← Quay lại trang sách

Chương 217 Bầu trời ấy

Ngay đối diện Thế Giới, Chiến Sĩ giống như lão tăng ngồi thiền không nhúc nhích. Anh ta cũng không mở miệng, cứ như vậy nhìn chằm chằm Thế Giới. Đến khi nhìn thấy những sợi tóc bạc của Thế Giới, Chiến Sĩ không kìm lòng được mà thở dài.

“Hay là giết luôn đi."

“Thế Giới ngẩng đầu hỏi: "Giết ai?"

"Chapman, Sargeras... Đều giết chết. Chỉ cần bọn họ chết rồi, tự nhiên sẽ không thể tạo ra phiền phức được nữa.”

Chiến Sĩ vẫn giữ vẻ mặt không chút thay đổi, trông vẫn bình thản như một lão nông, nhưng nhìn đôi tay nắm chặt của anh ta thì có thể nhận ra, Chiến Sĩ đã thực sự nổi giận rồi.

Thế Giới lần đầu tiên lộ ra nụ cười khổ.

"Giết hay không giết Sargeras thì cũng chẳng ảnh hưởng gì, anh ta chỉ là một tên hề mà thôi. Nhưng Chapman thì không dễ giết... Tôi cũng không muốn giết...”

"Hơn nữa, đây chỉ là boss phó bản đầu tiên... Anh giết một tên thì sẽ có tên thứ hai, tên thứ ba, thậm chí là vô số tên... Tôi luôn phải tìm cách để cân bằng bọn họ, thậm chí là lợi dụng bọn họ. Nếu không...”

Nếu không thì thế nào, Thế Giới không nói.

Anh ta chỉ đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn về phía chân trời.

Xa xa, ánh trăng lốm đốm rải xuống, nửa vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên không trung, nhưng cảnh đêm của thành phố lớn, căn bản không nhìn thấy sao, ngoài ánh trăng chỉ thấy một màu đen sâu thẳm.

Thế Giới giơ ngón tay chỉ về phía mặt trăng.

"Nhìn kìa."

Chiến Sĩ lặng lẽ đứng bên cạnh Thế Giới.

"Đó là mặt trăng."

“Tôi biết đó là mặt trăng.”

Chiến Sĩ do dự một chút: “Anh bảo tôi nhìn, là nhìn mặt trăng à?”

Ánh mắt của Thế Giới mê ly, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, thứ tôi muốn anh nhìn, là bầu trời.”

Bầu trời đen kịt đó, chỉ có ánh trăng tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

"Bầu trời đêm của Thiên Kinh, thật sự không đẹp... Có rất nhiều đêm tôi đứng bên cửa sổ ngắm nhìn bầu trời, nhưng những gì tôi có thể nhìn thấy, chỉ là mặt trăng cô đơn.”

Giọng điệu của Thế Giới vô cùng dịu dàng, anh ta phát ra âm thanh chỉ đủ để hai người nghe thấy.

"Mặt trăng bị bóng tối bao quanh, quá cô đơn, cũng quá nguy hiểm. Cho nên bầu trời mới cần có sao."

“Tôi muốn biến Chapman thành sao, nhưng Chapman người này tâm tư quá nhiều, đầu óc xoay quá nhanh. Tôi không chắc mình có thể hàng phục anh ta, lợi dụng anh ta hay không. Tôi không chắc mình có bị phản phệ, có tự mua dây buộc mình hay không... Nhưng sao quá ít, thật sự quá ít... Ít đến mức tôi không thể không nắm bắt tất cả mọi cơ hội.”

Chiến Sĩ có vẻ như nghe hiểu được ý tứ của Thế Giới, khóe miệng anh ta co rúm lại, sau đó giống như kéo ra ý cười: “Tôi cũng coi như là một ngôi sao?”

"Đương nhiên. Không chỉ anh, mà còn cả Tử Thần, Học Giả, Lãnh Chủ, Nhậm Hiệp...”

Nói xong, Thế Giới quay đầu lại ngồi vào trước bàn làm việc, bầu không khí lại một lần nữa chìm vào im lặng.

Cho đến khi âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy từ trong miệng Thế Giới truyền ra: “Nhưng mà thứ thế giới chân chính cần có nhất... Là mặt trời.

"Trăng sao điểm tô bầu trời đêm, chờ đợi bình minh."

"Mà mặt trời xua tan bóng tối."

⚝ ✽ ⚝

Trên Thái Bình Dương, một hòn đảo tư nhân nào đó.

Đường mòn rợp bóng cây, biệt thự trong vườn, phong cảnh của hòn đảo đẹp không sao tả xiết, ngay trên hòn đảo đẹp như tranh vẽ này, có một tòa vọng hải đình. Trong vọng hải đình, hai người dựa vào lan can, vừa ngắm cảnh biển, vừa nâng ly rượu.

Cự Thạch hầu hạ sau lưng hai người, điều này đã khiến thân phận của hai người kia dễ dàng nhận thấy.

Chính là Sargeras, cùng với người đàn ông tên Chapman.

Tướng mạo của Sargeras khá xuất chúng, anh ta khoảng bốn mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt nên nhìn mới như ngoài ba mươi, mái tóc vàng mắt xanh nhạt, gió biển thổi qua làm rối tung mái tóc, lại phối hợp với đôi mắt hơi mơ màng kia, có thể nói là nữ giới từ tám đến tám mươi tuổi đều bị anh ta hạ gục.

Lúc này, theo động tác Chapman cúp điện thoại, Sargeras run rẩy mở miệng.

“Thế Giới... Chính là Thế Giới mà anh nói sao?”

Chapman chậm rãi thu hồi điện thoại di động, mỉm cười nhìn Sargeras: "Chẳng lẽ còn có giả?"

ho dù nhận được bao nhiêu lần trả lời, Sargeras cũng khó có thể che giấu sự kinh hãi và hoang mang trong lòng.

Cho đến khi hơi thở hôi hám của Chapman phả vào mặt Sargeras, Sargeras tựa hồ mới hoàn hồn.

Anh ta run rẩy uống cạn rượu trong tay, Sargeras cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

"Tôi không ngờ rằng mình sẽ phải đối đầu với kẻ địch như thế này..."

Chapman đan hai tay vào nhau, cười nói: “Thế nên, anh thua chắc rồi.”

Nói xong, Chapman đặt ly rượu lên bàn, chậm rãi nói tiếp: “Nhưng vẫn có thể cứu.”

"Anh đã vô tình đưa tôi ra ngoài, đó là điều đúng đắn nhất mà anh đã làm."

"Bởi vì tôi sẽ cung cấp cho anh một lựa chọn khác... có lẽ cũng là lựa chọn duy nhất để anh sống sót."

Anh ta ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời quang đãng trên Thái Bình Dương.

Trên bầu trời, mặt trời treo cao, nhưng lại có một chấm đen từ xa đến gần.

Chấm đen càng lúc càng lớn, cho đến khi lộ rõ chân dung!

Đó là một người, nhưng lại có thể bay trên trời như siêu nhân!

Khuôn mặt già trước tuổi, thân hình gầy gò, bộ đồng phục của Cục An ninh bị gió mạnh xé toạc, để lộ làn da màu thép. Hỏa diễm vờn quanh, khiến bóng dáng ấy càng giống như thần như ma!

Cục An ninh, số năm, Chiến Sĩ, Cổ Võ Nhân!

Cho đến khi một tiếng "ầm” vang lên, Chiến Sĩ từ trên trời đáp xuống, như một quả đạn pháo rơi xuống mặt biển không xa. Sóng nước bắn tung tóe, hỏa khí của Chiến Sĩ đã bay đến đài ngắm rồi.

Anh ta không để ý đến những người trong đài ngắm đang tròn mắt nhìn mình, chỉ ung dung lấy ra một thiết bị. Thiết bị vừa khởi động, hình ảnh của Thế Giới đã hiện ra trước mặt Chapman và Sargeras.

"Tôi đến rồi."

"Mặc dù không đích thân đến, nhưng tôi nghĩ rằng, giao lưu như thế này đã nể mặt các anh lắm rồi.”

Thế Giới mỉm cười, cao ngạo nói. Chapman nghe xong thì đứng dậy, hơi cúi đầu.

“Cảm ơn anh đã nể mặt chúng tôi.”