Chương 185 Náo nhiệt 2
Hai giờ sau, trời tối hẳn.
Đêm đã về.
Cũng chính vào khoảnh khắc màn đêm buông xuống, Lục Minh mơ hồ cảm thấy có điều gì đó trong tòa cổ trạch dường như đã thay đổi.
Hắn di chuyển bước chân ra khỏi cổ trạch, đến trước cửa chính, Lục Minh đẩy cửa.
Không được.
Cánh cửa bị đóng chặt.
Điều này không khỏi khiến Lục Minh nhớ đến tình huống từng gặp phải khi ở Phó bản Quỷ Trấn, lần đầu gặp Nha Nha.
Mà tình huống này cũng có nghĩa là, không còn đường thoát, nguy hiểm sắp đến.
Bản thân Lục Minh đã dự đoán trước được sự nguy hiểm của chuyến đi này, cho dù bây giờ gặp phải tình huống bất thường, Lục Minh cũng không vội, quay trở lại tiền sảnh, Lục Minh liếc mắt một cái nhưng không khỏi cau mày.
Bởi vì chỉ trong chốc lát như vậy, Quỷ Đầu Bếp đã hoàn toàn biến mất...
Đùi chạy rồi thì phải làm sao đây?
Nghĩ một lúc, Lục Minh quyết định im lặng chờ đợi.
Ba thám tử cũng vậy.
Chỉ có người phát trực tiếp là ồn ào, đêm càng khuya, cô ta dường như càng phấn khích.
Trong lúc nhất thời, giọng nói của Tiểu Mạc vang vọng trong tòa cổ trạch đêm khuya, những góc tối cũng có dòng chảy ngầm.
Cho đến khi bên tai Lục Minh đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở.
[Nhiệm vụ chi nhánh đã được kích hoạt.]
⚝ ✽ ⚝
"Phải làm sao đây?"
Lúc này, Cao Nghĩa Thịnh ở nhà hàng Minh Ký cũng luống cuống tay chân.
Anh ta hết nhìn những món ăn vẫn còn bốc khói nghi ngút trước mặt, lại liếc nhìn thời gian.
Bảy giờ tối.
Anh ta đã ở đây cả một buổi chiều, nhưng vẫn không dám đụng đũa.
Cơn đói trong bụng và nỗi sợ hãi trong não điên cuồng đánh nhau, cuối cùng cơn đói cũng bại trận - nhịn ăn một ngày thì không sao, nhưng nếu ăn phải đồ ăn do quỷ làm, sau này có lẽ cũng không cần ăn uống nữa.
Cao Nghĩa Thịnh có ngu ngơ đến đâu cũng hiểu được đạo lý này.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Tiểu Xuyên, nhưng thấy anh phục vụ tận tụy này cũng không đuổi khách, không nói gì, không tức giận, không vội vàng. Anh ta chỉ cười tủm tỉm nhìn Cao Nghĩa Thịnh, khiến Cao Nghĩa Thịnh lạnh hết sống lưng.
"Ăn đi, sớm muộn gì cũng phải ăn."
"Tôi..."
Cao Nghĩa Thịnh cười còn khó coi hơn khóc...
Cho đến khi "leng keng" một tiếng, tiếng chuông cửa vang lên.
Cao Nghĩa Thịnh và Tiểu Xuyên quay phắt lại, thấy một bóng người từ trong sương mù bên ngoài bước tới, đẩy cửa nhà hàng Minh Ký, bước vào trong.
Cao Nghĩa Thịnh nghi hoặc hỏi: “Không phải nhà hàng của anh đóng cửa rồi sao?”
Tiểu Xuyên bình thản: "Đóng lâu rồi, ông chủ đi rồi là đóng luôn."
Nói xong, anh ta liếc nhìn Cao Nghĩa Thịnh, không khỏi thở dài: “Anh đúng là không có phúc...
”
Cao Nghĩa Thịnh còn muốn hỏi sao tự nhiên lại thành không có phúc rồi, nhưng có lẽ anh ta cũng nhận ra bầu không khí ngưng đọng, nên không nói gì nữa.
Tiểu Xuyên đứng dậy, nhìn về phía người khách mới bước vào.
Vị khách khoảng mười ba, mười bốn tuổi, da trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú không phân biệt được nam nữ.
Lúc này, thiếu niên tò mò nhìn cách trang trí của nhà hàng Minh Ký, một lúc sau mới quay đầu nhìn thẳng về phía Tiểu Xuyên.
"Có thể gọi món không?"
“Đầu bếp không có ở đây, có việc thì mai quay lại."
Giọng điệu của Tiểu Xuyên không còn vẻ chuyên nghiệp như trước, lạnh lùng như mùa đông là bức tranh chân thực về giọng điệu của Tiểu Xuyên lúc này.
Rõ ràng, anh ta quen biết người khách kia, đồng thời cũng không chào đón người khách kia.
Thiếu niên cũng không để ý.
Cậu ta ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ, cười nói.
"Đã không có đầu bếp thì tôi đợi vậy... À đúng rồi, đợi cũng là đợi, tôi có thể vẽ một bức tranh ở đây không?"
Sắc mặt Tiểu Xuyên đột nhiên thay đổi.
Anh ta mở miệng, giọng nói giận dữ vang vọng khắp nơi.
“Cậu muốn làm gì? Họa Sĩ?!”
Quỷ khí bùng nổ dữ dội, thậm chí khiến Cao Nghĩa Thịnh cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Trong làn sương mờ mờ ảo ảo, anh ta nghe thấy giọng nói trong trẻo của thiếu niên.
"Chỉ vẽ một bức tranh thôi mà, cần phải phản ứng dữ dội như thế không?”
"Hơn nữa, đầu bếp có thể quát tôi, không có nghĩa là anh cũng có thể quát tôi. Anh chỉ là một đứa chạy bàn, có phải hơi không phân biệt được trên dưới không?"
Lúc này, quỷ khí trong cửa hàng còn nồng nặc hơn vừa rồi.
Cao Nghĩa Thịnh như đứng trong gió lạnh, cả người run rẩy, sắc mặt cũng tái nhợt.
Nhớ lại lời xưng hô của thiếu niên, Cao Nghĩa Thịnh ngồi cứng đờ trên bàn, không khỏi lẩm bẩm: “Tôi đúng là không có phúc mà...”
⚝ ✽ ⚝
【Nhiệm vụ chi nhanh đã kích hoạt!】
【Nhiệm vụ chi nhánh: Cổ trạch quỷ dạ.】
【Cổ trạch quỷ dạ: Thành công sống sót trong cổ trạch cho đến khi trời sáng!】
【Phần thưởng nhiệm vụ thành công: Tùy theo tổng số quỷ vật bạn xử lý trong nhà cổ, bạn sẽ nhận được 200-1000 điểm kinh nghiệm và du hí tệ.】
【Lưu ý: Ngay cả khi bạn không thể xử lý quỷ vật, chỉ cần bạn sống sót cho đến khi trời sáng, bạn cũng có thể nhận được phần thưởng cơ bản là 200 điểm kinh nghiệm và du hí tệ.】
【Hình phạt nhiệm vụ thất bại: Không có.】
Không thể sống sót đến khi trời sáng thì sẽ chết, cũng không cần gì gọi là hình phạt nhiệm vụ thất bại.
Đọc lướt qua nhiệm vụ, Lục Minh thu hồi ánh mắt, cảm nhận luồng âm khí ngày càng tràn lan trong nhà cổ, nhưng một câu hỏi vẫn luôn quanh quẩn trong lòng Lục Minh.
Rốt cuộc thì tên quỷ Đầu Bếp đó đi đâu rồi?
……