← Quay lại trang sách

Chương 154 Cộng điểm, tụ tập trước khi chia tay 2

Nhậm Hiệp uống chút rượu, lúc này càng kích động hơn.

Anh ta vỗ ngực, giống như một con tinh tinh say rượu.

“Của tôi! Con trai của tôi!!”

“Cút!”

“Chậc, con nuôi cũng là con, tôi nói cho cậu biết nhé, Yên Quỷ, cha ruột và cha nuôi chưa biết ai thương con hơn đâu.”

Tiểu đội Hiệp Nghĩa uống vào lời ra, mọi người nói cười trò chuyện, bầu không khí hòa hợp vui vẻ, hoàn toàn không có chút sợ hãi khi mới từ cõi chết trở về.

Cao Nghĩa Thịnh nhìn dáng vẻ này của tiếu đội Hiệp Nghĩa, không nhịn được thốt lên: “Thật tốt.”

“Cái gì thật tốt?”

"Tôi nói tình cảm của ba người các anh thật tốt..."

Nhậm Hiệp cười toe toét: “Anh cũng thấy thế à? Tôi nói với anh câu này, đàn ông có ba thứ sắt son: Cùng nhau qua cửa, cùng nhau vượt qua mưa bom bão đạn, cùng nhau chơi gái...”

Yên Quỷ ho khan hai tiếng: “Chuyện cũ đừng nhắc nữa, hiện tại tôi là người có gia đình rồi đấy.”

Nhậm Hiệp cười hì hì, nháy mắt: "Dù sao thì, chuyện nên làm hay là không nên làm thì chúng tôi đều đã cùng làm với nhau rồi. Đừng nhìn lão Yên hiện tại giả vờ nghiêm túc như vậy, trước kia, lúc cậu ta chưa kết hôn với em dâu, cậu ta chính là người chơi bời nhất đấy.”

Lời này vừa nói r a, ba người của tiểu đội Hiệp Nghĩa lại vừa cười vừa mắng chửi nhau, ầm ầm ĩ ĩ.

⚝ ✽ ⚝

Đêm càng về khuya.

Trên boong tàu sân bay, gió nhẹ thổi, làm rối tung mái tóc của Cao Nghĩa Thịnh.

Anh ta lang thang vô định, cho đến khi dựa vào lan can, quay lưng ra biển châm một điếu thuốc.

“Cậu hút không?”

Giọng nói bình tĩnh vang lên từ bóng tối không xa.

"Tôi không hút thuốc."

Trong bóng tối, Lục Minh bước ra, lặng lẽ đứng bên cạnh Cao Nghĩa Thịnh.

"Cho nên..."

Nghe hắn hỏi như vậy, Cao Nghĩa Thịnh bỗng nhiên hít một hơi thuốc, chậm rãi nói: “Susan.”

Một thành viên của đội tinh nhuệ thứ tư, cũng là thuộc hạ nữ duy nhất của Dick, cũng xem như người quen.

“Cô ta làm sao?”

"Nộp đơn xin giải ngũ, Thế Giới cũng đồng ý rồi.”

“Ồ.”

Lục Minh không tỏ ra ngạc nhiên hay kinh ngạc trước tin tức này, hắn chỉ “Ồ” một tiếng, coi như mình đã nghe.

Nhưng Cao Nghĩa Thịnh lại nói nhiều hơn.

“Những chuyện xảy ra ở Quỷ trấn đã đánh gục tinh thần của Susan rồi. Sau khi trở về thế giới thực, Susan liên tiếp mơ thấy ác mộng, thế nên cô ấy đã chủ động nộp đơn xin được xuất ngũ.”

Nghĩ một lúc, Cao Nghĩa Thịnh lại nói thêm một câu: "Cô ấy không phải kẻ đào ngũ. Cô ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường, một người phụ nữ không chịu đựng được những chuyện xúi quẩy chết tiệt này.”

Lục Minh gật đầu, không có ý kiến.

Cao Nghĩa Thịnh lại nói: “Thực ra có đôi lúc tôi cảm thấy cậu cũng khá hạnh phúc đấy chứ.

Cậu không sợ sệt, không lo lắng, không vì ly biệt mà buồn bã, như thế rất tốt.”

Lục Minh đột ngột lên tiếng, cắt ngang lời Cao Nghĩa Thịnh: “Thế còn cậu thì sao?”

Không cần nói nhiều, Cao Nghĩa Thịnh cũng đã nghe hiểu được ý tứ của Lục Minh.

Anh ta ngẩng đầu lên, khói thuốc bay lơ lửng, ánh mắt Cao Nghĩa Thịnh vừa mông lung lại vừa thâm thúy.

Trầm mặc hồi lâu, anh ta mới lên tiếng.

Tôi không đi."

“Tôi và Thế Giới gặp nhau, tôi là người mang sứ mệnh...”

“Được rồi, được rồi, được rồi, đừng có làm như Tà giáo thế.”

Lục Minh gõ nhẹ vào lan can, chậm rãi nói.

"Từ sứ mệnh ấy, quá lớn. Lớn đến mức người bình thường không thể chịu đựng nổi.

Cái gì mà năng lực càng lớn trách nhiệm càng nặng, cái gì mà tôi là người mang sứ mệnh... Hừ, nói trắng ra là, đây chỉ là một kiểu trói buộc đạo đức mà thôi.

Thực ra tôi cảm thấy, cậu và Susan là cùng một loại người. Mặc dù có kỹ năng đặc biệt, năng lực cũng xem như là tốt, nhưng mà hai người nói cho cùng thì cũng không phải những kẻ giết người không ghê tay như Dick hay nhóm người Nhậm Hiệp.”

“Bọn họ là những Chiến sĩ trời sinh, người chơi trời sinh, nhưng các người không phải. Các người giống với người bình thường hơn, hoặc có thể nói, các người chính là người bình thường.”

“Nếu cậu muốn xuất ngũ mà Thế Giới không đồng ý thì cứ nói với tôi, chắc Thế Giới sẽ nể mặt tôi đấy.”

Cao Nghĩa Thịnh đột nhiên quay đầu, liếc nhìn Lục Minh một cái.

Một lát sau, anh ta đột nhiên cười.

"Tôi không đi."

Lục Minh khẽ gật đầu.

"Tôi cũng không muốn đổi liên lạc viên mới, cậu làm việc không tệ.”

Tiếng cảm ơn nhỏ như muỗi kêu của Cao Nghĩa Thịnh đột nhiên vang lên: “Cảm ơn.”

"Không cần cảm ơn tôi, vì tôi cũng không làm bảo mẫu.”

“Tôi cũng không phải trẻ con.”

“Cậu chính là trẻ con.”

Cao Nghĩa Thịnh không khỏi nhếch miệng, một lát sau, anh ta lại cười: "Vậy tôi sẽ cố gắng."

Một ngày sau.

Tiểu đội Hiệp Nghĩa và Lục Minh chia tay nhau.

Bọn họ tiến về Ma Đô, mà Lục Minh, Hi Vọng, Cao Nghĩa Thịnh hai người một chó thì đáp máy bay về Thiên Kinh.

Sau khi xuống máy bay, một chiếc xe đặc biệt của Cục An ninh đã đón Lục Minh, đưa đám người Lục Minh trực tiếp đến một tòa nhà ở ngoại ô Thiên Kinh.

Tòa nhà xuất hiện trước mặt Lục Minh, tòa nhà này nhìn không đặc sắc mấy, nhưng rất hùng vĩ - cao hơn 20 tầng, mập mập lùn lùn, bao phủ một khu vực rộng lớn, giống như một phiên bản thu nhỏ của tòa nhà trung tâm của Mã Vân Đằng.

Đây là trụ sở của Cục An ninh.

Ngoài cửa không có biển hiệu, nhưng có vài trạm kiểm soát đã được thiết lập, bên ngoài có binh lính canh gác, đi tuần 24/ 24h.

Nhìn bề ngoài cũng có thể thấy được rõ ràng, đây là khu vực cấm của quân sự.