← Quay lại trang sách

Chương 138 49 và 59 (Hai)

Anh ta im lặng xé nát bộ quần áo rách nát trên người, khuôn mặt đầy vết máu từ từ ngẩng lên, nhìn về phía đồng đội.

Một lát sau, anh ta khàn giọng nói: “Lại gây phiền toái cho các cậu rồi.”

Trầm mặc, kiềm chế.

Không còn sự phóng túng và cởi mở như trước nữa.

Nhậm Hiệp như vậy, khiến Yên Quỷ và Linh cũng im lặng.

Một lúc sau, Yên Quỷ và Linh liếc nhau, cao giọng nói.

“Nếu mà anh không như thế này...”

“...Ai sẽ đi theo anh chứ?”

Nói xong, hai người thoải mái cười to!

Đúng vậy, chính là như thế.

Quen biết nhau là vì mệnh lệnh.

Kết giao với nhau lại vì nghĩa khí.

Trung thành với nhân phẩm.

Anh điên, chúng tôi sẽ điên theo anh.

Bởi vì chúng tôi biết, dù có nguy hiểm đến đâu, anh cũng sẽ đứng trước mặt chúng tôi, hét lớn: “Các anh em, theo tôi xông lên!”

Bởi vì như vậy mới sảng khoái.

Bởi vì Nhậm Hiệp như vậy, mới là Nhậm Hiệp, mới là đội trưởng của tiểu đội Hiệp Nghĩa.

Nghe tiếng cười của đồng đội, Nhậm Hiệp cũng cười.

Tiếng cười trầm thấp, nhưng lại mang theo chút cởi mở.

Cười xong, sắc mặt Nhậm Hiệp nghiêm lại, anh ta nhìn về phía Yên Quỷ: “Năng lực của cậu có thể duy trì bao lâu?”

“Ba phút.”

Yên Quỷ nghiêm mặt nói: "Sau ba phút, kết nối sẽ bị cưỡng chế gián đoạn, hơn nữa, tôi cũng sẽ mất đi toàn bộ khả năng chiến đấu, thậm chí là cả năng lực hành động.”

Xâm nhập ảo.

Đây là năng lực của Yên Quỷ.

Hiệu quả là có thể xâm nhập vào bất kỳ chương trình nào và có được một phần quyền kiểm soát của chương trình đó.

Vừa rồi ở phòng máy, Yên Quỷ không dùng đại chiêu mà giữ lại đến tận bây giờ, quả thực đã phát huy được tác dụng.

"Ba phút à..."

Nhậm Hiệp lẩm bẩm, rồi lại nói.

"Có thể làm được đến trình độ nào?"

"Không thể đóng những đội quân máy móc đó lại, chỉ có thể mở tạm thời lối đi giữa các tầng. Dù sao thì... trình độ công nghệ của phó bản này cũng khá cao.”

Năng lực cũng không phải vạn năng.

Hệ thống điều khiển chính của Mã Vân Đằng cũng không phải làm bằng giấy.

Yên Quỷ có thể chống đỡ được ba phút đã là ghê gớm lắm rồi.

Trong giai đoạn mà người chơi nói chung vẫn chưa phát triển như hiện nay, chỉ dựa vào một chiêu này của Yên Quỷ cũng đã có thể được coi là một trong số ít những cao thủ của cục An ninh rồi.

"Còn một vấn đề nữa."

Yên Quỷ lại mở miệng: “Bây giờ chúng ta tới tầng 49 hay là tầng 59?”

Vấn đề này rất quan trọng.

Tầng 49 có Lục Minh và ‘Frank”.

Nhưng họ không thể chắc chắn rằng Frank ở tầng 49 chính là chân thân của Mã Vân Đằng.

Mã Vân Đằng hoàn toàn có thể xóa sạch trí nhớ của Frank, nhưng lại không chuyển hồn, biến Frank ở tầng 49 thành một cái bẫy, còn chân thân vẫn đang ở tầng 59 nhìn tình hình.

Mã Vân Đằng có thể sử dụng quá nhiều thủ đoạn.

Nhiều đến mức Nhậm Hiệp và những người khác không thể đoán ra được suy nghĩ thực sự của Mã Vân Đằng, cũng như vị trí của chân thân.

Nhậm Hiệp suy nghĩ đơn giản rồi lên tiếng.

Đi tầng 59, tầng 49 có Lục Minh rồi, cậu ta sẽ giải quyết thứ ở tầng 49 kia.”

"Đồng ý."

"Đồng ý."

Yên Quỷ và Linh cũng không nói hai lời- dính đến đại sự, bọn họ luôn nghe theo quyết định của đội trưởng Nhậm Hiệp.

Huống chi...

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh và lãnh đạm không bình thường này của Nhậm Hiệp, Yên Quỷ và Linh nhìn nhau cười một tiếng, không cần nói gì, bọn họ cũng hiểu được tâm tư của Nhậm Hiệp.

Lần này, Nhậm Hiệp không định để bất kỳ "Mã Vân Đằng" nào chạy thoát!

Cho dù ông ta ở tầng 49 hay là tầng 59.

⚝ ✽ ⚝

Lục Minh là một cao thủ dùng dao.

Hắn cũng hiểu rất rõ về cấu trúc cơ thể con người.

Nơi nào đâm vào đau nhất, nhưng không gây tử vong, nơi nào đâm phát chết ngay...

Nếu quay về thời cổ đại, Lục Minh đi làm người thi hành án phạt lăng trì thì chắc cũng không có vấn đề gì lớn.

Từng mảng thịt máu bị lột sống, máu bắn tung tóe, Lục Minh dẫn theo Mã Vân Đằng liên tục vòng quanh tại chỗ.

Điều này tương đương với việc bắt Mã Vân Đằng làm con tin, có thể ngăn chặn hiệu quả cuộc tấn công của đội hình súng máy.

Nhung mà điều đáng tiếc là...

Lục Minh không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Mã Vân Đằng.

Bởi vì ông ta không đau.

Bởi vì cơ thể này sẽ không đau!

“Cơ thể của con người rất yếu đuối.”

“Tám trăm năm trước tôi đã hiểu được đạo lý này rồi.”

"Vết thương thể xác gây ra đau đớn."

"Vết thương ở xương khiến người ta mất khả năng vận động."

"Vết thương tinh thần khiến người ta trở nên ngu ngốc."

"Còn có giới hạn tuổi thọ."

"Cơ thể con người không hoàn hảo."

"Nhưng máy móc thì rất hữu dụng."

"Chúng không đau, chắc chắn và bền bỉ, lại có sức mạnh vô biên."

Mã Vân Đằng vừa nói vừa nhìn cánh tay trái của mình.

Cánh tay trái của ông ta lúc này đã bị Lục Minh cạo sạch thịt, để lộ ra cấu trúc kim loại màu xám đen bên dưới.

"Ba ngày trước, Frank đã đến tìm tôi."

“Mà trong vòng ba ngày, cải tạo một thân thể trở thành tạo vật bán cơ giới, điều này đối với tôi mà nói chẳng phải chuyện khó khăn gì, cậu cảm thấy thế nào?”

Quỳ gối, bật chân.

Sau đó là một cú đá chân!

Lục Minh căn bản không dám buông Abbey ra, cũng không dám tách khỏi Mã Vân Đằng. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng nghiêng người, sau đó trơ mắt nhìn cú đá này rơi trên đùi mình!