Chương 130 Vĩnh Sinh 3
“Cậu nói đúng lắm.”
Vấn đề về trí nhớ đã được giải quyết.
Còn cuối cùng, về vấn đề linh hồn...
"Linh hồn vô hình vô chất, nhưng thực sự tồn tại!"
Tầng mười lăm, bảy người đang nghỉ ngơi sau khi giải quyết một đám người máy, Mã Vân Đằng lại nói tiếp.
Thiết bị chuyển hồn đã giải quyết vấn đề này!"
"Thứ này có thể chuyển linh hồn của tôi vào một cơ thể khác."
"Răng rắc."
Súng lại lên nòng.
Thường Lỗi bình tĩnh nói: "Đây là lý do ông vẫn còn giữ lại những “người nghèo” chúng tôi đúng không? Để lựa chọn thân thể?”
"Không cần thiết phải như vậy."
"Nếu nói rằng trước đây, thế giới không có trình độ công nghệ kéo dài tuổi thọ, nhưng sau khi Chung Sản Giả xuất hiện thì chắc chắn sẽ giải quyết được vấn đề nan giải đó.”
"Huống hồ còn có cái gì đó... công nghệ nhân bản đúng không?"
"Còn có đại hội vận động thăng tiến giai cấp... Cần gì phải làm thế? Chẳng lẽ chỉ vì để thỏa mãn tâm lý biến thái muốn thay đổi của ông thôi sao?”
“Tất nhiên là không phải.”
Mã Vân Đằng bác bỏ suy đoán của Thường Lỗi.
Cho đến khi bảy người còn lại lên đến tầng mười sáu thì âm thanh của ông ta mới vọng ra từ loa phóng thanh lần nữa.
"Vật phẩm dị thường là con dao hai lưỡi, dùng tốt thì thành thần, dùng không tốt thì thành quỷ."
"Nhưng hầu hết thời gian, các cậu sẽ không gặp phải trường hợp cực đoan nào quá tốt hoặc quá xấu."
“Các người đã nghe đến một từ gọi là “Ràng buộc linh hồn” chưa?”
Bốn người chơi đều gật đầu.
"Thiết bị chuyển hồn đã liên kết với linh hồn của tôi, không, không thể nói là liên kết, đó là trói buộc, vật phẩm dị thường đã đơn phương trói buộc tôi. Điều này dẫn đến việc trừ khi tôi chết hẳn, nếu không tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi Thiết bị chuyển hồn, các phương pháp trường sinh bình thường đã không còn hiệu quả với tôi nữa, cứ mười năm, cơ thể tôi sẽ mục nát và sụp đổ, cơ thể được nhân bản ra sẽ có tuổi thọ còn ngắn hơn. Tôi chỉ có thể liên tục thay đổi cơ thể để đạt được sự trường sinh."
"Tất nhiên, đây không phải là mục đích tôi giữ lại những người nghèo và tổ chức đại hội vận động thăng tiến giai cấp.”
“Tôi làm hai điều này là vì một lý do khác."
"Linh hồn thực ra cũng có tuổi thọ."
⚝ ✽ ⚝
Khi Mã Vân Đằng đưa ra kết luận này, Lục Minh không khỏi gật đầu.
Những người hao hết tuổi thọ bình thường sẽ không biến thành U hồn, bởi vì linh hồn của bọ họ đã khô cạn.
Và còn một bằng chứng nữa.
Đó là... cường độ linh hồn trong bàn hình thông tin cá nhân!
Ý của Mã Vân Đằng rất đơn giản - chuyển hồn sẽ làm giảm cường độ linh hồn.
“Nhưng mà tôi có một thứ có thể bù đắp được điểm này.”
“Ngọn đèn Hi Vọng...”
“Cái tên nghe rất thú vị đúng không?”
"Nhưng những vật phẩm dị thường này đều rất tà ác và quỷ dị.
⚝ ✽ ⚝
Tác dụng của thứ này là hấp thụ năng lượng linh hồn tản ra khi con người chuyển từ hy vọng sang tuyệt vọng, ngưng tụ thành tinh thể, từ đó bổ sung cho sự hao hụt linh hồn của tôi."
Từ hy vọng đến tuyệt vọng.
Mã Vân Đằng cười, cười rất sảng khoái.
"Thành phố trung tâm chính là hy vọng của tất cả những người nghèo!"
Và khi những vận động viên vượt qua được vòng này, sau nửa năm sống viên mãn ở Thành phố trung tâm... họ sẽ phải đối mặt với sự tuyệt vọng tột cùng!"
"Thí nghiệm sinh học!"
"Cuộc thảm sát kinh hoàng!"
"Lột da rút gân!"
"Mọi hình thức tra tấn!"
"Mọi nỗi đau đớn tột cùng!"
“Người chồng nhìn vợ mình bị tra tấn đến chết!"
"Người vợ nhìn chồng mình bị biến thành một khối thịt vô tri!"
"Mọi người nhìn bạn bè của mình, từ từ mọc ra ba đầu sáu tay, rồi bị chính người thân của mình nuốt chửng từng chút một!"
"Tiếng than khóc! Tiếng la hét!"
"Đây chính là cách tuyệt đối để biến hy vọng thành tuyệt vọng!"
"Còn các người, Thường Lỗi, tôi đang nói đến các người!"
"Những kẻ nghèo hèn các người chính là cỏ rác của tôi, chính là nguồn dinh dưỡng cho sự trường sinh của tôi."
Có thể thấy, Thường Lỗi nghiến chặt răng, ngón tay bóp cò súng đã trắng bệch.
Anh ta thậm chí còn vượt qua Lục Minh đang dẫn đầu, như một chiến binh xung phong lao vào giữa đám địch.
Ánh mắt của Nhậm Hiệp cũng đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Đúng như Lục Minh đã nói, thế giới này chính là địa ngục!
Tầng 20.
Lúc này, mọi người đã thương tích đầy mình, thế nhưng trong mắt bọn họ không hề có sự mệt mỏi, chỉ còn lại sự kiên quyết!
“Tôi sẽ giết ông! Nhất định sẽ giết chết ông!”
Thường Lỗi dùng giọng điệu bình tĩnh, kiên định nói như thế.
“Ha...”
Trong loa phóng thanh truyền đến tiếng cười khẩy của Mã Vân Đằng.
“Cậu có biết là trong 59 lần tổ chức đại hội vận động thăng tiến giai cấp, tôi đã gặp bao nhiêu người như cậu không?”
“24 tổ... Cậu không phải người mạnh nhất, cũng không phải người có tài hoa, có năng lực nhất...”
“Còn về kết cục của những người này, chắc tôi không cần nói thì các cậu cũng biết nhỉ?”
"Không có gì đáng nói!"
Thường Lỗi nói như vậy, sau đó nhấc chân lên, thẳng tiến không lùi.
Trong loa phóng thanh lại truyền đến một tiếng “Ừm” thật dài.
“Đúng là không có gì đáng nói với những tên cỏ rác như các cậu...”
"Nhưng với những người chơi như Lục Minh tiên sinh đây thì tôi lại có rất nhiều chuyện muốn nói đấy.”
Hô hấp của Nhậm Hiệp và Linh đều trở nên trì trệ.
Yên Quỷ cũng nhả ra một vòng khói.
Đến cả Lục Minh cũng chậm rãi bỏ súng xuống.
Người chơi...
Đúng vậy, bọn họ không nghe lầm...
Ông ta vừa nói người chơi!