← Quay lại trang sách

Chương 129 Vĩnh Sinh 2

Mã Vân Đằng không phải ngoại lệ.

Kỹ thuật gen kiếm tiền quá chậm, tốn kém quá nhiều, nhưng internet thì khả năng tạo ra của cải rất đáng kể.

“Trong bối cảnh thời đại đó, tôi cũng không có nhiều lựa chọn, chỉ là của cải, danh vọng, địa vị các thứ chiếm hết thời gian của tôi rồi, vấn đề trường sinh thậm chí tôi còn chưa từng nghĩ tới."

"Vì vậy, tôi chơi internet, không chơi dược phẩm sinh học."

"Ừm, nói lạc đề rồi, chúng ta quay lại chủ đề chính nào."

"Tóm lại là, năm tôi bảy mươi tám tuổi, tôi bị ung thư, không có thuốc nào chữa được."

"Tôi nhớ có một tiểu phẩm nói thế này."

"Nỗi buồn lớn nhất của đời người, chính là người chết rồi, tiền vẫn chưa tiêu hết... Tôi không may đã gặp phải tình huống này."

"Thực ra tôi khá không cam lòng."

"Cả đời này của tôi, cũng coi như đã trải qua mưa gió, nhưng vẫn bị mắc kẹt ở cửa ải lớn là tuổi thọ của con người."

Đây là một vấn đề cơ bản không có lời giải.

Của cải, vẫn không thể chống lại thời gian!

"Bùm bùm bùm!"

Thường Lỗi trầm mặc bóp cò, theo tiếng súng nổ vang, hai con quái vật bằng máu thịt ngã xuống như bùn nhão.

Chín người tiến lên, đã đứng ở cầu thang tầng năm.

Ngay lúc này, bên trên lại truyền đến tiếng bước chân càng nặng nề hơn.

Tiếng gầm gừ vang lên từ phía trên, đúng lúc Mã Vân Đằng lên tiếng: "Độ khó đã tăng lên, hãy cẩn thận."

Nhậm Hiệp lập tức mắng: “Lão già bất tử nhà ông chỉ muốn tìm người nghe chuyện thôi đúng không? Đừng có quỷ quỷ thần thần như thế, có ngon thì ra gặp mặt trực tiếp với chúng tôi đây này!”

Mã Vân Đằng không để ý đến Nhậm Hiệp, ông ta chỉ tự nói một mình.

"Thực ra đối với tôi lúc đó, cái chết là không thể tránh khỏi. Tôi sợ hãi, tôi kinh hoàng."

Nói xong, mọi người đã đứng ở hành lang tầng sáu.

Xa xa, gã khổng lồ bằng máu thịt cao mười mét bước tới, làm rung chuyển hành lang.

Cầu thang đi lên đã không còn nữa.

Theo sơ đồ cấu trúc của tòa nhà này thì cầu thang từ tầng sáu trở lên nằm ở sau lưng của người khổng lồ.

"Tôi sẽ đích thân ra tay!"

Nhậm Hiệp vừa mắng chửi vừa rút súng ra, sau đó là một tràng những tiếng nổ vang lên, viên đạn bắn nát đầu người khổng lồ.

"Nhưng tôi không phải là người bình thường."

"Các người có thể thấy từ những bức ảnh chứ? Những bức ảnh đó không phải do tôi bịa ra, mà là thật."

“Con người tôi, từ khi sinh ra đã có một đặc điểm, đó là có thể thu hút những vật phẩm đặc biệt..."

Nói trắng ra là giá trị may mắn tối đa.

Hầu như mỗi bức ảnh cuộc đời, đều là một lần Mã Vân Đằng gặp gỡ những vật phẩm bất thường.

Bản lĩnh này của ông ta... thực sự rất đặc biệt.

"Đây là bí mật lớn nhất trong đời tôi, cũng là hy vọng trường sinh của tôi."

Công nghệ sinh học không đáng tin cậy, nhưng Mã Vân Đằng vẫn muốn trường sinh.

Ông ta tình cờ có trong tay những vật phẩm bất thường có thể thực hiện mục đích này.

Hết chuyện này đến chuyện khác lại xuất hiện, vô cùng đúng dịp.

“Các người có muốn biết tôi đã làm thế nào để thực hiện được chuyện Vĩnh Sinh không?”

Mọi người bước qua người khổng lồ, đi lên cầu thang lên tầng bảy, Nhậm Hiệp vừa lau vết thương trên cánh tay vừa bĩu môi lẩm bẩm: "Chúng tôi có muốn biết hay không thì ông cũng sẽ nói."

“Ha ha, tôi cảm thấy hơi ghét cậu rồi đấy.”

Mã Vân Đằng nói một câu như vậy, sau đó tiếp tục nói.

“Vĩnh sinh là một chuyện... Nói khó thì đúng là khó, mà nói dễ thì cũng dễ thật.”

Chia một vấn đề khó thành nhiều vấn đề không khó, rồi giải quyết từng vấn đề một. Đây là một phương pháp xử lý vấn đề khó rất tốt."

"Còn đối với bài toán trường sinh này, tôi chia thành ba bước."

"Thể xác, ký ức, linh hồn!"

Yên Quỷ lại châm một điếu thuốc, thảnh thơi nói: “Linh hồn? Ông không phải là người theo chủ nghĩa duy vật sao?”

“Đúng thế, nhưng tôi cũng tin linh hồn có tồn tại... Nếu như các người cũng thấy được nhiều chuyện như tôi, thì các người cũng sẽ có suy nghĩ giống tôi thôi.”

Kẻ địch từ tầng bảy đến tầng mười đã thay đổi.

Biến thành những binh lính cơ giới giống như Chung Kết Giả.

May mắn thay, số lượng không nhiều, Lục Minh và những người khác có thể dễ dàng giải quyết.

Họ vừa đi lên vừa lắng nghe.

Vấn đề thể xác rất dễ giải quyết. Ví dụ như công nghệ nhân bản, thời đại của tôi thực sự có thứ này, công nghệ nuôi cấy bên ngoài cơ thể cũng có, vì vậy việc tạo ra một người nhân bản không phải là chuyện khó."

"Huống chi là bây giờ... cho dù không cần người nhân bản, dùng cơ thể của những người ưu tú đó, rồi phẫu thuật thẩm mỹ lại, đối với tôi cũng không có gì khó khăn."

"Còn về trí nhớ, với sự trợ giúp của vật phẩm dị thường, cũng rất dễ giải quyết."

"Mười bức ảnh cuộc đời chính là phương tiện để tôi thay đổi trí nhớ."

Lên đến tầng mười một, số lượng kẻ địch tăng lên...

Một đám quái vật máu thịt cùng binh lính cơ giới ập ra.

Hơn nữa, kẻ địch còn phối hợp với nhau.

Lúc này, bắt đầu xuất hiện thương vong.

Người đầu tiên gặp xui xẻo là thổ dân cốt truyện mà Thường Lỗi đưa vào- Người này bị lính bắn tỉa cơ giới bắn chết.

Điều này khiến Lục Minh và những người khác không thể không cẩn thận hơn một chút.

Họ vừa chiến đấu, vừa leo cầu thang, vừa nghe Mã Vân Đằng lải nhải.

Nhậm Hiệp thậm chí còn nghi ngờ rằng lời nói của Mã Vân Đằng là một phương tiện để quấy nhiễu bọn họ.

Nhưng Lục Minh lại nghe rất chăm chú.

Súng trong tay đã bắt đầu nóng lên, Lục Minh ném súng trường đi, đổi sang súng bắn tỉa. Hắn vừa đấu súng với người máy bắn tỉa vừa nói.

"Mười bức ảnh đó sao... Ừm, chắc là những người xem hết mười bức ảnh đó sẽ bị sức mạnh của Vật phẩm dị thường thay đổi trí nhớ...”

"Sau đó biến thành tôi."

Mã Vân Đằng nói nốt lời của Lục Minh.

"Vì vậy, bức ảnh thứ mười là ảnh trắng, bởi vì ông chỉ cần một thân thể, thế nên không cần phải thay thế trí nhớ của tất cả mọi người.”

Giả thiết của Lục Minh một lần nữa được Mã Vân Đằng tán thành.