← Quay lại trang sách

Chương 242 Chính nghĩa của mỗi người 2

Vệ Sĩ đột nhiên lên tiếng: “Thứ bên ngoài kia là cấp Thiên Tai đúng không?”

Nghị Hiệp ừ một tiếng.

Vệ Sĩ do dự một chút: “Lục Minh cũng thế?”

Lục Minh: “Tôi không phải.”

Vệ Sĩ hít sâu một hơi: “Vậy hai người đi đối phó với cấp Thiên tai... Chỉ sợ là rất khó khăn.”

Lục Minh: “Có hi vọng.”

Hi vọng còn không hề nhỏ.

Tỷ lệ thắng không phải 100%, nhưng chỉ cần trên 50% là Lục Minh dám liều rồi.

Nghị Hiệp bình tĩnh nói.

Không phải nói với Lục Minh hay Vệ Sĩ, mà là nói với trợ lý thông minh của căn cứ bí mật.

"Báo cáo thương vong của thành phố Ca Đường.”

“Khu vực phía đông gần như bị phá hủy hoàn toàn, số lượng thương vong vượt trên 80.000.”

Chỉ khoảng mười phút mà Nữ yêu đã tạo ra được chiến tích huy hoàng như vậy.

Nghe được tin dữ, ánh mắt Nghị Hiệp trở nên thâm thúy. Ông ta trầm mặc một lát rồi nhìn về phía Lục Minh, đột nhiên nói: “Nói với tài xế của cậu một tiếng.”

“Những gì cậu ta nói không sai. Muốn giữ gìn chính nghĩa thì cần phải trả giá, nhưng đôi khi, à không, rất nhiều khi, tôi đã để người vô tội phải trả giá.”

Lục Minh không có phản ứng.

Nghị Hiệp tiếp tục nói: "Nói như thế nào nhỉ? Một phần là lỗi của tôi, nhưng một phần không phải lỗi của tôi.”

“Ba nơi ẩn náu trách tôi, nhưng những người bị Nữ yêu kia giết ngoài kia không thể trách tôi được.”

Lời này đúng là không có gì sai cả.

Ánh mắt của Nghị Hiệp càng lúc càng thâm thúy hơn, giống như đang nói với chính mình.

“Cuộc chiến giữa chính nghĩa và tà ác luôn ảnh hưởng đến người vô tội. Nếu như có thể, tôi cũng không muốn để người vô tội gánh chịu những chuyện này, nhưng nhiều khi tôi không muốn cũng không thể nào thay đổi được. Thậm chí, tôi nhất định phải hi sinh mạng sống của một số người, mới có thể bảo vệ được càng nhiều người.”

“Bởi vì tôi không đủ mạnh.”

“Tôi không chèn ép được cấp Siêu phàm, không chống chọi được cấp Thiên tai.”

“Cho nên, tôi phải bố trí bẫy rập, tôi phải sử dụng âm mưu quỷ kế, nhưng sẽ tạo thành thương vong.”

“Nhưng không còn cách nào khác.”

“Thứ mà tôi theo đuổi không phải chính nghĩa tuyệt đối, chỉ là chính nghĩa tương đối mà thôi. Thứ mà tôi mong muốn không phải là một thế giới không có tội lỗi, không có cái chết uổng phí, mà là hòa bình và hòa hợp tuyệt đối. Thứ mà tôi hi vọng là những kẻ ác phải bị giết trước khi chúng gây họa cho nhiều người hơn.”

Nói xong, Nghị Hiệp chỉ lên đỉnh đầu mình.

“Hoặc là bắt những kẻ làm ác phải trả giá."

Ông ta nói bằng giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại vô cùng kiên quyết.

Đối diện với ánh mắt của Nghị Hiệp, không hiểu sao Lục Minh lại nghĩ đến một vấn đề nan giải.

Hy sinh một số người là để cứu được nhiều người hơn.

Giết người để cứu người.

Trong quá trình này, cho dù có hy sinh, cho dù ảnh hưởng đến những người vô tội, nhưng chỉ cần Nghị Hiệp tin rằng kết quả đó có lợi,có thể cứu được càng nhiều người hơn trong tương lai thì ông ta sẽ không chút do dự mà làm như thế!

Lục Minh không có đánh giá nào về Nghị Hiệp, không tán đồng, cũng chẳng phản đối.

Bởi vì hắn chỉ đến để hoàn thành nhiệm vụ.

Mà giết chết Nữ yêu sẽ giúp hoàn thành nhiệm vụ, chỉ đơn giản như vậy.

Trong lúc hai người nói chuyện thì trợ lý thông minh đã chuẩn bị xong mọi thứ theo yêu cầu của Nghị Hiệp. Nghị Hiệp trần truồng đi tới trước Chiến giáp cấp Titan, chiến giáp tự động rộng mở, Nghị Hiệp đi vào trong đó.

Sau khi trợ lý thông minh kích hoạt chiến giáp, đôi mắt màu đen trên chiến giáp chậm rãi phát sáng.

Âm thanh hùng vĩ vang vọng khắp chín tầng ngầm.

“Đêm nay, gần 100.000 người vô tội đã thiệt mạng hoặc bị thương, và đó không phải lỗi của tôi”.

“Có lỗi chắc cũng chỉ là vì tôi quá yếu ớt.”

"Tất cả những gì tôi có thể nói về điều này là: Tôi xin lỗi, nhưng trước đó tôi bất lực.”

"Việc tôi có thể làm bây giờ chính là báo thù cho linh hồn người chết và bày tỏ sự bất công đối với người đã chết. Đây là Chính nghĩa của tôi.”

“Tôi cũng không phải chỉ nói mà không làm, tôi chiến đấu, và sẵn sàng chiến tử, đây là cái giá mà tôi sẵn sàng trả.”

Trong lòng Lục Minh vang lên giọng nói của Lưu Giang.

Vừa nặng nề vừa kiềm chế.

“Chính nghĩa bất công.”

“Cũng là chính nghĩa đến chậm.”

“Càng là chính nghĩa cưỡng chế!”

Lục Minh trầm mặc một lát.

Nghĩ đến quá khứ của Lưu Giang, Lục Minh chợt cảm thấy có gì đó.

Là một người bình thường, Lưu Giang lại bị quỷ bắt thế thân, chết oan chết ức. Nỗi oán hận to lớn trực tiếp khiến cho Lưu Giang và chiếc xe taxi của mình hóa thành lệ quỷ.

Đây là sự kiên trì của những người nhỏ bé, sự phản kháng của những người nhỏ bé và tiếng gầm gừ của những người nhỏ bé trước số phận bi thảm!

Sở dĩ anh ta không đồng ý với chính nghĩa của Nghị Hiệp là bởi vì anh ta đứng ở một góc nhìn khác.

Từ góc độ của những người bảo vệ trong trang viên, những người hầu, những người tầm thường như anh ta, góc nhìn của những người bình thường.

Bọn họ thậm chí còn không có quyền được lựa chọn.

Quyền lợi của họ đã Nghị Hiệp tước đoạt một cách tàn nhẫn, dưới cái danh chính nghĩa.

Tại sao ông lại muốn áp đặt chính nghĩa của ông lên đầu chúng tôi?

Trước khi cho nổ bom, ông có hỏi ý kiến của những người bảo vệ, những người hầu đó không? Bọn họ có biết mình sắp phải táng thân trong biển lửa không?

Ông muốn thực thi chính nghĩa của ông, tại sao lại lôi kéo những người bình thường chúng tôi vào cùng?

Bất công, lại đến chậm, và cưỡng chế!

Chờ người ta chết rồi ông mới đốt vàng mã? Muộn rồi!