← Quay lại trang sách

Chương 206 Quan Tuần Dạ! 1

“Haizz...”

Cao Nghĩa Thịnh bước đi trên phố, thở dài thườn thượt.

Anh ta liếc nhìn cuốn sách dạy nấu ăn và dụng cụ nấu nướng của đầu bếp nằm trong cột đạo cụ, càng cảm thấy buồn bã hơn.

“Sư phụ, Lục Minh…”

Chuyện mà Lục Minh vừa mới phát hiện ra- Cao Nghĩa Thịnh đã biết từ lâu rồi. Đầu Bếp đi chuyến này, chỉ sợ có đi mà không có về.

Nghĩ đến tình thầy trò mấy ngày qua, lại nghĩ đến việc Lục Minh lần này cũng chẳng được lợi lộc gì, cảm giác âu sầu trong lòng Cao Nghĩa Thịnh càng tăng thêm một bậc, nhưng anh ta lại không biết mình có thể làm gì.

Đầu óc choáng váng, Tiểu Cao nhất thời không có chủ ý, lòng đầy lo lắng, Tiểu Cao đi đến một khách sạn gần đó - anh ta muốn nghỉ ngơi một chút.

Việc học cường độ cao mấy ngày qua đã khiến Tiểu Cao mệt mỏi, anh ta định nhân cơ hội này chợp mắt một giấc, ngủ dậy rồi giải quyết chuyện chính cũng là một lựa chọn hợp lý.

“Thẻ căn cước.”

Tiểu Cao đưa thẻ căn cước, lấy chìa khóa chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi, nhưng chưa kịp vào thang máy thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của chủ khách sạn.

“Khoan đã anh bạn, cái này của anh đâu phải thẻ căn cước?”

“Sao lại không phải? Tôi mới làm cách đây mấy hôm, cảnh sát đích thân làm cho tôi cơ mà!”

Ban đầu Tiểu Cao không để tâm, nhưng khi thấy chủ khách sạn giơ cao thứ trong tay lên thì anh ta không khỏi giật mình.

Anh ta vội bước ra khỏi thang máy, đi đến trước mặt chủ khách sạn, nhìn tờ giấy vàng trên tay chủ khách sạn, Cao Nghĩa Thịnh lập tức ngây người.

Chủ khách sạn cười mắng: “Anh đưa tiền người chết cho tôi làm thẻ căn cước à, anh bạn, trò đùa này không buồn cười đâu.”

Ánh mắt của Cao Nghĩa Thịnh trở nên đờ đẫn, nuốt nước bọt một cách khó khăn.

⚝ ✽ ⚝

Vì để thăng cấp, Họa Sĩ đã chuẩn bị đầy đủ.

Họa Sĩ đen trắng là Họa nô của Họa Sĩ - nhưng không giống như Họa nô thông thường, thứ ma quỷ tự vẽ ra này rõ ràng là mang nhiều sức mạnh hơn.

Đây là Ác linh cấp cao!

Còn cuộn tranh trên tay Họa Sĩ…

Cũng như người trong bức tranh cuộn đó…

Khá lắm.

Lục Minh trực tiếp thốt lên một câu khen ngợi.

“Đây là Thư Sinh?”

Dù chưa từng gặp Thư Sinh, nhưng Lục Minh cũng hiểu được phần nào con át chủ bài của Họa Sĩ.

Đầu Bếp trầm mặc một lát, khẽ gật đầu.

Đúng vậy, đó chính là Thư Sinh.

Họa Sĩ lấy ra một bức chân dung Thư Sinh - nhưng thứ này rõ ràng không phải Họa nô do Họa Sĩ chế tạo, mà là con át chủ bài đổi bằng truyện ma.

Nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Lục Minh và Đầu Bếp, Họa Sĩ đen trắng đột nhiên cười lớn.

Cậu ta cười đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn méo mó không thể tự chủ.

“Các người dựa vào đâu mà đấu với tôi!”

“Một kẻ giả nhân giả nghĩa như anh, lấy gì mà đấu với tôi?”

Một sự thật đáng buồn bày ra trước mắt.

Họa Sĩ là ác quỷ, còn Đầu Bếp là thiện quỷ, thiện và ác giao tranh, thông thường thì phe ác mạnh hơn! Bởi vì chúng không kiêng nể gì cả.

Trong thế giới quan của thế giới này, ác quỷ có thể vô tư tạo ra chuyện ma, đổi lấy thứ mình muốn từ Thư Sinh, còn thiện quỷ thì rõ ràng không có nhiều chuyện để giao dịch như thế.

Cho đến khi tiếng cười của Họa Sĩ dần lắng xuống, cậu ta mới bình tĩnh nói ra sự thật khiến người ta tuyệt vọng.

“Các người tưởng tôi chỉ chuẩn bị có chút ít này thôi sao?”

“Ha ha ha... Đầu Bếp, ông chưa từng gặp Hung thần đúng không?”

“Vậy hôm nay tôi sẽ cho ông mở mang tầm mắt!”

"Thực không dám giấu, tôi còn đổi những thứ khác từ Thư Sinh.”

“Hung thần giúp tôi một lần.”

"Tính toán thời gian, cũng đến lúc tôi sử dụng con át chủ bài này rồi.”

"Leng keng ~~ "

Tiếng chuông cửa trong trẻo vang lên.

Thực tại.

Cửa lớn nhà Xa Kiến Xuân tự động mở ra, bóng dáng Thư Sinh xuất hiện ngoài cửa.

Anh ta thong thả bước vào, chậm rãi đi đến phòng khách, đứng trước bức tranh vẽ Đầu Bếp và Lục Minh.

Lúc này, hình ảnh của Đầu Bếp, Lục Minh và Hi Vọng trong bức tranh mờ ảo không rõ, bức tranh Đầu Bếp như một bóng đen, Lục Minh thì mờ nhạt, nhưng chân dung của Hi Vọng thì lại càng ngày càng chân thực, giống như sắp nhảy ra khỏi bức tranh.

Thư Sinh cứ đứng đó, quan sát mọi thứ, một lúc sau, anh ta mỉm cười nhẹ, như tự nói với chính mình.

“Anh nói xem ván này ai sẽ thắng?"

"Tôi cược Đầu Bếp.”

Đột nhiên có tiếng nói vang lên sau lưng Thư Sinh, Thư Sinh quay lại nhìn về phía chiếc ghế sofa sau lưng, chỉ thấy Trương Minh Viễn đang ngồi trên ghế sofa nhàn nhã thưởng trà.

Bộ ấm chén trà đều là đồ dự trữ trong nhà Xa Kiến Xuân, lúc này bị Trương Minh Viễn lấy ra, như thể lấy đồ của mình vậy, đúng là phong thái của một chủ nhân.

Thư Sinh cười nhẹ, cũng không có gì ngạc nhiên cả. Anh ta ngồi xuống đối diện Trương Minh Viễn, tiện tay nhận lấy tách trà Trương Minh Viễn đưa tới, uống hết nước trà rồi lại lên tiếng.

“Anh không giúp bọn họ một tay sao?"

“Bọn họ có thể giải quyết Họa Sĩ... còn tôi cần đợi anh."

"Ồ ồ ồ, cũng đúng, dù sao thì lần Dạ yến trước anh cũng đã biết được tình hình của Họa Sĩ rồi, cũng biết anh ta sẽ nhờ tôi ra tay một lần.”

“Thay vì chúng ta đánh nhau trong họa cảnh đen trắng, chẳng thà làm một trận ở thành phố Cổ Linh thì hơn...”

“Anh nói có đúng không? Quan Tuần Dạ?”

"Dù sao thì, thành phố Cổ Linh này cũng là sân nhà của anh, là quỷ vực của anh. Không có chút lợi thế địa lý nào, anh cũng không dám đấu với tôi."

Trương Minh Viễn.

Cảnh Sát.

Chính là một trong ba quỷ vương của thành phố Cổ Linh- Quan Tuần Dạ.

Quỷ vương bí ẩn nhất của thành phố Cổ Linh, thì ra vẫn luôn đi theo bên cạnh Lục Minh!

Thư Sinh nói xong, thấy Quan Tuần Dạ cũng không nói gì thì lại đổi đề tài.

"Muốn động thủ a?"

Trương Minh Viễn suy nghĩ một lát, khe khẽ lắc đầu.

"Không cần thiết... So với động thủ, thì tôi có lựa chọn tốt hơn."

"Ví dụ như, kể một câu chuyện, rồi đưa ra một yêu cầu..."

"Nơi này không phải dạ yến."

“Đâu ai quy định cứ phải ở Dạ yến mới được kể chuyện? Hai ta đều là Hung thần, không cần thiết phải tính nhiều quy củ như vậy.”

Thư Sinh nghĩ nghĩ, rồi cười: "Được, phá lệ cho anh một lần. nhưng mà câu chuyện này của anh phải thú vị một chút, nếu như tôi không hài lòng, thì chuyện hôm nay e là không dễ qua đâu.”

Nói xong, một cuốn sách bìa đen tuyền xuất hiện trong tay Thư Sinh, anh ta lật trang sách, những dòng chữ lớn xuất hiện trên sách.

⚝ ✽ ⚝