Chương 143 Cộng linh lv5 1
Nha Tử rất thích văn hóa của Liên Bang cổ."
"Cô ấy thích nhất một câu nói, chính là ác giả ác báo thiện giả thiện lai."
"Gia đình các cô đều là người rất tốt."
"Rất thiện tâm, mở cô nhi viện để nuôi dưỡng những đứa trẻ không có nhà để về, gia tộc các cô đã cho tôi và Hi Vọng một tuổi thơ coi như không tồi... Ừm, có lẽ nên nói là thời thanh xuân. Từ 10 tuổi đến 15 tuổi."
"Lúc cô ấy chết, tôi tham gia tang lễ của cô ấy, nhìn thấy u hồn của cô ấy."
Lục Minh phát ra âm thanh lẩm bẩm trầm thấp.
Nhưng đáng tiếc.
Mã Vân Đằng hoặc Frank... Được thôi, trời mới biết hiện tại cái tên phải chịu đựng sự dằn vặt này rốt cuộc là bị cái quái gì?
Cái này không quan trọng.
Quan trọng là, Mã Vân Đằng vẫn chưa nghe được tiếng độc thoại trầm thấp của Lục Minh -- Hắn đã bị nhấn chìm trong sự đau khổ tột cùng đến từ linh hồn!
Bản thân là U hồn cấp cao có tiềm lực thăng cấp, năng lực của Nha Tử còn mạnh hơn so với những U hồn cấp cao bình thường.
Cô có thể thông qua nhập hồn và tiêu hao quỷ khí để trực tiếp gây ra tổn thương cực lớn cho linh hồn của kẻ địch.
Lại thêm việc có Lục Minh giúp Nha Tử bổ sung quỷ khí, tính sơ bộ, U hồn dự phòng của Lục Minh đại khái có thể đáp ứng được mong muốn báo thù của Nha Tử.
Trong lòng thực ra cũng kỳ vọng với việc Nha Tử thăng cấp thành Lệ quỷ, nhưng trước mắt, điều này cũng không phải là vấn đề chính mà Lục Minh quan tâm.
Lại nhìn qua Cộng linh lv4 (trong giai đoạn thăng cấp), Lục Minh bình tĩnh nói.
"Tôi kỳ thực không tin cái gì mà thiện ác hữu báo, cả đời này, tôi làm không ít việc xấu, nếu như ông trời có mắt, tôi sớm đã bị báo ứng rồi."
"Nhưng cái thứ này, có những lúc thực sự không thể không tin."
"Chẳng hạn như ông... Mã Vân Đằng tiên sinh."
"Mọi thứ ông làm ở thế giới này thật sự vượt quá giới hạn rồi!"
Quá đến mức.
Những oán giận và cảm xúc tiêu cực nối tiếp nhau ở trên bầu trời thành phố trung tâm chủ động giúp Lục Minh một tay, một chân đạp Mã Vân Đằng vào vực thẳm vô tận!
Cho dù bọn chúng không có thần trí, không có ý thức, thậm chí ngay cả quỷ cũng không bằng.
Giúp Ảnh Tử nhanh chóng hoàn thành thức tỉnh chỉ là một trong những sự giúp đỡ của bọn chúng với Lục Minh.
Mà sự trợ giúp quan trọng khác chính là...
Bên tai bỗng dưng truyền đến một tiếng "Tinh"
[Do ngài hấp thụ lượng lớn quỷ khí có độ tinh khiết thấp, năng lực cộng linh của ngài thăng cấp thành công, cấp độ hiện tại lv5.]
[Năng lực kế thừa của ngài: Cộng linh, thức tỉnh năng lực phái sinh mới, mời chú ý kiểm tra.
"]
Năng lực kế thừa.
Đây là lần thứ hai Lục Minh nhìn thấy thuật ngữ này.
Cụ thể có ý nghĩa gì, Lục Minh vẫn chưa hiểu rõ, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc Lục Minh mở ra màn hình thông tin cá nhân.
Trên màn hình thông tin cá nhân, năng lực cộng linh lv5 xuất hiện ngay trước mắt Lục Minh.
[Cộng linh lv5: Ngài có thể nhìn thấy ma quỷ, khống chế ma quỷ, thân thể của ngài thậm chí có thể vật chứa cho ma quỷ! Tổng lượng cường độ ma quỷ mà ngài có thể khống chế (tổng hợp của số lượng và chất lượng) quyết định bởi cấp bậc kĩ năng và cường độ linh hồn của ngài!]
[Cộng linh lv5 năng lực phái sinh: Thông linh: Ngài dễ dàng kết nối với sự vật thần quái hơn.]
Thông tin trên màn hình thông tin cá nhân vẫn duy trì nhất quán phong cách đơn giản, căn bản không nói rõ chi tiết hiệu quả thông linh và giới hạn năng lực.
Nhưng là người nắm giữ năng lực này, Lục Minh lại nhận thức rất rõ tác dụng của nó.
Phạm vi cảm nhận của cộng linh mở rộng đáng kể.
Vốn dĩ oán giận rời rạc và quỷ khí có độ tinh khiết thấp không thể cảm nhận giống như một đường màu đen chằng chịt chiếm toàn bộ tầm nhìn.
Hắn thậm chí có thể nhìn thấy bên trong khói đen dày đặc xung quanh, lượng lớn bóng người tàn khuyết như ẩn như hiện, chúng đi lại một cách đờ đẫn, lang thang không mục đích, giống như những cô hồn dã quỷ không có nhà để về.
Nhưng chính những chấp niệm này.
Lại chính là những quỷ vật thậm chí còn thấp kém hơn so với U hồn.
Dựa vào oán khí còn sót lại, cắm rễ vào sự oán giận của linh hồn, mượn tay Lục Minh phản kích được Mã Vân Đằng, hoàn thành việc trả thù.
"Ủy thác hoàn thành, các vị lên đường bình an."
Lục Minh cố nén đau đớn trên cơ thể, chậm rãi bái một cái.
Cái bái này Lục Minh chậm chạp chưa đứng thẳng.
Đến khi trong cảm nhận của năng lực cộng linh, làn khói đen thấu trời dần dần tiêu tan, những oán giận cùng cực bao phủ trên bầu trời thành phố trung tâm nhanh chóng biến mất, một lần nữa lộ ra bầu trời quang đãng.
Chính lúc này, bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh kì lạ.
Không biết ở đâu, lại phát ra ở khắp mọi nơi bằng loa phóng thanh, truyền ra âm thanh mới.
Là âm thanh của Nhậm Hiệp.
"Khụ khụ, nghe thấy không? Các vị? Tất cả mọi người hiện đang ở thành phố trung tâm, thậm chí ở các trại tập trung?"
"Ừm, có thể nghe thấy đúng không?"
"Vậy thì tốt, tôi muốn nói hai câu."
"Trước tiên tôi xin được giới thiệu về bản thân."
"Tôi là Thường Lỗi, lãnh đạo nghĩa dũng quân dân nghèo."
⚝ ✽ ⚝