Chương 128 Vĩnh Sinh 1
Nhưng Lục Minh không hề quan tâm đến những điều này.
Hắn chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Mã Vân Đằng trên màn hình, đột nhiên lên tiếng.
"Frank ở đâu?"
Giọng nói này đã thu hút sự chú ý của Mã Vân Đằng.
Ông ta quay đầu nhìn Lục Minh, cười nói: "Cậu chính là Tử thần mà Frank nhắc đến phải không? Frank đã kể với tôi về cậu..."
"Frank ở đâu?"
Lục Minh hỏi lại một lần nữa.
Mã Vân Đằng nhướng mày: "Quả nhiên tính cách tệ hại như Frank nói... Được rồi, được rồi, tôi không trêu cậu nữa, Frank ở tầng 49, cậu muốn tìm cậu ta sao?"
"Cầu thang ở đâu?"
"Cậu đúng là nóng vội thật..."
Mã Vân Đằng cười híp mắt nói, nhưng lại không có ý tứ chỉ đường cho Lục Minh.
Sau lưng, Yên Quỷ cũng tới trước, nhẹ nhàng kéo Lục Minh.
“Này, anh Minh, sao ông ta nói mấy lời kỳ quái thế nhỉ?”
"Frank, Tử thần... Đáng lẽ ông ta không biết danh hiệu của anh ở thế giới thực mới phải chứ... Nghe giọng điệu của ông ta, có vẻ như ông ta biết nhiều hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều.
Nói qua, Yên Quỷ rùng mình một cái.
“Tôi cảm thấy phó bản lần này hình như xảy ra chút vấn đề rồi.”
Mã Vân Đằng có thể nghe được lời nói của Yên Quỷ.
Bằng chứng là ngay khi Yên Quỷ vừa dứt lời thì ông ta lập tức bật cười, tiếng cười càng lúc càng kịch liệt, cho đến sau cùng, hóa thành tiếng cười điên dại!
Ông ta vừa cười vừa nói với mọi người.
“Những gì tôi biết đúng là nhiều hơn những gì các người tưởng tượng... Ha, điều thú vị nằm ở đây.”
Nói xong, Mã Vân Đằng chỉnh lại tư thế ngồi, rồi lại lên tiếng.
"Chúng ta chơi một trò chơi nhé... Frank mà Tử Thần tiên sinh muốn tìm đang ở tầng 49, còn tôi đang ở tầng 59. Bây giờ tôi sẽ mở cầu thang cho các người, còn các người thì nghe ông già sắp chết này lải nhải một chút...
Cũng coi như là để tôi tạm biệt với thế giới này.”
Ngày giờ không nhiều...
Tạm biệt lần cuối...
Mọi người chưa kịp suy nghĩ kỹ thì vách tường xung quanh đã lập tức truyền đến những tiếng vù vù.
Một cầu thang lên tầng trên đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người, đồng thời, hình ảnh trên màn hình lớn thay đổi, một sơ đồ cấu trúc bên trong tòa nhà xuất hiện trên màn hình.
"Để cho công bằng, tôi đã tắt hết những bẫy rập mang tính sát thương trong tòa nhà rồi, tôi chờ các người...”
“Tất nhiên, có thể đi lên hay không thì còn phải xem bản lĩnh của các người đã.”
Giọng nói vừa dứt, trong cầu thang đột nhiên truyền ra tiếng bước chân nặng nề và tiếng thở dốc.
Một sinh vật dị dạng hình người cao hai mét, một mắt bốn tay xuất hiện ở cửa cầu thang...
Tiếng súng ngay lập tức vang lên.
Trong loa phóng thanh cũng chậm rãi vang lên giọng nói của Mã Vân Đằng, giống như đang kể chuyện vậy.
⚝ ✽ ⚝
"Các người phải biết rằng, cuộc sống phải có mục đích theo đuổi. Chín bức ảnh đầu tiên chắc các người cũng xem rồi đúng không? Đó chính là nửa cuộc đời trước của tôi...”
"Thực ra cũng chẳng có gì đáng nói."
"Sinh ra trong một gia đình giàu có, sau đó dựa vào sự giàu có của gia đình và năng lực cá nhân, tôi từng bước đi đến đỉnh cao của cuộc đời, giữa chừng có chút trắc trở, nhưng tôi đã vượt qua. Nói đi cũng phải nói lại, sống trên đời, không thể không có trắc trở, các người còn trẻ, chưa thể hiểu được nhiều như vậy."
Con dao triệt sản của bác sĩ Rubio đâm mạnh vào con mắt duy nhất của con quái vật dị dạng, máu bắn tung tóe, con quái vật ngã xuống, Lục Minh đi trước, bước nhanh lên cầu thang.
"Ồ, nhanh thật."
Mã Vân Đằng tiên sinh vừa cười vừa nói, Thường Lỗi lại đột nhiên chen vào.
"Sau đó thì sao?"
Mã Vân Đằng tiếp lời.
“Sau đó à? Sau đó chính là câu chuyện về Chung Sản Giả và Vĩnh Sinh Giả.”
(Vĩnh Sinh: trường sinh bất tử)
(Vĩnh Sinh: trường sinh bất tử)
Lời nói này của ông ta khiến mọi người không hẹn mà cùng nhớ lại nội dung của bức ảnh thứ chín.
Yên Quỷ đột nhiên lên tiếng: “Năm 78 tuổi, ông sắp chết rồi mà cũng không tìm ra được cách để trường sinh bất tử.”
Đây là rõ ràng.
Giọng điệu của Mã Vân Đằng tràn đầy thổn thức.
Tôi sinh ra vào một thời đại không mấy tốt đẹp... Internet mới ra đời, trình độ khoa học kỹ thuật cũng chưa phát triển, loài người chỉ mới bắt đầu khám phá khoa học sinh học, gen là thứ gì đó mà loài người thậm chí còn chưa hiểu được... À đúng rồi, tôi nói thêm một chút, thời đó không có Chung Sản Giả, khoảng cách giữa giàu và nghèo vẫn chưa quá lớn.”
"Và các người phải hiểu một chuyện...”
"Sự phát triển của một công nghệ khoa học, ngoài việc cần đầu tư rất nhiều nguồn lực, còn cần rất nhiều thời gian, sự tích lũy về kỹ thuật và nhân tài mạnh mẽ."
"Mà con người thời đó luôn thiển cận... Họ chỉ lo kiếm tiền trước mắt, căn bản không muốn khám phá chủ đề trường sinh bất tử tối thượng này - bởi vì đầu tư quá lớn, tốc độ thu hồi vốn quá chậm. Thậm chí trong đầu của hầu hết mọi người, căn bản không có ý tưởng theo đuổi sự trường sinh bất tử."
"Ông là ngoại lệ?"
Sau khi một con quái vật máu me gục xuống, Lục Minh mới lên tiếng hỏi.
Mã Vân Đằng cười nói: "Tôi không phải ngoại lệ."