Chương 139 49 và 59 (Ba) 1
“Rắc!”
Không có bất kỳ khoảng trống nào.
Đùi bị đá gãy ngay lập tức, Mã Vân Đằng mỉm cười, đưa tay trái đầy máu ra, nắm chặt lấy tóc Lục Minh.
Sức mạnh to lớn ập đến - đây là sức mạnh mà Lục Minh không thể chống lại.
Hắn chỉ có thể theo tay Mã Vân Đằng, bất giác cúi đầu, nhưng ngay sau đó, đầu gối của ông ta lại một lần nữa co lên, hung hăng đập vào mặt Lục Minh.
Mã Vân Đằng hợp thời buông tay.
Lục Minh bay lên cao ba mét, máu và xương bắn tung tóe, mặt hướng lên trời, sau đó đập mạnh xuống chân Mã Vân Đằng.
Nha Nha giống như bị chọc giận, quỷ vật vừa mới khôi phục thực lực Lệ quỷ này hung hăng nhào vào người Mã Vân Đằng. Nhưng lúc này, thân thể Mã Vân Đằng đột nhiên xuất hiện một dòng điện lưu màu xanh.
Dòng điện cuộn trào, Nha Nha kêu thảm một tiếng, cả người bị hất văng ra.
Súng máy trên tường thụt vào.
Mã Vân Đằng đứng trước Lục Minh gần như ngất xỉu.
"Biết Frank phát hiện ra ngụy trang của cậu bằng cách nào không?"
“Kỹ năng, là kỹ năng!"
“Những U hồn này của cậu quá chói mắt!”
Ông ta nhếch mép, liếc nhìn Nha Nha đang nhe răng trợn mắt ở bên cạnh, nói.
"Đúng vậy, trước đây không ai nhìn thấy U hồn này của cậu, nhưng mà người chơi thì không chắc.”
"Hơn nữa, cậu không phải chưa từng đến bệnh viện đó, cậu nghĩ tôi thu phục tiểu quỷ thích chơi trốn tìm kia kiểu gì?”
Nói xong, Mã Vân Đằng lắc đầu, ông ta giơ cánh tay lên cẩn thận quan sát một chút, rồi lại nói.
"Thực ra cơ thể ban đầu của Frank vẫn khá tốt, xương cốt của cậu ta dị hóa, năng lực này thậm chí còn được hệ thống phó bản toàn cầu đưa vào phạm vi năng lực được hệ thống chứng nhận.”
"Nhưng tôi không thích kẻ hèn nhát.”
“Xương cốt của cậu rất cứng.”
“Nhưng cũng không cứng như cậu tưởng tượng đâu.”
“Còn nữa...”
Ông ta vung vẩy Abbey đã bị ông ta giành được.
“Thứ đồ chơi này khá thú vị, tôi đồng ý nhận nó.”
Ông ta đi đến bên cạnh Lục Minh, rồi giơ chân lên, đế giày hướng thẳng vào đầu Lục Minh.
⚝ ✽ ⚝
Tầng 59.
Rộng rãi, trống trải.
Một người ngồi một mình ở chính giữa đại sảnh, như đang chờ đợi điều gì đó.
Cho đến khi bức tường bên cạnh nứt ra.
Tiểu đội Hiệp Nghĩa đi vào nơi này.
Giờ phút này.
Yên Quỷ lảo đảo, phải dựa vào Linh mới có thể đứng vững. Còn Nhậm Hiệp thì vuốt ve khẩu súng lục trong tay, từng bước đi về phía trung tâm đại sảnh.
Người đó ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt của Mã Vân Đằng.
Ông ta cười nói: "Các người khá có bản lĩnh."
Nhậm Hiệp: “Ông là thật hay giả?”
Nói xong, Nhậm Hiệp cũng đã rút súng bóp cò.
"Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa, vì chuyện này không quan trọng nữa rồi."
"Ầm ầm!"
Họng súng phun ra hỏa diễm, viên đạn cấp tốc bay tới, nhưng mà đạn bắn vào người Mã Vân Đằng chỉ tạo ra một vết thương không sâu không cạn, trong vết thương còn có kim loại màu đen ẩn hiện.
"Hợp kim titan đen, sản lượng cực thấp, tôi đã tích góp hàng trăm năm mới chế tạo ra được hai cơ thể, cậu nhìn tính năng của nó có được không?”
Nhậm Hiệp không nói câu nào.
Anh ta lại nổ súng.
Biểu cảm nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, thể hiện rõ tâm trạng của anh ta.
Trận này, một mất một còn!
⚝ ✽ ⚝
Đế giày sắp đạp xuống.
Thân thể cấu tạo từ hợp kim titan đen, cộng thêm nguồn năng lượng cung cấp từ lò phản ứng hạt nhân siêu nhỏ.
Mã Vân Đằng tin chắc, đòn tấn công này nhất định sẽ khiến Lục Minh hồn phi phách tán!
Nhưng chưa kịp ra đòn, Nha Nha ở bên kia đã nhanh chóng lao tới, nó há miệng, bất chấp dòng điện trên người Mã Vân Đằng, hung hăng cắn vào bàn tay phải đang nắm lấy Abbey của ông ta!
“Xoẹt."
"Két."
Tiếng ma sát chói tai, tiếng dòng điện vang lên liên hồi.
Những chiếc răng sắc nhọn của lệ quỷ, đòn tấn công hoàn toàn trái với định luật vật lý, khiến bàn tay phải của Mã Vân Đằng nhanh chóng bị vặn vẹo biến dạng!
Nhưng cái giá phải trả là trên người Nha Nha bốc lên một làn khói đen, cơ thể dần nhạt nhòa.
Nha Nha vừa mới trở lại cấp bậc lệ quỷ, lại một lần nữa rơi xuống thành u hồn.
“Tiểu quỷ đáng ghét!”
Cấu trúc cơ học bị phá hủy, khiến Mã Vân Đằng hơi cau mày, tay phải không thể kìm nén được mà buông ra, Abbey rơi xuống đất.
Nhưng điều này không quan trọng...
Cứ nhặt lên là được.
Còn Nha Nha, rõ ràng không đủ sức để một lần nữa phát động loại tấn công tự sát như vậy.
Nhưng ông ta không ngờ đến một chuyện.
Đó chính là Abbey vừa mới rơi xuống đất...
Thật sự đã bước những bước chân ngắn ngủn của mình, nhanh chóng chạy về phía bên kia căn phòng.
Cảnh tượng này khiến Mã Vân Đằng cũng ngây người.
Nhưng rất nhanh, trong mắt ông ta lóe lên một tia bừng tỉnh.
“Đồ chơi sống à?”
"Ừm, dùng vật phẩm dị thường này để kích hoạt một vật phẩm dị thường khác, logic này khá thú vị."
Ba ngày trước, Lục Minh cũng không phải không làm gì cả.
Ít nhất, hắn đã khiến Abbey “sống laiij.”
Có Elle khống chế Abbey, dù là Abbey sống thì vẫn sẽ nghe theo mệnh lệnh của Lục Minh.
Nhưng đáng tiếc là...
"Có ích không?"
Mã Vân Đằng không thể kìm nén được mà quay đầu, đuổi theo Abbey, trong miệng lại cười nói ra ba chữ kia.
Vô dụng.
Abbey chân ngắn chạy không nhanh.
Lục Minh trọng thương không động được.
Nha Nha giáng cấp mất đi lực công kích.
Một khi Mã Vân Đằng bắt được Abbey, Lục Minh vẫn phải chết.
Trên tường, súng máy một lần nữa xuất hiện, nòng súng bắt đầu nóng lên — Mã Vân Đằng thực ra cũng không cần phải tự mình ra tay xử lý Lục Minh.
Nhưng ông ta lại không nhìn thấy.
Trong đôi mắt giả vờ ngất xỉu của Lục Minh, ẩn ẩn có ánh sáng lạnh lóe lên.