← Quay lại trang sách

Chương 207 Quan Tuần Dạ! 2

Chuyện hôm nay tôi muốn kể, là một câu chuyện về thôn Cổ Động."

“Nhân vật chính của câu chuyện là tôi, và một kẻ thú vị đột nhiên xuất hiện trong quỷ vực của tôi."

"Chuyện này nhắc tới cũng đúng dịp, nữ quỷ áo đỏ ở thôn Cổ Động tự nhiên lại gọi điện thoại tới sở cảnh sát... Quỷ vật này đúng là thiếu kiến thức, cũng không biết cả thành phố Cổ Linh và khu vực xung quanh là địa bàn của ai, càng không biết quy tắc trong thành phố Cổ Linh của tôi là gì.”

“Ban đầu tôi định giết chết cô ta luôn, đối với một Hung thần mà nói, đó cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.”

Nhưng người đột nhiên xuất hiện đó, khiến tôi có suy nghĩ khác. Đúng rồi, hắn tên là Lục Minh, hiện cũng đang ở Dạ yến, biệt danh là Tử Thần.”

“Tôi và đồng đội loài người của mình đến thôn Cổ Động, định tìm hiểu xem Lục Minh kia là loại người thế nào."

Vì vậy, tôi giả vờ, tôi diễn, quá trình thế nào không quan trọng, dù sao thì ma nữ áo đỏ kia chỉ là một Lệ quỷ, chẳng làm nên được trò trống gì.”

"Nhưng tên nhóc Lục Minh kia, thực sự khiến tôi rất hứng thú - hắn không phải là người tốt, nhưng cũng không thể nói là người xấu. Chủ yếu là tôi muốn biết hắn đến từ đâu, và tại sao lại đột ngột xông vào địa bàn của tôi... Nói tóm lại, tôi đã để mắt đến hắn."

"Câu chuyện của anh chẳng có giá trị gì."

“Tôi biết.”

"Thực ra so với những thứ này, tôi càng muốn được nghe những chuyện liên quan đến bản thân Quan Tuần Dạ hơn.”

"Vậy thì anh phải đợi rồi."

"Đợi thì đợi, dù sao tôi cũng không vội, ừm, tuy đây là lần đầu tiên anh tham gia Dạ yến, nhưng quy củ nơi này chắc anh cũng nắm rõ rồi. Nói đi, anh muốn đổi cái gì?”

"Tôi muốn biết Lục Minh kia đến từ đâu, đến thành phố Cổ Linh của tôi để làm gì."

Lần đầu tiên từ khi tổ chức Dạ yến đến giờ, khi Thư Sinh nghe thấy câu hỏi thì đột nhiên im lặng.

Anh ta bấm ngón tay tính toán, nhưng không thể tính ra được gì, bất đắc dĩ, Thư Sinh chỉ có thể lắc đầu: "Đổi yêu cầu khác đi."

Trương Minh Viễn cau mày: "Ít nhất anh cũng phải biết hắn là người như thế nào chứ."

Trương Minh Viễn truy hỏi không ngừng, Thư Sinh bất đắc dĩ, đành phải nói: "Anh đợi một chút."

Nói xong, Thư Sinh đột nhiên biến mất, khoảng hai phút sau mới xuất hiện trở lại.

Câu trả lời của anh ta là: "Người chơi."

"Người chơi là gì?"

"Giá anh đưa ra chưa đủ."

⚝ ✽ ⚝

“Hôm nay ở khu vực quận Thành Đông đã xảy ra một chuyện rất thú vị.”

“Sau khi Dạ yến kết thúc, tôi lái xe tới quận Thành Đông, một là muốn xem thử Xa Kiến Xuân... Dù sao anh ta cũng coi như là một người tốt, bây giờ lại bị Họa Sĩ để mắt tới, tôi có lòng muốn bảo vệ anh ta.”

"Tất nhiên, câu chuyện tôi muốn kể hôm nay không liên quan đến Xa Kiến Xuân cả, một người bình thường như anh ta không có câu chuyên gì đáng giá.”

“Lần này tôi đến khu Đông Thành, chủ yếu là để tìm cự quỷ. Con quỷ khổng lồ ở công viên giải trí Reeves đã giết chết hơn một trăm người, điều này đã phá vỡ quy tắc của thành phố Cổ Linh của tôi.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Là một Ác linh cấp cao, thực lực của cự quỷ cũng không tệ lắm, nhưng tiếc là nó không biết được bản lĩnh của Hung thần, cũng không hiểu được sự chênh lệch giữa Hung thần và Ác linh.”

"Quá trình chiến đấu cụ thể cũng không có gì đặc sắc, tất nhiên là cự quỷ muốn chạy trốn, nhưng không chạy thoát. Nó sắp ra được khỏi thành phố Cổ Linh rồi, nhưng nó không biết rằng, toàn bộ thành phố Cổ Linh đều là lãnh địa của tôi, là địa bàn của tôi, nếu không có sự cho phép của tôi, nó có thể chạy đi đâu?"

"Câu chuyện này, tôi muốn đổi lấy tin tức mà lần trước tôi chưa đổi được."

"Người chơi là gì?"

Thư Sinh lại im lặng một lúc, rồi lại biến mất không dấu vết.

Một lát sau, anh ta trở về, chỉ nói một câu: “Du khách xuyên không qua vạn giới, một nhóm người đáng thương tìm kiếm hi vọng trong tuyệt vọng..."

"Tôi không hài lòng với lời giải thích này."

Thư Sinh lắc đầu cười khổ: "Không chỉ anh không hài lòng, tôi cũng không hài lòng... Đành chịu thôi, tôi chỉ biết được có vậy."

"Vì vậy, như một sự bù đắp, anh có thể đổi một yêu cầu khác, đúng rồi, nói thêm một câu, đừng hỏi về chuyện người chơi nữa, hỏi rồi tôi cũng không giải thích rõ được."

“Đây là cấm chế."

Trong màn sương đen bao phủ, không ai có thể nhìn rõ biểu cảm của Trương Minh Viễn, trầm ngâm một lúc, anh ta lại lên tiếng.

"Họa Sĩ, tôi muốn biết thông tin về tiến độ thăng cấp và thực lực của Họa Sĩ."

"Họa Sĩ bảo tôi giấu những thứ này, nếu muốn biết thì giá anh đưa ra phải cao hơn cậu ta. Ví dụ như, câu chuyện về Quan Tuần Dạ, câu chuyện về Hung thần chắc chắn có giá trị.”

"Ha ha..."

"Thôi thì lui một bước, tôi muốn biết kế hoạch sắp xếp của Họa Sĩ."

"Một câu chuyện là chưa đủ."

"Trong dự liệu..."

⚝ ✽ ⚝

Thời gian quay trở lại hiện tại.

Tiếng cười điên cuồng của Họa Sĩ vang vọng khắp phòng tranh!

Hung thần!

Hung thần vào cuộc giúp cậu ta thăng cấp, ván này Họa Sĩ làm sao thua? Không thể thua được!

Kể quả khi quỷ vương bí ẩn nhất trong số ba quỷ vương là Quan Tuần Dạ ra tay thì cũng không thể cản được lời hứa của Thư Sinh!

Nhưng mà, cho đến khi anh ta cười được khoảng một phút... thì viện binh đáng lẽ phải đến cũng không thấy đâu.

Điều này khiến ánh mắt của Đầu Bếp và Lục Minh đều thay đổi.

Hai người nhìn Họa Sĩ, như thể đang nhìn một kẻ ngốc.

Điều này khiến Họa Sĩ không cười nổi nữa.

Họa Sĩ đen trắng cau mày dữ tợn, khóe miệng giật giật.

"Không cần Hung thần ra tay, mình tôi cũng đủ rồi!”

Giọng nói vừa dứt, Thư Sinh trong bức tranh đột nhiên lao ra, quỷ khí cuồn cuộn bốc lên, lao về phía Đầu Bếp.

Còn Họa Sĩ đen trắng thì nhìn về phía Lục Minh.

Ảnh Tử và Nha Nha đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lục Minh, tám mắt nhìn nhau, đại chiến sắp nổ ra.

Cho đến khi bên cạnh, tiếng "hừ hừ" đột nhiên vang lên.

Ngay giây tiếp theo, một luồng đao quang lạnh lẽo đột nhiên lóe lên!