Chương 147 Ủy thác không hoàn mỹ và qua cửa phó bản hoàn mỹ 1
Thực ra suy cho cùng thì mọi thứ đang xảy ra bây giờ đều liên quan đến vấn đề thiện ác của con người."
"Anh thấy người tốt nhiều hơn, hay người xấu nhiều hơn?"
Thật sự Nhậm Hiệp cũng không nói rõ được, suy nghĩ một lúc, anh ta chỉ có thể do dự nói: "Có lẽ là người tốt nhiều hơn."
Yên Quỷ cười ha ha: "Thế thì được rồi!"
"Nỗi đau chỉ là tạm thời."
"Chỉ cần người tốt nhiều, thì nhất định sẽ xây dựng được trật tự mới, mọi thứ sẽ dần trở nên tốt đẹp hơn, chúng ta không có lý do gì, cũng không cần thiết phải có kết quả trong thời gian ngắn."
"Nếu chúng ta tin rằng những gì chúng ta làm là đúng, là chính nghĩa."
"Thế thì những thứ còn lại, hãy để thời gian, để hậu thế phán xét đi."
Châm thêm một điếu thuốc nữa, Yên Quỷ chưa hút được hai hơi đã rút điếu thuốc ra, nhét vào miệng Nhậm Hiệp.
Anh ta đứng dậy cười tủm tỉm nói: "Còn nữa đội trưởng, thực ra những lời này là nội dung phát biểu của anh hai ngày trước, anh không thể quên nhanh vậy chứ."
Trong lúc nhất thời, tiếng cười của tiểu đội Hiệp Nghĩa vang vọng khắp nơi, cho đến khi tiếng kêu thảm thiết chói tai từ bên dưới truyền đến.
Yên Quỷ ném tàn thuốc, quay người bỏ đi: "Tôi xuống dưới xem."
Frank trút hơi thở cuối cùng.
Cái chết của anh ta vô cùng thảm khốc.
Xương cốt xác thịt bị Ảnh Tử bóp méo đến mức không còn hình người, ngay cả linh hồn cũng bị Nha Tử hành hạ đến tan nát!
Gần 50 giờ.
Có thể có sai số, nhưng rõ ràng là nằm trong phạm vi chấp nhận của Nha Tử.
U hồn tàn tạ mặc chiếc váy dài màu máu từ từ hiện ra từ trong cơ thể Frank, Ảnh Tử kịp thời buông tay, cơ thể Frank ngã gục xuống đất.
Lục Minh nhìn Nha Tử trước mặt, hắn nhìn thấy đôi mắt đẫm máu kia dần khôi phục lại màu sắc.
"Thích không?"
Lục Minh hỏi.
Nhưng đáp lại chỉ là hai chữ "Cảm ơn".
Chiếc váy dài màu đỏ trên người cô ta dần nhạt đi, màu máu trên váy giống như từ từ rút vào trong cơ thể Nha Tử.
Ngay sau đó, những vết sẹo dữ tợn dần lành lại, những mảng thịt bị lột sống lại mọc ra lần nữa.
Khí tức của cô ta nhanh chóng tăng lên, rất nhanh đã vượt qua giới hạn của U hồn, đạt đến cấp độ của Lệ quỷ.
"Cảm ơn."
Nha Tử lại nói một lần nữa.
Cô ta là một người phụ nữ rất đẹp, lúc này, oán khí của Lệ quỷ tan biến, dáng vẻ dường như đã khôi phục trở lại như thời còn sống - thân hình mảnh mai, dung nhan xinh đẹp, chiếc váy dài màu trắng, mái tóc mềm mại, cùng với khí chất trong ánh mắt và vẻ điềm tĩnh của một tiểu thư khuê các trên khuôn mặt.
Lục Minh lại chỉ hỏi: "Vậy ủy thác đã xem như hoàn thành chưa?"
"Hoàn thành rồi.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Lệ quỷ: Nha Tử áo trắng bay lơ lửng đến bên cạnh Lục Minh, rồi từ từ chui vào trong cơ thể Lục Minh, nhìn mấy dòng chữ [Số lượng ma quỷ mà ngài hiện có: U hồn 0][Lệ quỷ: Nha Tử áo trắng], Lục Minh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Ủy thác thực sự đã hoàn thành.
Nha Tử đã đạt được tâm nguyện, hoàn thành việc thăng cấp.
Mà điều này, thực ra có nghĩa là...
"Anh nói xem, trong hai Mã Vân Đằng mà chúng ta giết chết, có chân thân không?"
Yên Quỷ đi từ trên lầu xuống, đi tới bên cạnh Lục Minh, anh ta lên tiếng, Lục Minh nghĩ rồi lại nghĩ nhưng không tìm ra được câu trả lời.
Hắn chỉ vào Frank trên mặt đất: "Cái này, tám mươi phần trăm không phải là thật."
Quỷ không dễ bị lừa như vậy.
Cấp bậc ban đầu của Nha Tử cũng đã gần đạt đến Lệ Quỷ, cô ta lại càng khó bị lừa hơn.
Tổng hợp lại, Lục Minh đưa ra một kết luận - có khả năng cao là linh hồn nguyên bản của Frank sống nhờ trong cơ thể đã chết này của Frank.
Anh ta chỉ là bị thay đổi ký ức mà thôi.
"Còn tên ở trên kia... Tôi cảm thấy hình như cũng không phải thật."
"Vì quá đơn giản."
Yên Quỷ lại châm một điếu thuốc rồi nói, nói xong, anh ta thở ra một hơi khói dài: "Anh không biết khi em và Linh lục soát chiến lợi phẩm, bọn em đã phát hiện ra những thứ gì đâu."
"Quy mô vũ trang của tòa nhà này, chậc chậc, nếu đưa vào hiện thực thì đánh một trận chiến tranh thế giới cũng thừa sức."
"Thật ra những gì hiện ra ở trước mắt chúng ta, chỉ là một phần trăm..."
Nói xong, anh ta đá vào thi thể của Frank: "Chỉ có hai con người máy hợp kim đen này là khó giải quyết một chút, nhưng kết quả chứng minh chúng ta cũng có thể giải quyết được."
"Cộng thêm những lời Mã Vân Đằng nói..."
"Cho nên, em thấy chuyện này có lẽ không đơn giản như chúng ta nghĩ."
"...."
"Nhưng mà thôi, nghĩ những thứ này làm gì chứ!"
Yên Quỷ lại cười, chỉ vào đầu mình.
"Chúng ta đã nghe thấy âm thanh nhắc nhở từ lâu rồi, qua cửa phó bản hoàn mỹ, vậy là đủ rồi, phải không?"
Suy nghĩ một chút, Lục Minh cũng gật đầu: "Cũng đúng."
Thực sự là đủ rồi.
Mã Vân Đằng thực sự đã chết hay chưa, nếu chưa chết thì đã đi đâu, muốn tìm hiểu rõ ràng những chuyện này, e rằng khó như lên trời.
Nếu hệ thống phó bản toàn cầu đã công nhận qua cửa phó bản hoàn mỹ, thì việc rối rắm nhiều về những điều này rõ ràng là không cần thiết nữa.
Chỉ là...
Hai ngày trước, Lục Minh đã đạt thành ủy thác với những linh hồn còn sót lại trên bầu trời thành phố trung tâm.
Nhưng những linh hồn còn sót lại này không thể nói, không bày tỏ nguyện vọng của mình, cũng bởi vậy, ủy thác của họ thực ra là mơ hồ không rõ, không có nội dung cụ thể.