Chương 131 Vĩnh Sinh 4
“Các cậu muốn nghe tiếp không?”
"Muốn nghe thì cứ tiếp tục đi lên... tôi đảm bảo sẽ cho các cậu nghe mọi thứ mà các cậu muốn nghe!”
⚝ ✽ ⚝
Giọng nói trong loa phóng thanh lần đầu tiên lắng xuống.
Tuy nhiên, sáu người có mặt tại hiện trường lại nhìn nhau.
Một lúc sau, Thường Lỗi mới hỏi: “Ông ta nói thế là có ý gì?”
“Người chơi là gì?”
“Rốt cuộc các người là ai?”
Lúc đầu, Thường Lỗi chỉ coi Lục Minh và những người khác là những người mạnh mẽ trong các trại tập trung khác - dù sao thì bất kỳ lời giải thích nào cũng đáng tin hơn hai chữ người chơi.
Nhưng bây giờ nghe như vậy, anh ta lập tức cảm thấy, nhóm người Nhậm Hiệp có vấn đề.
Nhậm Hiệp chỉ gãi đầu cười: "Anh bạn, chúng ta là một nhóm mà."
Yên Quỷ bình tĩnh bổ sung: “Chắc không đến nỗi xảy ra nội chiến đâu chứ? Ít nhất thì anh cũng đã tận mắt chứng kiến biểu hiện của chúng tôi, những gì chúng tôi làm. Nếu mà chúng tôi có ý đồ xấu gì thì các người chắc chắn đã nhận ra từ lâu rồi.”
Những lời này là thật.
Mà Thường Lỗi và Lệ Cương cũng không phải những người không có não.
Bầu không khí nặng nề trong nháy mắt trở nên thoải mái.
Thường Lỗi bình tĩnh gật đầu.
“Mọi người nói đúng, còn nữa, cảm ơn mọi người.”
“Không cần cảm ơn...” Nhậm Hiệp liếc mắt một cái, lắc đầu thở dài.
Sau đó, anh ta đi đến bên Lục Minh, kéo Yên Quỷ và Linh lại.
“Chúng ta cần nói chuyện một chút.”
⚝ ✽ ⚝
Tầng hai mươi.
Đầu bậc thang.
Lục Minh và những người khác ngồi xổm thành một hàng, Nhậm Hiệp gãi đầu cười khổ: “Mọi người nghe có hiểu không? Bây giờ rốt cuộc là tình huống như thế nào?”
"Tôi rất khó hiểu... tại sao thổ dân trong cốt truyện lại có thể biết được sự tồn tại của người chơi?"
Lục Minh đột nhiên lên tiếng, bình tĩnh nói: "Điều này không có gì lạ... ít nhất thì Hệ thống phó bản toàn cầu cũng không nói rằng thổ dân trong cốt truyện không thể biết đến sự tồn tại của người chơi.”
“Nếu như vậy...”
Nếu như vậy, thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn nhiều.
Nhậm Hiệp đang định nói như thế, nhưng anh ta còn chưa kịp lên tiếng thì Yên Quỷ đã dành nói trước: “Hiện giờ tôi đang lo lắng một vấn đề khác cơ...”
Nói xong, anh ta dập tắt điếu thuốc, rồi lại đốt một điếu khác.
Trong khói thuốc mờ mịt, Yên Quỷ giống như một nhà hiền triết.
"Nhục thể, trí nhớ, linh hồn, Vĩnh Sinh..."
“Còn cả Frank xuất hiện từ ba ngày trước.”
“Tôi sợ hãi... Ừm...”
Không cần Yên Quỷ nói hết, Lục Minh đã gật đầu.
“Cậu sợ Mã Vân Đằng chiếm thân thể của Frank, sau đó trở thành người chơi, trực tiếp chạy tới thế giới thực, đúng không?”
Nhậm Hiệp đột nhiên trợn tròn mắt.
“Này này này... Chuyện này làm sao mà được? Chắc là không được đâu nhỉ?”
Yên Quỷ chỉ là trầm mặc hút thuốc, anh ta giống như cũng không biết chuyện này có được hay không.
Nhưng Lục Minh biết...
Chuyện này hoàn toàn có thể!
Nha Nha bên cạnh hắn chính là một ví dụ.
Lục Minh có thể mang Nha Nha ra khỏi phó bản.
Thế thì Mã Vân Đằng chưa chắc đã không được.
Linh đột nhiên lên tiếng: "Được hay không thì phải thử mới biết chứ? Biết đâu lại không được thì sao."
Yên Quỷ rít một hơi thuốc, lại nói: "Còn một vấn đề nữa... Mã Vân Đằng đó, bây giờ rốt cuộc là ở tầng 59, hay là đã chiếm lấy thân xác của Frank, ở tầng 49."
"Hoặc thậm chí là... hai vị trí đó đều là giả? Mã Vân Đằng căn bản là ở một tầng khác? Ông ta không ở trong tòa nhà này?”
Nói xong, Yên Quỷ thở dài một tiếng.
"Tôi đã hối hận khi vào đây rồi."
Nhưng...
Tôi không quan tâm."
Lục Minh bình tĩnh đứng dậy, nói.
Lục Minh đương nhiên không quan tâm...
Không cần biết Mã Vân Đằng muốn làm gì, có mưu đồ gì, có muốn trở thành người chơi hay không, có muốn thoát khỏi phó bản này hay không...
Hắn đều không để ý!
Hắn chỉ quan tâm đến một điều.
Frank ở đâu!
Tìm tới, giết chết.
Ngay cả khi Frank đã chết, Lục Minh cũng phải kéo xác anh ta ra, để trước mặt Nha Tử, quất xác năm mươi giờ!
Chuyện này đúng là có hơi lừa quỷ.
Nhưng đây thực sự là điều duy nhất Lục Minh có thể làm.
“Tôi đến tầng 49.”
Nói xong, Lục Minh quay đầu, bước về một hướng khác - con đường dẫn đến tầng 49 và 59 lúc này đã bị chia cắt, hướng cầu thang khác nhau.
Vì vậy, tạm biệt nhé...
Nhìn bóng lưng Lục Minh đi xa, Nhậm Hiệp nhếch mép, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Yên Quỷ hợp thời ném tàn thuốc đi, cũng đứng dậy, vẫy tay với Thường Lỗi và Lệ Cương.
"Chúng ta đến tầng 59 trước... nhưng tên đó tự chạy mất rồi, chỉ bằng sức của chúng ta có lẽ không thể lên được."
Mà rút lui... lúc này muốn rút cũng chẳng được nữa.
"Bây giờ chúng ta cần một kế hoạch."
Nhớ lại sơ đồ cấu trúc tòa nhà vừa ghi nhớ, Yên Quỷ bình tĩnh nói: "Đến phòng máy ở tầng 39 trước... Tôi thử xem có thể dừng chương trình điều khiển chính của đám người máy kia không, uy hiếp của đám người máy này lớn quá.”
Quái vật máu thịt đều giống như người khổng lồ - không có não.
Chúng không phải là mối đe dọa, mối đe dọa lớn ở đây chính là những người máy kia.
Kế hoạch này đã nhận được sự đồng ý của những người khác.
“Vậy thì, xông lên."
Hai chữ "xông lên" thật yếu ớt.
Bởi vì những người sáng suốt đều có thể nhìn ra, xác suất mà bọn họ có thể xông lên tầng 59, thực sự rất mong manh.
⚝ ✽ ⚝