Chương 183 Nhà hàng Minh Ký 2
Hôm qua công viên giải trí xảy ra án mạng, đã bị phong tỏa, nhưng chỉ sau một đêm, công viên giải trí lại mở cửa.
Chắc chắn là không có nhiều khách du lịch, nhưng Hi Vọng cũng không muốn đến những nơi đông người.
Nó cứ đứng dưới vòng đu quay, nghiêng đầu, dường như đang tìm kiếm chờ đợi điều gì đó.
Hi Vọng đứng như vậy hai tiếng đồng hồ.
Cao Nghĩa Thịnh phải chờ cùng nó, chờ đói cả bụng. Nhìn Hi Vọng như hòn vọng phu ngồi đó, Cao Nghĩa Thịnh chẹp miệng, chuẩn bị đi tìm chút thức ăn.
Sau vụ đu quay, công viên vắng tanh, các quầy hàng cũng đóng cửa, Cao Nghĩa Thịnh tìm mãi không thấy chỗ nào bán đồ ăn, đành phải ra khỏi công viên, đi về phía phố.
Trên đường đi Cao Nghĩa Thịnh đúng là có hơi thấp thỏm.
Nhưng nghĩ đến chuyện mình đã qua cửa hoàn mỹ một phó bản, dù biểu hiện có vẻ yếu đuối nhưng cũng có chút tự tin, hơn nữa bây giờ vẫn đang là ban ngày, thế nên anh ta cũng không lo lắng quá.
Cho đến khi một nhà hàng xa xa hiện ra, anh ta tăng tốc bước chân, đi vào nhà hàng.
Nhà hàng vắng khách nhưng sạch sẽ và ngăn nắp, nhân viên phục vụ trong cửa hàng thấy khách đến, vội vàng bước tới.
“Quý khách dùng gì?”
"Cho tôi xem thực đơn."
Nhân viên phục vụ mỉm cười: "Nhà hàng Minh Ký chúng tôi không có thực đơn, đầu bếp nấu gì khách ăn nấy.”
Thế mà còn hỏi dùng gì làm chi vậy? Cao Nghĩa Thịnh trợn mắt, sau đó hào phóng nói: “Cho suất một người ăn.”
Nhân viên phục vụ cười: "Xin chờ một lát."
⚝ ✽ ⚝
Hi Vọng đợi mãi mà không thấy người bạn nhỏ hôm qua đâu.
Điều này khiến Hi Vọng buồn bã cúi đầu.
Nó quay đầu nhìn phía sau, thấy con sen Cao Nghĩa Thịnh của mình mất hút thì cũng chẳng hề cảm thấy kỳ lạ.
Nó tháo điện thoại từ cổ ra, bàn chân chó nhanh nhẹn mở định vị, Hi Vọng bấm điện thoại, cố gắng tìm vị trí của Cao Nghĩa Thịnh.
Nhưng kỳ lạ thay...
Trên định vị chỉ có ba chấm đỏ - Lục Minh, Vương Thái và chính Hi Vọng.
Hi Vọng: "Gâu?"
⚝ ✽ ⚝
"Món ăn của anh đây."
Trong nhà hàng Minh Ký.
Nhân viên phục vụ bưng khay thức ăn đến trước mặt Cao Nghĩa Thịnh, anh ta đặt khay xuống, thức ăn trên khay đập vào mắt Cao Nghĩa Thịnh.
“Canh phỉ thúy bạch ngọc, gà xào dưa chuột, nem phật thủ, mì tàu, mời anh dùng bữa.”
Hai món mặn, một món canh và một món chính.
Màu sắc tươi sáng, hương thơm ngào ngạt kích thích vị giác.
Là một viên chức nhỏ của cục an ninh, Cao Nghĩa Thịnh có mức lương không thấp. Anh ta cũng thích ăn uống hưởng thụ, đã từng ăn ở nhiều nhà hàng, lúc này nhìn thấy món ăn này, Cao Nghĩa Thịnh ngay lập tức hiểu rằng mình có vẻ đã gặp được cao nhân ẩn sĩ.
Anh ta nuốt nước bọt một cái thật mạnh, nhanh chóng cầm đũa định ăn, nhưng lại chợt nhớ ra một vấn đề.
Tay nghề này, có vẻ rất đáng tiền...
"Bữa ăn này bao nhiêu tiền?"
Nhân viên phục vụ cười: "Ông chủ nói có duyên gặp gỡ, bữa ăn này không mất tiền."
Không mất tiền thì còn gì bằng!
Tiểu Cao vui vẻ nghĩ rằng mình đã kiếm được một món hời lớn, nhưng vừa định uống súp thì anh ta dường như nghĩ ra điều gì đó.
Anh ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa.
Nhưng thấy ở cửa...
Cửa mở khóa, nhưng bên ngoài sương mù mịt, không thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài phố.
Trái tim anh ta như muốn rớt ra ngoài.
Sắc mặt Cao Nghĩa Thịnh cứng đờ, anh ta ngẩng đầu lên nhìn nhân viên phục vụ, lại nuốt nước bọt một cái rồi nghiêm túc nói: “Tôi có thể không ăn bữa cơm này không?”
Người phục vụ nghiêm túc lắc đầu: “Tốt nhất là anh nên ăn đi, đầu bếp của chúng tôi ghét nhất là những người lãng phí thức ăn.”
Đúng lúc đó, từ phía sau bếp truyền đến một tiếng “Rầm!”
Giống như là tiếng dao chặt vào thớt.
Giọng nói trầm ấm vang vọng truyền đến.
"Tiểu Xuyên, trông cửa hàng nhé, tôi ra ngoài một chuyến. Kia là vị khách cuối cùng, chờ khách ăn xong thì đóng cửa tiệm.”
Người phục vụ tên Tiểu Xuyên đáp lại một tiếng "Vâng", rồi anh ta nhìn mặt Cao Nghĩa Thịnh, cười nói: “Quý khách, anh có phúc rồi.”
Cao Nghĩa Thịnh: ".... Phúc gì?"
"Hôm nay ông chủ kiêm đầu bếp của chúng tôi rất bận, vốn đã định đi sớm, nhưng vì anh đến nên ông chủ đã bỏ dở việc đang làm, nấu cho anh một bữa cơm. Anh bảo đây không phải phúc thì là gì?”
Cao Nghĩa Thịnh chỉ cảm thấy sức lực như bị rút cạn, anh ta nhìn người phục vụ bằng ánh mắt vô hồn, bất lực nói: “Vậy hình như tôi còn phải cảm ơn mọi người nữa.”
Bên này, Cao Nghĩa Thịnh vẫn còn đang phân vân không biết có nên ăn không.
Bên kia, sự chờ đợi của Lục Minh cuối cùng cũng có kết quả.
Hôm nay, đường Lâm Giang có vẻ nhộn nhịp.
Vào buổi trưa, ba người đàn ông lái xe đến ngôi nhà cổ số 444 đường Lâm Giang, không nói hai lời liền xông vào.
Lục Minh đã quan sát, đó là những người bình thường.
Không rõ họ đến để làm gì, nhưng kết quả có lẽ chỉ là tự tìm cái chết.
Khoảng hai giờ chiều, hai cô gái và một chàng trai cũng lái xe ô tô nhỏ đến trước cửa ngôi nhà cổ, vừa xuống xe, cô gái trẻ đi đầu đã vừa nhìn vào điện thoại vừa nói.
"Hôm nay Tiểu Mạc sẽ dẫn mọi người đi xem ngôi nhà cổ nổi tiếng ở thành phố Cổ Linh của chúng ta!"
“Không nói nhiều nữa, Tiểu Mạc sẽ vào ngay đây, nếu mọi người tặng cho Tiểu Mạc hai “tên lửa”, Tiểu Mạc sẽ ở lại nơi này một đêm, mọi người thấy sao?”
Phát sóng trực tiếp nha, kiếm tiền nha.
Lục Minh đã từng thấy chuyện này.
Hắn cũng không nhìn thấy những bình luận trên màn hình, tóm lại là chưa đầy hai phút, nữ streamer xinh đẹp tên Tiểu Mạc kia đã cười khúc khích.
"Cảm ơn anh Hoàng đã tặng tên lửa.”
"Hôm nay Tiểu Mạc sẽ cho mọi người xem khung cảnh ban đên ở quỷ trạch này nhé.”
Đúng là thích tiền hơn mạng.
Điều này cũng không có gì lạ.