← Quay lại trang sách

Chương 133 Thương nhân trọng lợi 1

Lục Minh kinh ngạc nhìn "Frank” trước mắt.

Không...

Là “Frank” trước kia, bây giờ là Mã Vân Đằng rồi. Nhưng Lục Minh cũng chỉ mất vài giây ngắn ngủi kinh ngạc, sau đó ánh mắt đột nhiên lạnh xuống.

“Ý ông là gì?”

Có thể thấy, "Frank" đứng dậy, xòe tay.

“Như cậu thấy đấy, tôi không tham lam. Tôi không cần một vật chứa hoàn hảo, tôi chỉ cần một vật chứa có thể giúp tôi thoát khỏi nhà tù là đủ. Vì vậy, cậu hay là cậu ta thì cũng không có gì khác nhau.”

Đau răng...

Lục Minh đột nhiên cảm thấy đau răng.

Hắn có thể dự đoán được rằng, khi Frank vào tòa nhà trung tâm, anh ta có hơn một nửa khả năng sẽ gặp bất trắc.

Nhưng Lục Minh thực sự không ngờ, cách anh ta gặp bất trắc lại là như thế này...

Nhìn biểu cảm bình tĩnh nhưng hơi méo mó của Lục Minh, "Frank" lại cười.

"Nhà tù này không phải là không có cách giải quyết, ngược lại, hệ thống phó bản toàn cầu này rất thô sơ, có không ít sơ hở.”

"Trước đây, Sargeras còn nói với tôi về nhiệm vụ chính tuyến, nhiệm vụ chi nhánh, qua cửa hoàn mỹ gì gì đó.”

Nói xong, ông ta giơ ngón tay chỉ về phía trên.

“Tầng 59 là “Chân thân của tôi”. Ha, coi như là chân thân đi, vì tôi cũng chẳng biết có thực sự là thân thể của tôi không nữa. Tóm lại, tầng 59 thực sự có thứ gì đó, bây giờ cậu tới tầng 59, giải quyết thứ mà tôi lưu lại, như vậy là cậu có thể qua cửa phó bản hoàn mỹ rồi.”

“Mà tôi cũng có thể rời khỏi nhà tù này. Thậm chí còn có thể nhận được phần thưởng qua cửa phó bản nữa.”

“Thậm chí, nếu cậu cần tôi giúp đỡ thì tôi cũng có thể giúp đỡ một chút- chẳng hạn như, biến thứ ở tầng 59 kia thành một cái máy hỏng, chờ đợi người khác đến làm thịt.”

Nói xong, Mã Vân Đằng buông tay.

Tôi là một thương nhân, tôi ghét đánh đấm giết chóc, mọi chuyện luôn có cách đôi bên cùng có lợi, cậu thấy đề nghị này của tôi thế nào?”

Điều này rất khả thi.

Thật sự.

Mã Vân Đằng muốn thoát khỏi nhà tù, và ông ta đang hoàn thành chuyện này.

Thân phận của ông ta, từ boss của phó bản biến thành người chơi. Điều này cũng có nghĩa là, từ giờ trở đi, ông ta và phó bản này không còn bất cứ liên quan gì đến nhau nữa!

Ông ta đã trở thành người qua đường! Trở thành người ngoài cuộc! Trở thành một thứ... Có trời mới biết là thứ gì!

Các người muốn đánh boss? Được thôi, không vấn đề gì! Không thấy tôi đã nhường đường cho các người rồi sao? Các người tưởng tòa nhà này dễ trèo lắm sao? Chẳng phải tôi đã tạo điều kiện cho các người sao!

Các người muốn phần thưởng qua cửa hoàn mỹ? Được thôi! Tôi cũng muốn.

Chúng ta cùng nhau giải quyết cái "mồi nhử" mà tôi để lại ở tầng 59, mọi người cùng nhau nhận phần thưởng, không phải là hoàn hảo sao?

Người chơi và Mã Vân Đằng, thực sự có thể đạt được mục tiêu đôi bên cùng có lợi.

Đây là sự đôi bên cùng có lợi thực sự, thực sự hoàn hảo!

Không cần chiến đấu, cũng không cần chiến đấu, có thể dễ dàng nhận được phần thưởng qua cửa hoàn mỹ!

Còn những thổ dân cốt truyện như Thường Lỗi...

Ai quan tâm!

Lục Minh và Mã Vân Đằng đều không quan tâm.

Nhưng mà...

Lục Minh cũng không quan tâm đến phần thưởng qua cửa hoàn mỹ!

Bất tri bất giác, hơn ba mươi U hồn nhanh chóng rời khỏi thân thể, bao trùm cả căn phòng.

Lục Minh chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt chuyển sang màu đen nhánh!

Trong lòng như có cơn thịnh nộ gào thét, tiếng tru thương tâm.

Điều này thậm chí khiến Lục Minh từ từ mở miệng, để lộ một nụ cười dữ tợn.

“Lão già chết tiệt! Ông làm hỏng chuyện của tôi rồi!”

Ông phá hỏng Ủy thác của tôi!

Tôi sẽ lấy mạng ông!

⚝ ✽ ⚝

Tầng 39.

Phòng máy trung tâm.

Các máy chủ được phân bố khắp nơi, lúc này, tên đàn ông thô kệch Yên Quỷ kia đang vung đôi tay ngắn ngủn nhưng khéo léo, liên tục thay đổi chương trình trong máy chủ chính.

Cho đến khi nghe thấy tiếng "tách", anh ta buông tay, lại ngậm một điếu thuốc, cười tủm tỉm nói với Nhậm Hiệp bên cạnh.

“Xong rồi!"

Yên Quỷ cười đến hài lòng.

Không chỉ vì anh ta đã giải quyết được chương trình điều khiển chính của những người lính máy móc, mà còn vì bọn họ đi từ tầng 20 đến đây mà không hề gặp bất cứ công kích nào.

Không có nguy hiểm, gió êm sóng lặng.

Mã Vân Đằng cũng không lên tiếng nữa.

Tóm lại, tin tốt cứ đến liên tiếp.

Cho đến khi trên máy chủ đã được "giải quyết", đột nhiên phát ra giọng nói quen thuộc.

"Các người chưa giải quyết được thứ này."

Yên Quỷ lập tức sửng sốt, nhìn vào máy chủ vừa sáng đèn trở lại, rồi lại quay sang nhìn đội trưởng của mình, vẻ mặt lập tức lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Công nghệ của thời đại này... cao hơn Trái Đất.

Trên Trái Đất, Yến Quỷ được coi là một hacker cừ khôi, nhưng ở đây, rõ ràng anh ta chẳng làm nên được trò trống gì.

Điều này cũng khiến Nhậm Hiệp phải gãi đầu, gàu rơi đầy vai.

Mã Vân Đằng lại nói tiếp.

“Nhưng tôi có thể giúp các người giải quyết...”

“Ông có ý gì?”

“Khụ khụ.”

Mã Vân Đằng trong loa phóng thanh khẽ ho hai tiếng, rồi lại nói tiếp: “Bây giờ trong phòng máy chỉ còn hai người các cậu đúng không?”

“Đúng.”

Thường Lỗi, Lệ Cương và Linh đều đang yên lặng chờ đợi bên ngoài, đồng thời cảnh giác với những kẻ địch có thể xuất hiện, vì vậy, trong phòng máy chỉ có Nhậm Hiệp và Yên Quỷ.