Chương 12 Ban quân quản thành phố
Tại "Phủ đặc uỷ Trung ương tình báo"
Thương đã có mặt trong căn phòng mà 6 năm trước đây anh đã từng bị tra hỏi. Anh có mặt ở đây để giúp cơ quan tình báo phía Nam giải quyết những việc quan trọng...!
Thương đang đứng trước mặt hắn, lưng tựa vào chiếc bàn mà trước đây hắn đã đứng như vậy để gặp Thương.
Hồi đó hắn khác, lúc nào cũng mang cặp kính đen cố ý che đôi mắt gian hùng và bộ mặt bí hiểm. Ngày ấy hắn trắng trẻo, đỏm dáng, bộ tóc bồng lên bóng dầu thơm và đồ trang sức: nhẫn vàng, dây chuyền, đồng hồ, viết máy. Bây giờ thì hắn thay đổi quá nhiều. Hắn mặc thường phục, không đeo kính, để lộ nguyên cặp mắt nhỏ xạm đen vì những vết nhân và mất ngủ. Chỉ còn chiếc bút máy trên túi là như cũ.
Từ sáng, hắn đã theo đoàn người lầm lũi lê từng bước nặng nề vào chiếc cổng, nơi ngày trước hắn ngồi trên xe hơi, ra vào có lính gác mở cổng giơ tay chào mà hắn không cần đáp lời. Hắn không dám ngẩng mặt nhìn vào người chiến sỹ quân quản cầm súng gác đang đứng ở đúng vị trí tên lính ngụy hồi nào.
Hắn vốn cao, phía trước có vài người hơi thấp nên hắn cố còng lưng cúi đầu xuống thấp, nhỏ bé lại lúc này chắc lợi hơn chứ không như trước đây hắn ngẩng cao đầu tự mãn. Hắn lấm lét quan sát căn phòng rộng thênh thang. Từng hàng bàn, mỗi chỗ một chiến sỹ quân giải phóng ngồi có tấm bảng đề "Cấp tá", "cấp uý", "hạ sỹ và lính". Hàng chữ màu đỏ. Màu đỏ làm hắn run sợ. Hắn rất sợ màu đỏ, vì nghe mẹ hắn kể, cha hắn bị những người vác cờ đỏ, trói đi diễu vì có nhiều nợ máu với dân và có công với mẫu quốc Pháp. Đời hắn lại không thể tránh khỏi màu đỏ, màu của máu. Hắn đã nhúng tay khá sâu vào máu.
Bây giờ thì hắn đang đứng trước mặt một người, một người mà hắn đã 30 ngày tiếp xúc trực diện, căng thẳng, làm sao đã quên mặt được. Hắn tái mặt khi nhận ra người đối diện. Hàm cứng lại, há hốc miệng không ngậm lại được!
Nhưng có cái gì đó như chợt nhớ ra nên hắn lại ngước mắt nhìn kỹ vào bộ quân phục giải phóng gọn gàng, đôi chân hơi dạng ra, hai tay khoanh trước ngực và... đôi giày đen! Không phải là đôi dép râu, không phải là... là người đó, mà là đôi giầy đen!
– Thiếu tá Xuân!
Nghe rổ tiếng nói chỉ bình thường, nhưng sao hắn thấy như là tiếng sét đánh vào tai. Nguyễn Trường Hân! Đúng rồi! Người đó! Nguyễn Trường Hân...! Nhưng, nhưng...! Hắn lắp bắp nói không ra tiếng:
– Dạ... thưa! Tôi... là Thiếu... Xuân!
– Anh nhận ra tôi chứ? Chắc anh còn băn khoăn về đôi chân của tôi chứ gì!
Mặt hắn xanh như đít nhái, còn dần dần tái đi, xám ngoét.
Thương nhìn hắn cười:
– Đôi chân của tôi có phép thánh, lại đi được rồi đấy, hồi ấy các anh bảo tôi sẽ vĩnh viễn mất cái chức năng "đi" của người giao liên chứ gì, vậy mà tôi vẫn đi đấy, tôi vẫn đứng trước mặt anh đây thôi! Bây giờ tôi mới khai thực với anh! Tôi chính tên là Nguyễn Văn Thương. Hồi ấy các anh đã nói đúng, tên Nguyễn Trường Hân chỉ là tên giả thôi!
Thương cười to! trước con mắt mở căng, miệng há hốc kinh ngạc của tên Xuân. Hắn không thể ngờ trái đất quay tròn nhanh như thế! Định mệnh nào lại đưa đẩy hắn gặp lại người này, vào hoàn cảnh này!
– Sao! Anh sợ hả, anh sợ vì gặp lại tôi sao! Sợ tôi sẽ trả thù chăng?
– Sao anh không đi di tản? Loại như anh thì đi lúc nào chả được, ưu tiên mà.
Miệng hắn không thể cất thành tiếng, hai tay run lên. Một lát sau, hắn tự nhủ, với người đối diện này hắn không thể nào lừa bịp được, trước sự thản nhiên vô tư của người mà hắn đã biết chắc là ai, nên thú thật:
– Lúc đầu tôi cũng nghĩ như thế nên bình tĩnh, lo thu xếp yên cả gia đình, nhưng vẫn không kịp. Thế là đành ở lại.
– Chứ không phải là có nhiệm vụ ở lại.
Trán rịn mồ hôi, cặp môi run rẩy, hắn khổ sở:
– Thưa không ông Hai! Tôi sẽ trình cái phiếu đặc biệt Mỹ cấp cho tôi và vợ con đi di tản, nhưng do phi công Mỹ tham tiền của bọn tư sản, tình thế ấy, chúng cần gì phải theo lệnh ai nữa, miễn quơ được thật nhiều đô la là được. Vì vậy cả gia đình tôi đành lỡ...
Thương khoát tay ngăn lại và nghiêm giọng:
– Anh hãy nhắc lại đúng câu nói mà anh đã nói với tôi vào cái ngày mà anh tra tấn tôi ác liệt nhất.
– Dạ, tôi xin nhắc, hôm đó ông nói với tôi là ông coi cái chết nhẹ như lông hồng! Dạ, tôi đã nói là giữa tôi và ông là hai kẻ thù, hai chiến tuyến. Dù ngày mai ngày mốt cộng sản vào đây, tôi sẵn sàng chết cho lý tưởng Quốc gia.
Cặp mắt Thương như phát ra ánh lửa, cơn giận bốc lên bất ngờ. Những cảnh tra tấn ngay trong phòng này mà anh đã chịu đựng, lại diễn ra ngay trước mắt, lòng căm thù bốc lên, Thương chỉ muốn giơ hai tay vặn cổ thằng nguy khát máu này; nhưng anh chợt dằn xuống, mình khác hẳn chúng nó. Chúng dã man không còn tính người, chúng mới có thể cầm cưa cưa chân người. Nhưng mình vì độc lập của dân tộc mà đứng dậy. Mình khác hẳn lũ chúng nó!
– Khá lắm, trí nhớ của anh tốt đấy! Bây giờ, những người cách mạng đang có mặt nơi đây, anh nghĩ sao!
Hai mắt hắn đã đỏ hoe, miệng méo xệch, trái ngược hoàn toàn cái vẻ hách dịch ngày nào. Giọt nước mắt này chưa chắc hoàn toàn là nước mắt sợ hãi, van xin, mà có cả những giọt nước mắt vì xấu hổ, ân hận. Hắn hổn hển:
– Thưa ông đó chỉ là lời nói của Thiệu, Kỳ, Khiêm dạy cho chúng tôi. Rồi cứ thế mà lặp lại mà hô hào. Dạ... tôi thật có tội với ông, có tội với cách mạng. Nhưng trước khi tôi ra trình diện, dạ... tôi đã đọc kỹ mười điều chính sách của Mặt trận...
Thương cười:
– Nếu không, anh đã không ra trình diện chứ gì?
– Thưa không...! Không dám trốn, nhưng tin là được khoan hồng và... ông không giận!
– Không bắn vào óc anh trả thù!
– Dạ...
– Chúng tôi khác hẳn các anh ở chỗ đó!
Hắn im lặng, mồ hôi vã ra, rũ như hình nhân sau cơn mưa mùa hạ. Thấy thái độ hèn hạ của hắn, Thương bớt cơn giận, anh cười khinh bỉ:
– Sài Gòn không có biển máu như người Mỹ và nguy rêu rao, Việt cộng không lấy kìm rút hết móng tay sơn đỏ của các cô gái Sài Gòn đâu! Anh đã thấy rồi đây. Chỉ có cờ đỏ sao vàng tung bay trong tiếng hò tiếng hát reo vui mừng chiến thắng, phải không thiếu tá Xuân ngày nào?
Hắn khóc thật, hắn khóc to thành tiếng...!
Một lúc sau, hắn lau nước mắt, nói lạc sang giọng ồm ồm:
– Thưa ông, xin cách mạng cho lập công chuộc tội như trong chính sách đã ban bố.
Giọng hắn thấp xuống:
– Thưa ông, từ sau ngày Mỹ rút khỏi, cả ba ông Thiệu, Kỳ, Khiêm đều đã ý thức được rằng không thể duy trì được lâu chế độ này. Còn CIA Mỹ cũng không tin vào ngụy quyền Sài Gòn có thể thực hiện được ý đồ của chúng.
Thương ngắt lời:
– Anh nói gì dài dòng vậy? Tin tức lập công đó chăng! Nào thì anh nói cái hướng lập công của anh đi, tôi nghe đây.