← Quay lại trang sách

Chương 144 Cộng linh lv5 2

Tầng 58.

Trong một căn phòng có lẽ là phòng truyền thông.

Yên Quỷ cuộn tròn người, cả người giống như bị ép khô.

Nhưng trên mặt anh ta lại mang theo nụ cười.

Đây không chỉ là niềm vui sướng chiến thắng cường địch, mà càng như có một cảm giác hưng phấn nói không ra lời.

Điều này khiến cho Yên Quỷ dù cơ thể rã rời nhưng tinh thần lại kích động như hít thuốc."

"Linh! Cái đó cái đó, cái nút kia, đúng đúng đúng, nhấn! Chậc, tôi bảo cậu ấn xuống!"

"Không phải chứ anh hai, cái này nếu là nút bắn đạn hạt nhân hoặc là nút tự hủy tòa nhà trung tâm gì đó, tôi khiêng hai người cậu cũng thừa sức chạy ra ngoài đấy..."

Khuôn mặt Linh tái nhợt, một bên lầm bầm, nhưng vẫn nhấn xuống nút bấm.

"Đội trưởng, bây giờ nói được rồi."

Nghe thấy lời của Yên Quỷ, Nhậm Hiệp cầm lấy chiếc micro trước mặt, ho nhẹ hai tiếng.

"Khụ khụ, nghe thấy không? Các vị? Tất cả mọi người hiện đang ở thành phố trung tâm, thậm chí ở các trại tập trung?"

"Ừm, có thể nghe thấy đúng không?"

Bên cạnh, Linh nhìn thấy màn hình điều khiển chính lòe loẹt, không chịu được quay đầu nhìn qua Yên Quỷ, lại thấy Yên Quỷ ngậm điếu thuốc, cười ra dấu OK, Linh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tín hiệu ổn định! Đội trưởng anh tiếp tục đi."

Nhỏ giọng lầm bầm một câu, Nhậm Hiệp tiếp tục nói.

"Vậy thì tốt, tôi muốn nói hai câu."

Nói đến đây, Nhậm Hiệp đột nhiên tạm ngừng một chút.

Nghĩ rồi.

Trên khuôn mặt nhếch nhác bỗng nhiên nở nụ cười.

"Trước tiên tôi xin được giới thiệu về bản thân."

"Tôi là Thường Lỗi, lãnh đạo nghĩa dũng quân dân nghèo."

⚝ ✽ ⚝

"Thường Lỗi tôi là ai không quan trọng, nghĩa dũng quân dân nghèo là gì, cũng không quan trọng. Điều quan trọng là tôi và các bạn, tôi và mọi người, tôi và Mã Vân Đằng- Mã tiên sinh, đều là cùng một giống loài."

"Chúng tôi, mọi người, đều là con người."

Thành phố trung tâm.

Những thí sinh tham gia cuộc thi bất giác dừng lại khi nghe những lời nói bất ngờ đó.

Bọn họ ngừng chân nhìn ra xa, lại thấy từng con phố, từng màn hình Led, từng bức tường của các công trình kiến trúc, đều xuất hiện hình ảnh. Trong hình ảnh là một mảnh đen kịt, mờ mờ ảo ảo, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen hình người, ngồi trước màn hình và nói với giọng trầm.

"Tôi luôn cho rằng, con người là một cách gọi rất đặc biệt, bởi vì từ người tượng trưng cho rất nhiều thứ."

"Vì sao chúng ta không gọi là vượn đứng thẳng."

"Bởi vì cái gọi là con người, bao hàm những khát vọng đối với tự do, hướng tới sự tốt đẹp, sự đấu tranh với áp bức, sự truy tìm bình đẳng chính nghĩa, và cả rất rất nhiều những điều vô cùng tốt đẹp khác."

Trong căn phòng tầng 49.

Nghe giọng nói của Nhậm Hiệp trên loa phóng thanh, Lục Minh nheo mắt, một lát sau, hắn dựa vào tường, chậm rãi ngồi xuống.

Có lẽ là đã mệt mỏi, kiệt sức rồi.

Cũng có thể là hắn đang lắng nghe kỹ những lời Nhậm Hiệp nói.

Một số điều dường như không nên phát ra từ miệng Nhậm Hiệp.

……

"Từ lúc sinh ra, có lẽ tôi cũng chẳng khác gì mọi người."

"Đều sống trong một cái lồng chật hẹp, trải qua những ngày tháng tăm tối, chỉ có chiếc tivi bầu bạn."

"Những ngày tháng như vậy, nếu quen rồi thì có vẻ cũng chẳng có gì là không tốt - có ăn có uống, ăn xong thì ngủ, ngủ xong thì ăn, chẳng lo cơm áo."

Tầng 58.

Linh và Yên Quỷ nhìn nhau, dường như không dám tưởng tượng rằng đội trưởng cà lơ phất phơ nhà mình lại có thể nói ra những lời như vậy.

Trước đây, Nhậm Hiệp cũng không biết mình có thể nói ra những lời này.

Anh ta chỉ nghĩ, rồi nói, nghĩ cái gì thì nói cái đó... Trong đầu anh ta mơ hồ hiện lên bóng dáng của Thường Lỗi, dù không tiếp xúc nhiều, dù không hiểu rõ.

Nhưng trong sự mơ hồ, anh ta nhớ lại đôi mắt bình tĩnh và kiên định của Thường Lỗi.

Vì vậy, anh ta lại mở miệng.

"Tôi sống trong lồng, không oán cũng không trách."

"Tôi có thể chấp nhận việc ngày đêm co ro trong lồng. Nhưng tôi thực sự muốn nhiều hơn thế."

"Tôi muốn được phơi nắng nhiều hơn."

"Tôi muốn được ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài nhiều hơn."

"Tôi muốn được như những gì diễn trên tivi, cùng vợ con sống trong một ngôi nhà dành cho người ở, có thể nuôi thêm một chú chó, đi làm, tan làm, sau khi ăn cơm xong thì ra ngoài dạo chơi."

"Bởi vì tôi cảm thấy rằng, con người có thể co ro trong lồng cả đời."

"Nhưng con người không nên co ro trong lồng cả đời."

"Các người đã từng thấy mùa xuân chưa? Không phải là mùa xuân trên tivi, mà là mùa xuân thực sự."

"Mùa xuân, vạn vật hồi sinh, ánh nắng ấm áp dịu dàng, khiến người ta say đắm."

"Các người đã từng thấy mùa hè chưa?"

"Mùa hè ánh nắng chói chang, nhiệt tình như lửa, nhưng lại tràn đầy sức sống."

"Các người đã từng thấy mùa thu chưa?"

"Mùa thu gió nhẹ vi vu, trăm hoa đua nở, mùa màng bội thu, đứng giữa cánh đồng, các người có thể nhìn thấy một mảnh vàng rực óng ánh."

"Các người đã từng thấy mùa đông chưa?

"Mùa đông tuyết rơi nhiều, tuyết phủ trắng xóa. Tuyết có màu trắng. Mặc dù rất lạnh, nhưng không phải là sự im lặng chết chóc."

"Các người đã từng thấy biển chưa?"

"Đã từng thấy núi chưa?"

"Chưa từng thấy chứ gì? Tôi cũng chưa từng thấy..."

"Các người có muốn thấy không?"

"Có lẽ là muốn nhỉ, thực ra tôi cũng muốn."

"Nhưng đáng tiếc, tất cả những thứ này đều là tài sản riêng của Mã Vân Đằng tiên sinh."

"Ông ta sở hữu mùa xuân, hạ, thu, đông của thế giới này, ông ta sở hữu biển cả và núi non, sở hữu mọi cảnh quan thiên nhiên hùng vĩ tráng lệ của thế giới này."

"Ông ta không muốn để chúng ta thấy, thì chúng ta không thể thấy."

"Ông ta không muốn chúng ta bước chân ra vùng đất bên ngoài, thì chúng ta không thể bước chân ra vùng đất bên ngoài."

"Ông ta cho chúng ta hi vọng!"