng một lúc, Hecvê chăm chú lái xe còn tôi chìm đắm trong những điều suy đoán của mình. Rồi anh nói:

— Nếu tôi hiểu rõ, bà đã ở mức khép lại hồ sơ của bà. Bà lại sẽ đi nghỉ chứ?

— Có thể vài ngày. Nhưng không có gì chắc chắn cả. Tôi rất thích Pari.

— Tôi cũng vậy. Nhất là trong lúc này.

Chúng tôi đến Toà án vào mười lăm giờ mười và Hecvê đến uống cà phê với tôi một lúc tại văn phòng tôi. Pôn quan sát chúng tôi với nụ cười mỉm ủng hộ. Anh ta hối hả xếp những hồ sơ trong khi Hecvê và tôi nói chuyện với nhau.

Mười lăm giờ bốn mươi rồi mà Fabrixơ Buyxông vẫn chưa đến. Tôi đề nghị Pôn gọi điện tới nhà anh ta và nhà bố anh ta. Chỉ có người bố trả lời, anh ta thì không.

— Nếu ông ta sai hẹn với tôi, ông ta sẽ phải trả giá đắt đấy - Tôi nói khá cáu kỉnh.

Nhưng một lúc sau, anh ta đã đến, thở hổn hển và vã mồ hôi.

— Xin bà thứ lỗi cho tôi, xe tôi bị hỏng và tôi phải chạy kiếm tắc xi.

Anh ta cười, anh ta đã mất vẻ trẻ trung trong đôi mắt nhìn tạo nên vẻ dễ thương ở anh ta. Anh ta lùa bàn tay mập mạp vào mái tóc cắt ngắn, chờ đợi.

Tôi nhắc lại cuộc thẩm vấn anh ta lần đầu và yêu cầu anh ta nói rõ thời gian sử dụng của anh ta trong ngày xảy ra tội ác.

— Ông nói rằng sáng hôm ấy ở nhà bố mẹ ông cho tới mười giờ sáng, rồi ông tập chạy thể dục ít nhất là một giờ. Liệu có những nhân chứng nào công nhận việc này?

— Matinđơ, em gái tôi.

— Phiền một nỗi là trước mười giờ, em gái ông đã ra khỏi nhà. Cả ông cũng vậy.

Anh ta không bối rối mà lại mỉm cười, rồi nói:

— Tôi không hiểu.

— Ông hãy cố nhớ lại nhưng lần này với lương tri. Nào, một chút cố gắng.

Vẫn không rời nụ cười, lúc này anh ta nói:

— Tôi cần sự giúp đỡ của một luật sư.

— Đó là quyền của ông.

— Liệu tôi có thể gọi điện cho bố tôi được không?

Tôi đưa máy cho anh ta. Luật sư Buyxông không ở nhà.

Fabrixơ đứng lên, mặt bóng nhẫy mồ hôi và tôi có vẻ hơi lùi lại. Pôn đến đứng đằng sau tôi. Đúng lúc này cửa mở ra và luật sư Buyxông xuất hiện.

— Thưa bà thẩm phán - Ông ta nói - Bà đang phạm một sai lầm rất nghiêm trọng.

Ông ta đặt một bàn tay lên vai con trai buộc anh ta lại ngồi xuống.

— Con không nói gì hết nữa.

— Nhưng con đã không nói gì cả! Có sự hiểu lầm. Bố ạ, con cần giải thích cho bố…

Tôi nhìn họ, hết người này đến người kia và tôi thấy một tình yêu lớn lao trong đôi mắt xanh to của luật sư Buyxông và một nỗi tuyệt vọng hết mức trong đôi mắt con trai ông làm tôi ngồi lặng một lát như bị thôi miên. Pôn đã trở lại ngồi vào chỗ mình sau chiếc máy chữ, anh ta hắng giọng như muốn khích lệ tôi can thiệp.

— Tôi muốn - Luật sư Buyxông nói - Nói chuyện một lát với con trai tôi.

Hầu như không thể không đáp ứng lời thỉnh cầu của ông ta. Họ vừa ra khỏi thì chánh thanh tra Ôriơ vào văn phòng của tôi.

— Cô bé đã suy sụp - Ông nói - Chấn động thần kinh và ràn rụa nước mắt. Một thành công lớn. Chúng tôi đã rất kiên nhẫn… Cô ta nay thuộc về bà.