← Quay lại trang sách

Chương 136 49 và 59 (Một) 1

Kích động!

Điên cuồng!

Nhậm Hiệp cũng không nói rõ được, tại sao anh lại tức giận, tại sao lại gào thét, tại sao lại rút súng, và tại sao lại bắn.

Có phải vì nghĩa khí không?

Đúng vậy, chính là vì nghĩa khí!

Tình bạn đã vượt qua ranh giới sống chết trong phòng đồ chơi.

Câu nói: "Anh trọng nghĩa khí, tôi cũng trọng nghĩa khí" ở bên ngoài phòng đồ chơi.

Ánh mắt im lặng của Thường Lỗi, những vết sẹo đầy mình, bước chân kiên định, và lời xin lỗi cuối cùng.

Những chuyện nhỏ nhặt này - những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này, giống như những con dao mổ, đâm chính xác vào dây thần kinh của Nhậm Hiệp.

"Nhậm Hiệp, chúng tôi thừa nhận anh có năng lực, nhưng rất tiếc, tính cách của anh quyết định rằng anh không thể đảm đương danh hiệu Người chơi số năm.

Anh đã bị loại rồi.”

"Thật sao? Chậc chậc... Vậy ai được chọn?"

“Cổ Võ Nhân.”

“Anh ta à...Tính cách của lão Cổ kỳ quái như thế, chỉ biết hoàn thành nhiệm vụ, tính cách y như một cái máy vậy. Anh ta làm người chơi số năm, liệu có thể được lòng mọi người không? Có thể xử lý tốt quan hệ với đồng nghiệp không?

Anh ta có biết điều chỉnh bầu không khí không?

Anh ta có biết trò chuyện tán gẫu không?

Ngoài việc mạnh hơn tôi một chút, nghe lời hơn tôi một chút, anh ta còn có ưu điểm gì?"

“Toàn thân anh ta đều là ưu điểm, ngược lại là anh đó... Haizz, Nhậm Hiệp, những lời sau đây của tôi không phải với tư cách là người phỏng vấn, mà là với tư cách là một người bạn.

Tính cách của anh thực sự cản trở sự thăng tiến của anh.

Anh là quân nhân, không phải hiệp khách, chúng tôi ủng hộ việc hành hiệp trượng nghĩa, nhưng cũng phải xem hoàn cảnh chứ? Sau này sửa đổi đi, thật đấy."

“Hừ! cả đời này tôi vẫn thế! Hơn nữa, tôi thấy tính khí của tôi không có vấn đề gì, vấn đề là các người!"

"Người có vấn đề là anh."

“Anh cút đi được rồi.”

⚝ ✽ ⚝

Nhưng có vẻ như... Không chỉ vì nghĩa khí.

“Ầm!”

Tiếng súng đột ngột nổ ra!

Toàn thân Nhậm Hiệp tỏa ra ánh sáng đỏ, như một ngọn đuốc đang cháy.

Khẩu súng lục giống như súng cầm tay đột nhiên nổ vang, viên đạn khủng khiếp bắn ra ngay lập tức, đập vỡ hộp sọ của một gã khổng lồ.

Lực phản tác dụng truyền vào cánh tay, khiến các cơ bắp trên cánh tay Nhậm Hiệp vỡ vụn từng mảnh.

Tuy nhiên...

Khả năng hồi phục của Nhậm Hiệp lúc này, so với lúc ở trong phòng đồ chơi còn đáng sợ hơn vô số lần!

Các cơ bắp vặn vẹo và phục hồi nguyên trạng ngay lập tức, Nhậm Hiệp lại bắn một phát nữa, đồng thời, tiếng gầm giận dữ phát ra từ miệng anh, vang vọng khắp tầng 39.

“Ông coi bọn họ là con sâu cái kiến, ông không thèm để ý tới bọn họ! Vậy sao ông lại không thể thả bọn họ đi?!”

“Ông nói, ông sắp trở thành người chơi rồi, đám người Thường Lỗi sống chết thế nào cũng không liên quan gì đến ông!”

“Mẹ kiếp! Đã không liên quan thì ông thả bọn họ đi chẳng phải được rồi sao? Bọn họ cũng đâu thể giết ông được?”

“Tại sao lại phải giết bọn họ? Tại sao?!”

Tất cả đội quân cơ giới trong sân lập tức quay đầu lại, đôi mắt điện tử đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Nhậm Hiệp.

Súng máy, người khổng lồ cũng vậy.

Giọng nói của Mã Vân Đằng lại vang lên trong loa phóng thanh.

“Cậu đang làm gì thế?”

“Tôi đang muốn ông phải đưa ra một lời giải thích!”

“Cậu muốn hỏi tại sao tôi lại phải giết đám người Thường Lỗi à?”

Mã Vân Đằng trong loa phóng thanh im lặng một lúc, một lát sau, tiếng cười vang lên.

“Bởi vì tôi thích thế, bởi vì tôi mạnh hơn bọn họ, bởi vì tôi không coi bọn họ là con người, bởi vì bọn họ muốn giết tôi... Câu trả lời này đã vừa ý cậu chưa?”

Nhậm Hiệp trầm mặc không nói.

Anh ta mím chặt môi, liên tục bóp cò, bắn chính xác vào những gã khổng lồ trước mặt. Mà một điều kỳ lạ chính là, đội của Mã Vân Đằng lại không có động tĩnh gì, chúng chỉ nhìn, im lặng.

Cho đến khi loa phóng thanh lại vang lên.

“Vậy tôi cũng muốn hỏi cậu một vấn đề.”

“Sao cậu lại muốn đâm đầu vào chỗ chết?”

Nhậm Hiệp gào thét.

“Bởi vì ông đây tức giận!”

“Mẹ kiếp! Bởi vì ông đây không chịu được nữa!”

“Bởi vì ông là một kẻ rác rưởi! Ông là một tên tạp chủng!”

“Câu trả lời này đã vừa lòng ông chưa!!!”

Trong loa phóng thanh truyền ra tiếng cười bất đắc dĩ.

“Cậu và Lục Minh... Cả hai người đều... Quá đơn giản rồi...”

Mã Vân Đằng thực sự không nghĩ ra bất kỳ tính từ nào để mô tả Nhậm Hiệp và Lục Minh, hai kẻ cứng đầu này.

Ông ta chỉ có thể thở dài:

"Nếu đã như vậy, tôi cũng chỉ có thể thỏa mãn các cậu thôi.”

⚝ ✽ ⚝

Động tác của Lục Minh rất nhanh!

Khóe miệng hắn nhếch lên, lộ ra một nụ cười dữ tợn. Cùng lúc đó, khẩu súng trong tay hắn đã bắt đầu công kích.

Nhưng mà...

Cùng với tiếng "leng keng", một tấm chắn trong suốt đột nhiên xuất hiện trước mặt Mã Vân Đằng, chặn đứng tất cả các viên đạn.

Khóe miệng Mã Vân Đằng cũng nhếch lên, ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn. Giờ phút này, ông ta hoàn toàn lộ ra sự tàn nhẫn và ngoan độc của mình.

“Cậu đã đưa ra sự lựa chọn sai lầm!”

“Hơn nữa, cậu phải hiểu rằng, hiện giờ cậu đang ở trong địa bàn của tôi.”

Ông ta vừa dứt lời, căn phòng lập tức rung chuyển.

Vô số súng ống từ mọi ngóc ngách vươn ra, lưới đạn dày đặc bao phủ vị trí của Lục Minh!