Chương 146 Thế giới bên ngoài (Phần cuối)
Nghe xong, Chapman cũng cười.
"Đúng vậy."
Bầu không khí lại chìm vào im lặng, cho đến khi Chapman lại nói: "Cậu thấy thế nào?"
Vương Tự Do: "..."
Lại móc một quả lê từ trong túi áo ra, Chapman lau qua loa, cắn một miếng thật mạnh, vừa cắn, anh ta vừa nói không rõ ràng: "Lần này, tôi hỏi về tương lai của thế giới này. Cậu cảm thấy tương lai của thế giới này sẽ ra sao?"
Vấn đề này rõ ràng là vượt quá khả năng.
Vương Tự Do suy nghĩ mãi mà không nghĩ ra được, có lẽ nhận ra được sự rối rắm của Vương Tự Do, Chapman mỉm cười: "Sẽ tốt hơn chứ?"
Vương Tự Do gật đầu thật mạnh.
"Đứa trẻ ngây thơ..."
Vừa lẩm bẩm như vậy, giọng điệu của Chapman nhẹ nhàng: "Sẽ không đâu... Ngược lại, sẽ trở nên tồi tệ hơn."
Nói xong, anh ta chỉ vào tivi.
"Người đàn ông vừa nói chuyện trên tivi chỉ là một kẻ qua đường, chỉ là một kẻ cứng đầu, một kẻ ngu ngốc không có não."
"Không... Không chỉ có anh ta, tất cả những người này đều như vậy."
"Tôi sẽ đưa ra một phỏng đoán."
"Họ đã phá hủy tòa nhà trung tâm, nhưng bọn họ không thể phá hủy hoàn toàn tòa nhà trung tâm, tri thức, công nghệ trong tòa nhà trung tâm vẫn còn đó, đó là một kho báu, cũng là một cơ hội để tạo ra khoảng cách giàu nghèo một lần nữa."
"Ác long đã chết, nhưng linh hồn thì bất diệt."
"Có những thứ không thể giết chết được."
Vương Tự Do có chút mơ hồ.
Cậu ta không hiểu ý của Chapman lắm.
Chapman suy nghĩ một chút, lại nói thêm: "Tôi hỏi cậu một câu đơn giản hơn, cậu muốn sống ở trung tâm thành phố không? Chính là sống trong những ngôi nhà lớn trong thành phố?"
"Muốn!"
"Đúng vậy, cậu muốn, người khác cũng muốn. Nhưng trung tâm thành phố chỉ lớn như vậy, nhà ở không đủ, các cậu cũng không biết xây, phải làm sao bây giờ? Cướp..."
"Vả lại các cậu không biết vận hành máy móc, không biết trồng trọt, không biết lập trình, có lẽ tương lai sẽ biết, nhưng trong thời gian ngắn thì không."
"Vấn đề lương thực rất khó giải quyết, năng suất cũng không đủ dùng."
"Trên vùng đất tự do, sẽ không nở rộ những bông hoa tươi đẹp, chỉ có thể mọc ra những quả đắng!"
"Quả thật Mã Vân Đằng không phải là người tốt, nhưng phải nói rằng, ít nhất ông ta đã thiết lập được một phần trật tự. Trật tự rất quan trọng, bởi có trật tự, mặc dù không thể bảo vệ được tất cả mọi người, nhưng có thể bảo vệ được phần lớn mọi người."
"Còn nếu không có trật tự, thì tất cả mọi người đều sẽ không được bảo vệ."
Lý thuyết này.
Logic này.
Với trình độ của Vương Tự Do, thực sự không thể phân biệt được.
Cậu ta chỉ có thể im lặng, lại nghe Chapman nói: "Cậu thấy thế nào?"
Vương Tự Do bất lực: "Lại là cái gì thế nào?"
Chapman mỉm cười: "Thế giới bên ngoài, cậu thấy thế nào?"
Nói đến chuyện này, Vương Tự Do phấn chấn hẳn lên.
"Sẽ rất tốt... Giống như Thường Lỗi đã nói, xuân hạ thu đông, núi non sông biển.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Ánh mắt cậu ta sáng lên, như có những vì sao đang lấp lánh.
Chapman cũng cười.
"Đúng vậy, xuân hạ thu đông, núi non sông biển."
Câu hỏi này, không có gì phải bàn cãi.
Những phong cảnh được mô tả trong đó, quả thật là tráng lệ tươi đẹp - đây là những thứ tốt đẹp.
Suy nghĩ một chút, Chapman đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
Vừa đi, anh ta vừa lẩm bẩm: "Thế giới bên ngoài, thế giới bên ngoài... Hắc hắc..."
Dường như nghĩ đến điều gì đó, anh ta đột nhiên quay đầu lại nhìn Vương Tự Do: "Con người luôn tò mò đối với những thứ chưa từng nhìn thấy, cho rằng đó là những thứ tốt đẹp... Nhưng khi cậu nhìn nhiều, thấy nhiều, cậu sẽ phát hiện ra cái gọi là tốt đẹp, cũng chỉ như vậy thôi."
"Nhưng dù sao đi nữa, quá trình khám phá, mở mang kiến thức này luôn thú vị."
"Mà thú vị thì rất quan trọng!"
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Chapman cười khúc khích, anh ta quay đầu, đón ánh mặt trời, giọng điệu nhàn nhã.
"Bây giờ, các người có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài rồi, vậy thì tôi cũng nên đi xem thế giới bên ngoài."
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Theo Vương Tự Do, Chapman là một người kỳ lạ.
Có vẻ như... còn kỳ lạ hơn cả anh chàng Lục Minh một chút.
Nhìn thấy bóng dáng Chapman sắp biến mất ở cửa, Vương Tự Do vô thức hỏi.
"Đúng rồi tiên sinh, anh tên gì ấy nhỉ? Xin lỗi, tôi hơi không nhớ được tên tiếng Anh."
Bóng người đi xa, chỉ còn giọng nói lơ lửng truyền vào tai Vương Tự Do.
"Tôi tên Chapman, là một thương nhân."
"Một thương nhân không có lòng tham lam."
....
Hai ngày sau.
Tầng cao nhất của tòa nhà trung tâm.
Gió đêm thổi, mang theo tiếng ồn ào.
Trong thành phố trung tâm đã cắt nguồn năng lượng từ lâu, khắp nơi đều là ánh lửa, khắp nơi đều là tội ác.
Dường như Nhậm Hiệp không ngờ tới mọi chuyện lại đi đến bước này - theo cái chết của Mã Vân Đằng, đội quân máy móc dưới quyền ông ta cũng chết máy, thế là thế giới này mất đi người cai trị và người thực thi pháp luật.
Những người nghèo khổ giống như những con hổ được thả ra khỏi lồng, vô tư hưởng thụ mọi thứ trên đời.
Bầu trời xanh, mây trắng, thức ăn, nhà lớn, vũ khí.
Thậm chí còn có cả thú vui giết người, thú vui cướp bóc, thú vui thỏa mãn dục vọng...
"Nơi này thực sự đã trở thành địa ngục."
Nhậm Hiệp yếu ớt chỉ nhìn vài lần, rồi không đành lòng nhìn nữa, anh ta cúi đầu, hơi khép mắt, dường như cảm thấy không đáng.
Cũng không biết anh ta vì Thường Lỗi mà cảm thấy không đáng.
Hay là vì Phong Hỏa của mình đã rơi xuống lv1mà thấy không đáng...
Nhưng thực ra.
"Sẽ tốt lên thôi, nhất định sẽ tốt lên."
Yên Quỷ ngậm thuốc lá, ngồi bên cạnh Nhậm Hiệp nói như vậy.
Yên Quỷ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa bùng cháy ngút trời ở phía xa, mỉm cười.
"Tội ác chỉ là tạm thời, ít nhất là bây giờ, mọi người trên thế giới này đã có khả năng, đã có hi vọng."
"Điều này rất quan trọng!"
Hút mạnh một hơi thuốc lá, Yên Quỷ nhả ra một vòng khói.