← Quay lại trang sách

Chương 135 Người hiệp nghĩa nói về nghĩa khí

Vẫn là câu nói kia.

Chung Sản Giả có được hết thảy.

Kỹ thuật, tư nguyên, Mã Vân Đằng không thiếu thứ gì.

Mà Mã Vân Đằng như vậy, ông ta biến sào huyệt của mình thành đầm rồng hang hổ như thế nào, không ai tưởng tượng được.

Đúng vậy, hoàn toàn chính xác.

Bởi vì Mã Vân Đằng cố ý nhường, nên lúc trước Lục Minh và nhóm người Nhậm Hiệp mới thuận lợi tiến lên như vậy.

Thuận lợi đến để cho bọn họ sinh ra một loại cảm giác, đó là Chung Sản Giả chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.

Nhưng ảo giác, cuối cùng chỉ là ảo giác.

Vào lúc này, tất cả mọi ảo giác đều biến mất.

Hiện ra trước mắt Nhậm Hiệp, chỉ còn lại sự thật.

Sự thật đẫm máu!

⚝ ✽ ⚝

Hành lang tầng 39.

Toàn bộ hành lang đều đang run rẩy, đều đang cuộn trào!

Giống như ruột của con thú dữ, những bức tường kim loại không nói nên lời nhưng cực kỳ khó phá hủy kia điên cuồng mở rộng, chỉ trong chốc lát, hành lang hẹp dài đã biến thành một bãi đất trống rộng bằng sân bóng đá.

Sau đó, tiếng bước chân chỉnh tề truyền đến từ bốn phương tám hướng.

Từng bộ xương kim loại, gánh những khẩu súng dài ngắn, những binh lính cơ giới xếp hàng chỉnh tề, phong tỏa mọi đường có thể di chuyển của Nhậm Hiệp, Thường Lỗi và những người khác.

Tiếng gầm gừ mơ hồ vang lên.

Hơn mười người khổng lồ bằng máu thịt cao mười mét xuất hiện ở phía sau đội hình binh lính cơ giới, người nào người nấy mắt đỏ ngầu, cơ bắp bành trướng.

Những cỗ xe tăng sinh học này chỉ đứng đó thôi, đã khiến Lệ Cương thở gấp, chân mềm nhũn.

Chưa dừng lại ở đó, trên đỉnh đầu bọn họ vang lên tiếng kim loại ma sát.

Nhưng đó là những khẩu súng máy hoàn toàn tự động đang dựng đứng một cách dữ tợn!

Nòng pháo thô to, không cần chúng nổ súng, mọi người đã mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc súng.

Sau đó... Nhậm Hiệp không nhìn thấy gì nữa.

Bởi vì tầm mắt có thể nhìn thấy đều là kẻ thù - không thể nhìn thấy điểm dừng.

Chỉ còn tiếng ma sát và tiếng bước chân không ngừng - điều này chứng tỏ đội quân cơ giới của Mã Vân Đằng vẫn đang tiếp tục đổ dồn về đây.

“Lúc trước đúng là ông ta đã nương tay rồi...”

Yên Quỷ lại châm một điếu thuốc, giọng nói của anh ta vẫn bình tĩnh, nhưng không ai chú ý thấy bàn tay đang cầm điếu thuốc của anh ta hơi run lên.

Không còn nghi ngờ gì nữa.

Nếu Mã Vân Đằng sớm phô trương đội hình này, thì tất cả mọi người, kể cả Lục Minh, đều đã chết từ lâu rồi.

Chính vào lúc này, loa phóng thanh lại vang lên, giọng nói lạnh lùng của Mã Vân Đằng truyền vào tai mọi người.

"Thực ra nếu tôi muốn, tôi có thể giết sạch tất cả mọi người... Không chỉ các người, mà còn cả những người chơi còn sống sót bên ngoài kia, thậm chí là tất cả mọi người trên thế giới này.”

"Tôi luôn nể mặt các người, nể mặt những người chơi của Cục An ninh này, nể mặt Tử Thần Lục Minh.

Tôi là một thương nhân, tôi cũng chuẩn bị trở thành một người chơi, sau này mọi người đều ở trong cùng một thế giới, làm người nên chừa đường lui, sau này gặp lại còn dễ nói, tôi nghĩ người lớn đều nên hiểu đạo lý này."

"Nhưng hôm nay tôi đã mất hết kiên nhẫn rồi!”

"Tôi cố tình đợi các người, đợi Lục Minh, chỉ muốn nói chuyện với Lục Minh. Frank đã chết rồi, mặc dù cơ thể này là của Frank, nhưng cậu ta thực sự đã chết! Tôi nghĩ ân oán trước đây của họ nên dừng lại ở đây! Nhưng Lục Minh không chịu! Cậu ta muốn trả thù! Vậy thì cậu ta cứ đi mà tìm tên Frank kia để trả thù đi! Nhưng cậu ta lại không chịu, cậu ta nhất quyết đòi giết tôi.”

“Được thôi, vậy thì đánh đi! Đây là sân nhà của tôi, tôi không muốn đánh, nhưng tôi thực sự không sợ."

"Tôi thương lượng với các người! Nhậm Hiệp, tôi đã lùi lại ba bước."

“Cậu không dám động đến Tử thần, được thôi, tôi không cần các người giúp đỡ."

"Tôi bảo các người giết Thường Lỗi, các người không muốn, được thôi, tôi không cần các người ra tay."

"Vậy bây giờ, tôi hỏi lại cậu lần cuối, tôi bảo các người cút đi, các người có cút không? Đây là tôi đã nể mặt cục An ninh lắm rồi đấy! Rốt cuộc các người có cút không?”

“Ầm!”

Súng máy bắt đầu khởi động.

Còn Nhậm Hiệp chỉ im lặng, một lúc sau, anh ta đột nhiên quay đầu, cúi đầu chào Thường Lỗi một cái thật sâu.

"Xin lỗi."

Nói xong, anh ta nắm chặt nắm đấm, nói lớn.

“Chúng tôi nể mặt ông!”

Anh ta vừa dứt lời, đội quân chiến đầu phía trước lập tức tự động tách ra một con đường. Ở đó, cầu thang dẫn xuống tầng dưới tối đen như ẩn như hiện.

Nhậm Hiệp quay đầu bước đi.

Yên Quỷ và Linh trầm mặc đi theo.

Thường Lỗi ở phía sau, bỗng dưng thở dài.

“Nhậm Hiệp, không cần phải xin lỗi. Anh có thể đi cùng giúp đỡ chúng tôi đến đây, tôi đã cảm kích lắm rồi.”

Thường Lỗi lôi điếu thuốc lá trong túi áo ra, muốn hút, nhưng lại không có bật lửa.

Một chiếc bật lửa từ xa bay tới, rơi vào trong tay Thường Lỗi- đó là bật lửa của Nhậm Hiệp.

Thường Lỗi gật đầu.

"Lạch cạch" một tiếng, khói thuốc bốc lên. Thường Lỗi vừa hút thuốc vừa nói: “Người nên nói cảm ơn phải là tôi mới đúng...”

"Ầm!"

Không thể tưởng tượng được, tiếng súng lại có thể phát ra âm thanh đều đặn như vậy.

Cũng không thể tưởng tượng được, con người có thể chết một cách rực rỡ như thế.

Giống như trong nháy mắt, xương cốt, máu thịt, nội tạng đều được thanh lọc sạch sẽ, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại hai đám sương máu hình người đọng lại tại chỗ.

Nhiệt độ cao làm bay hơi máu.

Khói đỏ bốc lên lơ lửng.

Giống như điếu thuốc cuối cùng mà Thường Lỗi châm vậy.

Nhậm Hiệp đi đến cửa cầu thang thì đột nhiên dừng lại.

Anh ta quay đầu, nhìn về phía Thường Lỗi chết.

"Tôi đánh rơi một thứ."

Trong loa phóng thanh truyền đến giọng nói của Mã Vân Đằng: "Chiếc bật lửa vừa nãy sao?"

"Là nghĩa khí của ông đây!!!"