Chương 208 Thất phu phẫn nộ, giận mà sát nhân! 1
“Chuyện hôm nay tôi muốn kể là chuyện giữa tôi và Quỷ Phong."
"..."
Trong buổi Dạ yến thứ hai, tốc độ nói chuyện của Đầu Bếp rất nhanh, còn trong kênh trò chuyện riêng, Thư Sinh nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Cho đến khi câu chuyện về cuộc chiến giữa Ác linh cấp cao kết thúc, Thư Sinh mới cười nhẹ: “Câu chuyện hay đấy, ông muốn cái gì?”
"Tôi muốn Họa Sĩ chết!”
"Giá chưa đủ."
Đầu Bếp thoáng trầm mặc, sau đó nhếch miệng cười một tiếng.
"Vậy thì tôi muốn có cách giết Họa Sĩ... Không, thậm chí là giết cả Hung thần!"
"Cái này thì có thể... nhưng xét đến giá trị của câu chuyện này... ừm, thế này nhé, ông xem thử cái này có được không."
Nói rồi, Thư Sinh đưa cho Đầu Bếp một viên đá màu đen.
"Đây là..."
"Một viên đá mài dao. Dùng nó để mài dao bếp của ông, nó sẽ giúp ông tung ra đòn tấn công đủ mạnh để gây sát thương cho Hung thần... Tất nhiên, điều này phải trả giá."
"Giá gì?"
“Cứ một dao chém ra, ông sẽ tiêu hao quỷ khí của mình.”
"Nói trắng ra là lấy mạng đổi mạng chứ gì?”
“Nếu ông không muốn thì có thể đổi thứ khác."
"Không, tôi muốn cái này."
⚝ ✽ ⚝
Lúc này, ngay bây giờ.
Quỷ khí nồng nặc phun trào, cơ thể Đầu Bếp vặn vẹo phình to, trong chớp mắt đã biến thành một con quái vật cao năm mét với đầu lợn và thân người!
Tiếng dao rít lên chói tai đột ngột lóe lên, Đầu Bếp lại vung dao.
Nhưng lần này, nhát dao của ông ta hoàn toàn khác với trước!
Con dao bếp gỉ sét như xuyên qua không gian và thời gian, hung hăng chém vào trán Thư Sinh đen trắng, có thể thấy ngay Thư Sinh đen trắng chưa kịp thi triển bất kỳ thủ đoạn nào đã bị Đầu Bếp chém bay đầu!
Mực đen bắn tung tóe khắp nơi, trong đó còn lẫn cả quỷ khí bốc ra từ cơ thể Đầu Bếp - đó là quỷ khí nguyên bản của ông ta!
Bóng dáng Đầu Bếp rõ ràng đã nhạt đi rất nhiều, nhưng khí thế ngút trời lại còn dữ dội hơn trước!
“Mày còn muốn thăng cấp?!”
“Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Ông ta trực tiếp bước qua Thư Sinh đen trắng và Họa Sĩ đen trắng, khí thế dữ dội thậm chí khiến Lục Minh và Họa Sĩ đen trắng chết lặng tại chỗ.
“Đắc tội với tao, giết người của tao mà mày còn muốn sống tốt sao!? Tao còn để mày sống tốt được sao!?"
"Ầm!"
Đầu Bếp giơ dao lên, chém một nhát vào bức tranh phong cảnh thành phố Cổ Linh của Họa Sĩ.
"Không..."
Họa Sĩ đen trắng bên cạnh Lục Minh dường như lúc này mới hoàn hồn, cậu ta đột ngột hét lên thảm thiết, vừa định ngăn cản Đầu Bếp thì phía sau lại bất ngờ truyền đến cảm giác bị kéo lại.
Ảnh Tử đang kéo Họa Sĩ đen trắng, Nha Nha kéo Ảnh Tử, giống như kéo co vậy, trói chặt Họa Sĩ đen trắng tại chỗ.
“Mày đừng hòng chạy!”
Chuyện đã đến nước này, Lục Minh sao có thể không nhận ra Đầu Bếp đã có ý định liều chết?
Đến cũng đến rồi, thôi thì giúp Đầu Bếp một tay vậy, nếu không thì ăn mấy bữa cơm cũng hơi ngại.
Họa Sĩ đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt dữ tợn nhìn Lục Minh, nhưng đập vào mắt chỉ là ngón trỏ của Lục Minh và cái miệng há to của Hi Vọng.
“Ầm!”
Sau đó gió thổi ào ào!
Năng lực Bắn súng tay của Lục Minh đã có khả năng gây sát thương cho quỷ vật, một luồng không khí xoắn lại phun ra, nhưng thực tế đã chứng minh, kỹ năng bắn súng tay lv6 trước mặt Ác linh cấp cao vẫn còn kém xa.
Họa Sĩ ngẩng đầu, dùng trán cứng rắn đỡ đòn tấn công của Lục Minh, nhưng sau đó là mưa đạn và lời chửi rủa của Hi Vọng, Họa Sĩ đen trắng không thể né tránh.
Lưỡi đao gió dữ dội tràn ra, cuồng phong cuốn mọi thứ, nhưng bên trong lại có tiếng cười sảng khoái của Đầu Bếp!
“Mẹ kiếp, tao cho mày thăng cấp này!”
“Tao cho mày phá quán ăn của tao này!”
"Tao cho mày giết phụ bếp và bồi bàn của tao này!”
Hết nhát dao này đến nhát dao khác chém xuống.
Chỉ nghe thấy tiếng xé rách.
Cuộn tranh khổng lồ bị xé làm đôi, bức tranh phong cảnh thành phố Cổ Linh mà Họa Sĩ cần để thăng cấp đã bị Đầu Bếp chém thành một vũng mực.
Trong tranh, Họa Sĩ mở to mắt ngơ ngác, dường như không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Nhưng chưa đầy hai giây, con dao gỉ đã giáng xuống đầu Họa Sĩ.
"Bây giờ mày còn thăng cấp được không!?"
Một tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên!
Nhát dao này trúng đích!
Dao chém đầu quỷ, con dao gỉ như một vũ khí thần thánh, thuận thế chém xuống một đường thông suốt!
Toàn bộ thân quỷ của Họa Sĩ bị chém làm đôi, hai nửa thân thể phun ra vô số quỷ khí——không nghi ngờ gì nữa, đây chính là đòn chí mạng!
Lục Minh nhìn mà thấy đau.
Tính đến thời điểm này, bóng dáng của Đầu Bếp đã mờ nhạt đến cực điểm, chỉ còn con dao trong tay phát ra ánh sáng yếu ớt.
Ánh sáng nhỏ giọt tỏa ra từ người Đầu Bếp, như thể tuyên bố rằng mạng sống của Đầu Bếp đã đi đến hồi kết.
Nhưng ông ta thực sự không sợ chết.
Nhìn Họa Sĩ ngã xuống, Đầu Bếp cười điên cuồng.
"Thoải mái không?"
“Tao thì thoải mái lắm!”
Nói xong, Đầu Bếp quay đầu nhìn ra sau.
Phía sau, Lục Minh và Họa Sĩ đen trắng vẫn đang giằng co.
Nhưng Họa Sĩ đen trắng đã đứng im, những đốm sáng lấp lánh trên người Họa Sĩ đen trắng, làn da và cơ thể của cậu ta dần dần có màu.
Dù phải trả giá bằng mạng sống, nhưng Đầu Bếp vẫn không hoàn toàn dập tắt được sức sống của Họa Sĩ, lúc này hành động của Họa Sĩ rất dễ hiểu- Chủ thể bị chém chết tại chỗ, nhưng phân thân vẫn có thể chuyển hóa thành chủ thể.
Tất nhiên, thăng cấp hay gì đó thì cả đời này cậu ta cũng đừng mong nghĩ đến nữa.