← Quay lại trang sách

Chương 134 Thương nhân trọng lợi 2

Mã Vân Đằng lại nói: "Nhậm Hiệp tiên sinh, cậu là đội trưởng của nhóm người chơi này nhỉ? Tôi có chuyện muốn đàm phán với cậu, cậu đồng ý chứ?”

Nhậm Hiệp vô thức nheo mắt lại, không suy nghĩ nhiều, anh ta gật đầu: “Được.”

Yên Quỷ nhả một vòng khói, cũng không phủ nhận - dù sao thì bây giờ ở đây không chỉ có Nhậm Hiệp mà còn có anh ta nữa, nếu như Nhậm Hiệp muốn nổi điên thì Yên Quỷ cũng có thể ngăn cản được.

Ừm... Chắc là ngăn cản được.

Tiếng cười của Mã Vân Đằng lại vang lên trong loa phóng thanh.

"Vậy thì tôi muốn giao dịch với tiểu đội của các cậu.”

Nhậm Hiệp hứng thú: "Giao dịch gì?"

“Các cậu lên tầng 49, giúp tôi giết chết Tử Thần, tôi sẽ thả các cậu rời đi, đồng thời tặng cho các cậu một phần thưởng qua cửa hoàn mỹ, các cậu cảm thấy thế nào?”

“Cút!"

Nhậm Hiệp không nói hai lời trực tiếp cự tuyệt.

Giống như lúc anh ta trả lời trong Căn phòng Chân thực vậy- Cục an ninh có địa vị rất quan trọng trong lòng anh ta.

Mà Tử Thần, chính là một thành viên của cục An ninh được Thế Giới công nhận, Nhậm Hiệp chắc chắn không thể làm ra chuyện bán đứng đồng đội này.

Mã Vân Đằng không chịu buông tha: “Cậu cũng nhìn ra được là tôi đang nương tay đúng không? Nếu như tôi muốn, các người đừng ai có thể sống nổi.”

“Ông đừng có nói mấy lời vô ích đó nữa, không là không, nói mấy lời đó làm quái gì?”

Nhậm Hiệp chửi ầm lên, thực sự không nể mặt Mã Vân Đằng.

Ngay cả Yên Quỷ cũng ngẩng cao đầu, anh ta cũng cảm thấy chuyện này không có gì để thương lượng cả.

Điều này cũng có nghĩa là, chuyện này thực sự không thể bàn bạc được.

Giọng điệu của Mã Vân Đằng thay đổi.

"Vậy chúng ta đổi một hạng mục giao dịch khác.”

"Ba người chơi các cậu đi giết chết Thường Lỗi và Lệ Cương, tôi sẽ để các cậu an toàn rời đi, còn tặng cho các cậu một phần thưởng qua cửa hoàn mỹ.”

Ông ta vừa nói đến đây thì Yên Quỷ lập tức lên tiếng.

“Phần thưởng qua cửa hoàn mỹ mà nói tặng là tặng...”

Anh ta phủi tàn thuốc, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng.

"Vậy thì thứ ở tầng 49 kia mới là hàng thật? Ông thực sự đã trở thành người chơi rồi?”

“Cậu đoán xe,?”

Mã Vân Đằng cười trả lời, rồi chuyển sang chủ đề khác.

“Giao dịch này, Nhậm Hiệp tiên sinh cảm thấy có thể không?”

Nhậm Hiệp trầm mặc.

Yên Quỷ xoắn xuýt rồi...

Thường Lỗi và Lệ Cương chỉ là thổ dân của cốt truyện mà thôi.

Hơn nữa, Mã Vân Đằng nói cũng không sai.

Tòa nhà này thực sự là đầm rồng hang hổ, hiện giờ không có nguy hiểm, không có nghĩa là lát nữa không có nguy hiểm.

Xoắn xuýt qua đi, Yên Quỷ bỗng dưng thở dài một tiếng.

Anh ta kéo lấy Nhậm Hiệp.

"Tôi thấy giao dịch này được đấy.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Hai chữ đồng đội, thực ra rất có trọng lượng.

Đồng đội này không phải là đồng đội trong trò chơi, mà là đồng đội chân chính, là những người anh em gắn bó sống chết có nhau!

Ít nhất thì Yên Quỷ cảm thấy Thường Lỗi và Lệ Cương không đạt tiêu chuẩn đồng đội, cho nên bây giờ Nhậm Hiệp đồng ý với đề xuất này, cũng không thể nói là bán đứng đồng đội.

Đối mặt với Yên Quỷ, Nhậm Hiệp trầm mặc một lát, bỗng nhiên lắc đầu.

“Không được.”

Anh ta nói rất kiên quyết.

Trong đầu anh ta, dường như mơ hồ nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trong thời gian này.

Vì vậy, anh ta lại nói một lần nữa.

“Không được!”

Yến Quỷ cũng không bất ngờ, anh ta chỉ nhún vai, nhưng không ngăn cản Nhậm Hiệp phát điên.

Dù sao thì...

Nhậm Hiệp không phát điên, thì không còn là Nhậm Hiệp nữa.

Mã Vân Đằng trong loa phóng thanh im lặng một lúc, mới miễn cưỡng nói ra một câu.

“Giao dịch này cũng không được sao?!”

Nhậm Hiệp cố chấp lắc đầu.

“Không được!”

“...”

Mã Vân Đằng bất lực rồi.

Ông ta nghĩ ngợi một chút, rồi lại nói.

“Vậy thì tôi xin đề xuất giao dịch cuối cùng.”

"Tôi thả các người ra ngoài, bây giờ các người mau cút đi cho tôi, tôi vẫn sẽ thưởng cho các người phần thưởng qua cửa hoàn mỹ, các người thấy thế nào?”

Nhậm Hiệp đột nhiên nói: "Thế còn Tử Thần thì sao?"

"Chuyện này không liên quan đến các người."

"Sao lại không liên quan..."

Nhậm Hiệp chưa nói hết lời, Mã Vân Đằng đột nhiên giành nói: "Liên quan gì? Liên quan gì! Tôi không bắt các người giết Tử Thần, cũng không bắt các người phản bội Cục An ninh! Cậu ta thì có liên quan gì đến các người? Giao tình của các người cũng đâu có sâu nặng gì cho cam? Mẹ kiếp, các người người nào người nấy đều có tính cách này, khiến tôi thực sự rất khó xử lý!”

"Chúng ta có thể nói chuyện lý trí hơn không!?"

Nhậm Hiệp lúng túng: "Tôi nói này ông già, ông đã sống hơn 800 tuổi rồi, thế mà ăn nói vẫn dùng mấy cái từ ngữ thô thiển như thế à?”

Yên Quỷ phốc một tiếng, suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Giọng nói trong loa phóng thanh lại im lặng, một lúc lâu sau mới vang lên lần nữa.

"Xin lỗi, có lẽ là tôi nể mặt các người quá rồi. Vậy thì, hai người bây giờ ra ngoài, xem tình hình bên ngoài, rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”

“Cứ như vậy đi.”

Loa phóng thanh im lặng.

Yên Quỷ và Nhậm Hiệp hai mặt nhìn nhau.

Cho đến khi cánh cửa phòng máy bị đẩy mạnh ra, khuôn mặt căng thẳng của Linh xuất hiện ở ngoài cửa.

“Đội trưởng, lão Yên, chuẩn bị chiến đấu!”

Hai người vội vàng bước ra khỏi phòng.

Nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trên hành lang, sắc mặt Nhậm Hiệp và Yên Quỷ lập tức thay đổi!

⚝ ✽ ⚝